Sắc mặt của Lâm Ngọc Nhi chợt tái mét, Võ Chí Khoa không biết Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y, nhưng cô lại biết họ, cô đã gặp Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y ở bệnh viện Thương Châu, hơn nữa lúc đó Trần Dật Thần còn đang ôm cô, cũng bởi vậy nên đã khiến cho họ hiểu lầm một lần.

Không ngờ hôm nay cô lại gặp lại Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y ở đây.

Lần này còn tệ hơn, Võ Chí Khoa đã gọi cô là chị dâu trước mặt hai người họ.

Lần này thì dù cô có mười cái mồm cũng không giải thích rõ được.

Đúng như những gì Lâm Ngọc Nhi đã nghĩ, Lâm Như Tuệ vừa trông thấy Trần Dật Thần và Lâm Ngọc Nhi đang đứng bên cạnh anh thì liền nổi cơn tam bành, bà ta tiến lên đứng trước Võ Chí Khoa, sau đó chỉ vào mặt Lâm Ngọc Nhi rồi tức giận hỏi: “Cậu vừa gọi cô ta là gì?”

“Thì là chị dâu.” Võ Chí Khoa đáp, chả hiểu mô tê gì cả, tuy Trần Dật Thần chưa bào giờ nói đến mối quan hệ của anh với Lâm Ngọc Nhi, nhưng người nào có mắt đều nhận ra là hai người họ không phải bạn bè bình thường, vậy nên anh ta gọi Lâm Ngọc Nhi là chị dâu hẳn không có gì sai đâu nhỉ?

“Ha ha! Chị dâu? Gọi vậy mà cũng được à?” Lâm Như Tuệ còn chưa kịp nổi đóa thì Lâm Quế đã cười khẩy rồi nói, giọng điệu của bà ta có vẻ gì đó rất châm chọc.

Sự châm chọc của bà ta chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến cơn giận của Lâm Như Tuệ thoáng chốc bùng nổ.

Bà ta bước đến trước mặt Lâm Ngọc Nhi rồi giơ tay lên toan tát cô.

Nhưng chưa kịp đánh thì Trần Dật Thần đã túm lấy tay bà ta.

“Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.” Trần Dật Thần lạnh lùng nói, chuyện này đúng thật là không liên quan tới Lâm Ngọc Nhi, tử đầu đến đuôi cô ấy không hề có lỗi gì.

Vậy nên anh không thể để Lâm Ngọc Nhi phải chịu cái tát này.

“Đồ rác rưởi! Buông bà ra!”

Lâm Như Tuệ tức sôi máu, bà ta không ngờ Trần Dật Thần lại dám cản trở mình.

Trần Dật Thần không buông tay ra mà chỉ đưa mắt nhìn về phía Hạ Nhược Y, anh muốn biết tại sao cô lại có mặt ở đây, và người đàn ông đang ngồi đối diện cô là ai.

Trong lúc Trần Dật Thần đang nhìn Hạ Nhược Y thì cô cũng đang nhìn anh.

Nhưng ánh mắt của Hạ Nhược Y lúc này bình tĩnh đến khó tả.

Hai người cứ thế nhìn nhau trong im lặng, cho đến khi Lâm Như Tuệ lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy.

“Rác rưởi! Mày điếc rồi hay sao? Bà bảo mày buông ra, mày không nghe thấy hay sao?”

“Đồ không biết xấu hổ, vừa mới ly hôn với Nhược Y vài ngày mà đã mò đến tìm con nhỏ lẳng lơ này rồi!”

“Mày không thấy có lỗi với Nhược Y à?” Lâm Như Tuệ chửi ầm lên, những điều bà ta nói khiến Lưu Khôn và Võ Chí Khoa vô cùng ngạc nhiên.

Trần Dật Thần đã lý hôn?

Nếu vậy thì người phụ nữ đang đứng trước mặt họ chính là mẹ vợ trước của Trần Dật Thần sao?

“Chậc chậc, Lâm Như Tuệ à, thằng con rể rác rưởi của cô cũng giỏi bắt cá hai tay quá đó chứ, còn chưa chấm dứt hoàn toàn với Nhược Y mà đã làm bậy với con nhỏ đó luôn rồi.” Lâm Quế đứng cạnh lại buông lời châm chọc, cố ý đổ thêm dầu vào lửa, làm như sợ chuyện chưa đủ ồn ào vậy.

Lúc này thì Trần Dật Thần cũng đã nổi giận: “Lâm Quế, bà ăn nói cho đàng hoàng đi.”

“Sao hả? Thấy con nhỏ đó bị chửi nên đau lòng à?” Lâm Quế cười khẩy rồi nói, mà tên Trần Dật Thần này đúng là to gan thật, đã bị bọn họ bắt tận tay rồi mà còn dám che chở con giáp thử mười ba này nữa.

“Dì à, dì hiểu lầm anh Thần rồi, quan hệ giữa con và anh ấy không phải như vậy đâu…” Lúc này Lâm Ngọc Nhi thấp thỏm nói, cô không biết chuyện Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y ly hôn có liên quan gì đến mình hay không, nhưng cô thật sự không muốn vì mình mà Trần Dật Thần lại bị hiểu lầm lần nữa.

Lâm Ngọc Nhi không nói gì còn đỡ, cô vừa lên tiếng giải thích thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Lâm Như Tuệ tức giận tột độ: “Con điếm này! Mày câm mồm cho tao! Ở đây mày không có quyền lên tiếng!”

Không để Lâm Ngọc Nhi giải thích gì thêm, Lâm Như Tuệ quay ngoắt lại nhìn Hạ Nhược Y rồi nói: “Con gái à, lúc trước mẹ đã nói là thằng rắc rưởi này ngoại tình mà con không tin, hôm nay con tận mắt thấy rồi đó!”

“Con nhỏ lẳng lơ này là cái đứa mà lần trước con gặp ở bệnh viện.”

“Hai đứa nó đã tằng tịu với nhau từ lâu rồi!”

“Thật vậy sao?” Hạ Nhược Y đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trần Dật Thần, khuôn mặt cô có vẻ hơi bợt bạt.

“Quan hệ giữa anh và Ngọc Nhi không phải như vậy đâu.” Trần Dật Thần khựng lại giây lát, rồi anh thở dài một hơi.

Anh không trách cô vì đã nghi ngờ mình, cảnh tượng trước mắt nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ nghi ngờ chính mình thôi.

“Không phải như vậy?” Lâm Như Tuệ bỗng cười khẩy.

“Nếu mày với con nhỏ lẳng lơ này không dan díu với nhau thì tao đi đầu xuống đất!”

Hạ Nhược Y mím môi, không thốt ra một lời, cô cũng rất muốn tin tưởng Trần Dật Thần, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô có muốn tin anh cũng chẳng được.

Võ Chí Khoa thậm chí còn gọi cô ta là chị dâu…

Hơn nữa nhan sắc của Lâm Ngọc Nhi cũng không kèm gì cô…

“Nhược Y à, con đừng buồn làm gì hết, tuy những gì thằng rác rưởi này làm rất kinh tởm.”

“Nhưng đó cũng là cơ hội để con nhìn thấu bộ mặt thật của tên này.”

“Từ nay về sau con đừng nghĩ đến nó nữa, hãy sống thật hạnh phúc với chủ tịch Vương đi, chủ tịch Vương tốt với con hơn thẳng rác rưởi này cả nghìn lần!”

Lâm Quế cười tủm tỉm nói, tuy không biết Trần Dật Thần tới đây để làm gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, sự xuất hiện của Trần Dật Thần đã giúp ích cho bà ta rất nhiều.

Nếu không có Trần Dật Thần thì chắc chắn Hạ Nhược Y sẽ không đồng ý xem mắt chủ tịch Vương.

Nhưng Trần Dật Thần và Lâm Ngọc Nhi đã khiến Hạ Nhược Y hoàn toàn hết hi vọng.

Dù cô không tự nguyện muốn làm quen với chủ tịch Vương nhưng cũng sẽ không chống đối nữa.

Xem mắt?

Vừa nghe thấy hai chữ đó thì Trần Dật Thần liền cau mày lại, Hạ Nhược Y có đồng ý hay không?

Tuy anh đã ly hôn với Hạ Nhược Y, nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì Trần Dật Thần đều sẽ vô thức suy nghĩ cho cô.

Lần này cũng vậy.

Trần Dật Thần tiến lên phía trước nhìn Hạ Nhược Y: “Em có tự nguyện hay không?”

Hạ Nhược Y nhìn Trần Dật Thần, cô không nói lời nào.

Tim Trần Dật Thần chợt như ngừng đập.

“Bây giờ anh sẽ đi khỏi đây, nếu em thật lòng đồng ý tìm hiểu ông ta thì em cứ ngồi im đó tiếp tục xem mắt.”

“Nếu không muốn thì em hãy đứng lên đi khỏi đây với anh.”

Dứt lời anh nhìn về phía Hạ Nhược Y, hai mắt sáng rỡ, anh không tin Hạ Nhược Y lại tự nguyện tới xem mắt với tên kia, anh cho rằng lần xem mắt này chỉ là do Lâm Như Tuệ và Lâm Quế cùng hợp tác ép buộc cô thôi.

“Rác rưởi! Mày nói vậy là có ý gì? Tất nhiên Nhược Y tự nguyện tới xem mắt với chủ tịch Vương rồi, không ai ép con bé hết!” Lúc này Lâm Như Tuệ bước đến che trước người Hạ Nhược Y.

Trần Dật Thần nhíu mày nói: “Nhược Y…”

“Chàng trai trẻ, cậu đã ly hôn với Nhược Y rồi, bây giờ cô ấy chỉ là vợ trước của cậu thôi, cậu gọi Nhược Y thân mật như vậy không ổn lắm đâu.” Lúc này người đàn ông trung niên dáng vẻ nho nhã ngồi đối diện Hạ Nhược Y bỗng cười tủm tỉm nói, từ đầu đến giờ ông ta vẫn luôn giữ im lặng.

Tuy vẻ mặt vẫn rất hiền lành nhưng trong giọng điệu của ông ta vẫn lộ rõ ý uy hiếp.

“Cút!”

Trần Dật Thần ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt chợt trở nên hưng tợn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play