Trần Dật Thần bấm gọi qua số điện thoại nhưng mà đầu dây bên kia vẫn cứ luôn thông báo rằng không có người nghe.
Trần Dật Thần kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa, vẫn không có người nghe như cũ.
Lông mày của Trần Dật Thần nhíu lại, lại tiếp tục gọi thêm ba lần.
Sau lần thứ sáu, rốt cuộc điện thoại cũng đã được kết nối.
Nhưng mà vừa kết nối, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh mất kiên nhẫn: “A lô, ai vậy.”
“Tôi là Trần Dật Thần, tìm chú Vương để trả đồ.” Trần Dật Thần nhăn mày mở miệng nói.
“Trần Dật Thần?” Âm thanh ở đầu dây bên kia điện thoại hơi sững sờ, sau đó phản ứng lại: “Anh chính là cậu con rể của chiến hữu của ba tôi đó à?”
“Đúng vậy, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Bây giờ tôi không có ở ga tàu cao tốc, giờ tôi đang ở câu lạc bộ Đông Dụ… ha ha.” Âm thanh ở đầu dây bên kia điện thoại đứt quãng, nhưng mà Trần Dật Thần có thể nghe ra được hiện tại đối phương đang ở trong một sòng bạc.
“Bây giờ tôi còn có chuyện, không rảnh đến đón anh, anh mau chạy ra bắt một chiếc xe gửi đồ đến câu lạc bộ Đông Dụ cho tôi, tốc độ phải nhanh lên đó.”
Sau khi nói xong, người đó cũng mặc kệ Trần Dật Thần có phản ứng như thế nào, trực tiếp cúp điện thoại.
Sắc mặt của Trần Dật Thần trở nên lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người không phân rõ phải trái như thế.
Nếu như không phải sợ Hạ Trấn Quốc đứng giữa sẽ khó xử, anh tuyệt đối sẽ ném cái viên ngọc này vào trong thùng rác.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Trần Dật Thần ra khỏi ga tàu cao tốc, vẫy gọi một chiếc xe taxi…
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe taxi dừng ở cửa của câu lạc bộ Đông Dụ.
Trần Dật Thần lạnh mặt gọi qua cho đối phương một cuộc điện thoại nữa.
“Tôi đến rồi.”
“Đến rồi hả? Đến rồi thì anh vào trong đi, tôi đang ở trong câu lạc bộ, anh đi vào cứ nói tên của tôi, Vương Đức Phát, nhân viên tiếp khách sẽ dẫn anh đến tìm tôi.” Người ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn không hề coi Trần Dật Thần ra gì như lúc nãy.
Tính kiên nhẫn của Trần Dật Thần cũng đã đến cực hạn, anh lạnh lùng mở miệng nói: “Tôi cho anh một phút, sau một phút nếu như anh không ra đây thì cả đời này anh cũng đừng mong là nhìn thấy bảo vật gia truyền nhà của anh nữa.”
“Ê cái thằng nhóc này, anh có ý gì hả, ông đây cho anh mặt mũi rồi có đúng không hả?” Trong câu lạc bộ Vương Đức Phát, bỗng nhiên đập bàn một cái, tự nhiên lại nổi giận. Vốn dĩ muốn mắng Trần Dật Thần vài câu, lại phát hiện Trần Dật Thần đã cúp điện thoại.
“Mẹ nó.” Vương Đức Phát giận dữ mắng mỏ một câu, sau đó hai tay khoanh trước ngực cười làm lành với ba người đang ở trước bàn bạc trượt: “Các anh em, xin lỗi nha, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, mấy phút nữa liền trở về ngay, các người cứ chơi trước đi.”
“Đi nhanh về nhanh.” Ba người khác khoác khoát tay, thờ ơ.
Sau đó Vương Đức Phát quay người đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra khỏi câu lạc bộ, Vương Đức Phát liền nhìn thấy Trần Dật Thần mang theo gương mặt lạnh lùng, anh ta chỉ một ngón tay vào trong mặt của Trần Dật Thần, khí thế hùng hổ: “Tôi nói này thằng nhóc kia, ông đây cho anh mặt mũi rồi có đúng không hả? Kêu anh đưa đồ đến thôi, anh thật sự xem mình như là nhân vật nào đó, anh có tin là tôi…”
“Bốp!”
Trần Dật Thần nâng tay lên tát một bàn tay lên trên mặt của Vương Đức Phát.
“Tin anh làm cái gì?” Trần Dật Thần lạnh lùng mở miệng nói.
“Anh dám đánh tôi?”
“Con mẹ nó anh dám đánh tôi?” Vương Đức Phát che mặt, hai mắt lập tức đỏ hồng một mảnh.
“Chát.”
Trần Dật Thần nâng tay lên lại tát một cái nữa lên trên mặt của Vương Đức Phát.
“Tại sao lại không dám chứ?” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Vương Đức Phát, hốc mắt của Vương Đức Phát hõm sau, bước chân mông lung, chỉ nhìn tướng mạo liền có thể biết được anh ta chính là dân chơi cờ bạc điển hình, loại người này tất nhiên là Trần Dật Thần sẽ không để cho anh ta như ý.
“Tôi… tôi giết anh.”
Liên tục bị Trần Dật Thần đánh hai bạt tai, Vương Đức Phát đã trở nên mất đi lý trí, trong nháy mắt lửa giận lấp đầy cả bụng, anh ta tức giận la hét đánh về phía Trần Dật Thần.
Nhưng mà cái loại con gà yếu đuối như thế này sao có thể là đối thủ của Trần Dật Thần được.
Trần Dật Thần chỉ nhẹ nhàng nhấc cái chân lên đạp lên trên mu bàn chân của Vương Đức Phát một cái.
Vương Đức Phát liền kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất ôm chân bắt đầu kêu rên.
Một người đàn ông vậy mà lại trực tiếp la hét rơi cả nước mắt.
Lông mày của Trần Dật Thần nhăn lại, Hạ Trấn Quốc đã nói là người đồng chí cũ năm đó ở trong quân đội, ông ấy là người mạnh mẽ hàng đầu, ai cũng nghĩ là một người anh hùng như thế này sinh ra con cái tuyệt đối cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Nhưng mà nhìn bộ dạng của Vương Đức Phát ở trước mặt không hề có một chút liên quan nào với anh hùng.
“Ba, mẹ, có người bắt nạt con của các người đây, các người có quan tâm hay không hả.”
“Ba mẹ, các người còn không đến đây nữa thì con trai của các người sẽ bị đánh chết đó…”
Vương Đức Phát ngồi dưới đất gào khóc, thu hút người đi qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, có không ít người còn treo thêm nụ cười nhạo nơi khóe miệng. Một người lớn hơn ba mươi mấy tuổi không biết xấu hổ đến loại tình trạng này, không có người nào giống như anh ta hết.
Ngay cả Trần Dật Thần, lúc này trên gương mặt cũng không thể nào kiềm chế được nữa, nếu như để cho người khác biết anh đường đường là đại sư võ học Hóa Kình bắt nạt cái tên như thế này, sợ rằng sẽ mất mất hết mặt mũi của tất cả các câu thủ võ học trên toàn thế giới.
“Đừng khóc nữa.”
Trần Dật Thần đã không chịu nổi rồi, thấp giọng quát to một tiếng, nhưng mà Vương Đức Phát ở trên mặt đất khi nghe thấy âm thanh của Trần Dật Thần, chẳng những không có ý dừng lại, ngược lại còn khóc lớn hơn nữa, gần như là đến tình trạng khóc tang.
Sắc mặt của Trần Dật Thần lập tức đen đến đáng sợ, anh cắn răng nói từng câu từng chữ với giọng điệu uy hiếp: “Còn khóc một tiếng nữa thì ông đây sẽ đánh chết anh.”
Có lẽ là do nguyên nhân sợ bị Trần Dật Thần đánh, vừa nghe thấy Trần Dật Thần muốn ra tay, vậy mà Vương Đức Phát lại rụt cổ một cái, lập tức dừng nghẹn ngào, nhưng mà trong ánh mắt đang nhìn về phía của Trần Dật Thần vẫn tràn đầy hận thù như cũ.
Trần Dật Thần xám mặt lại, sau đó lấy một cái hộp đen từ trong túi ra, đưa cái hộp đến trước mặt của Vương Đức Phát, giọng nói lạnh lùng: “Đây chính là cổ ngọc gia truyền của nhà họ Vương các người, lấy đi.”
Vương Đức Phát oán hận nhìn Trần Dật Thần, sau đó nhận lấy cái hộp đen, mở ra nhìn thoáng qua.
Sau khi xác nhận đồ đã đúng rồi, anh ta lại móc cái bóp từ trong túi ra, đếm chín tờ tiền mặt màu xanh, vốn dĩ định trực tiếp đưa cho Trần Dật Thần, nhưng mà dường như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt của anh ta di chuyển lòng vòng, lại lấy ba tờ tiền trong số chín tờ tiền mặt, đưa sáu tờ còn lại đến trước mặt của Trần Dật Thần, một mặt bố thí nhìn Trần Dật Thần mà nói: “Lúc đầu chỉ tính đưa cho anh một triệu rưỡi thôi, nhưng mà thấy anh đi xe đến đây đưa ngọc cho tôi, cho nên tôi cho anh thêm một triệu rưỡi nữa đó.”
“Tổng cộng là ba triệu, tôi chuộc về viên ngọc này, từ nay về sau người họ Hạ các người cùng với nhà họ Vương của chúng tôi không có bất cứ quan hệ nào hết.”
“Ba triệu à?” Thiếu chút nữa Trần Dật Thần đã bị chọc giận quá hóa cười, anh đã cố gắng hết sức đánh giá thấp trình độ vô sĩ của Vương Đức Phát, nhưng không ngờ đến là anh ta còn thấp hơn nữa.
Nếu như anh nhớ không lầm thì mấy năm trước ba của Vương Đức Phát đã thế chấp viên ngọc này cho Hạ Trấn Quốc, sau đó mượn của Hạ Trấn Quốc ba trăm triệu, ba trăm triệu trực tiếp biến thành ba triệu.
Hơn nữa nghe ý của Vương Đức Phát, trong ba triệu này còn có một triệu rưỡi là để bố thí cho anh.
Loại người vong ơn phụ nghĩa như thế này, lang tâm cẩu phế như thế này, Trần Dật Thần thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
“Sao vậy, anh vẫn còn chê ít à?”
Vương Đức Phát nhíu mày: “Tôi nói cho anh biết, đưa cho anh ba triệu đã đủ nhiều rồi đó, lúc đầu tôi không muốn đưa cho anh một đồng nào hết kìa. Nhưng mà tốt xấu gì ba vợ của anh cũng đã giữ viên ngọc này giúp cho ba của tôi mấy năm trời, mặc dù là không có công lao nhưng mà cũng có khổ lao, ba triệu này là…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT