”Không thể nào! Trần Dật Thần, anh đừng có mơ!” Hạ Đình Kiêu còn chưa nói gì, Hạ Lạc đã nổi giận trước, hạng mục núi Ngọc Tuyền là con gà đẻ trứng vàng của anh ta, sao anh ta có thể giao cho người khác được.

”Đây là thái độ của anh đi xin lỗi người khác à?” Trần Dật Thần nói một cách bình thản, tất nhiên anh hiểu được nhà họ Hạ không thể giao hạng mục núi Ngọc Tuyền ra được, anh nói như vậy chủ yếu là để đùa Hạ Lạc chút thôi.

”Trần Dật Thần, xin lỗi thì xin lỗi, nhưng cậu nên hiểu, hạng mục núi Ngọc Tuyền chỉ có thể giao cho Hạ Lạc, chúng tôi có thể bồi thường cái khác cho Nhược Y.” Hạ Đình Kiêu trầm giọng nói.

”Cái khác? Ví dụ? Để Nhược Y về công ty làm lại à?” Trần Dật Thần cười hỏi.

Sắc mặt Hạ Đình Kiêu có chút khó coi, tất nhiên ông ta có thể nghe ra được sự giễu cợt trong giọng nói của Trần Dật Thần, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng lại: ”Không chỉ vậy, chúng tôi không những cho Nhược Y về lại công ty mà có thể trả lại bất động sản ở Thành Đông cho Nhược Y, hơn nữa chia cho Nhược Y 5% cổ tức của hạng mục núi Ngọc Tuyền.” Nói xong Hạ Đình Kiêu không khỏi đưa ánh mắt về phía Trần Dật Thần, đây đã là nhượng bộ lớn nhất ông ta có thể làm rồi, ông ta tin điều kiện này đủ để Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y động lòng.

Nhưng nào biết sắc mặt Trần Dật Thần chẳng chút thay đổi. ”5% cổ tức? Bác này, bác đúng là thật hào phóng.”Trần Dật Thần cười khinh thường.

”Trần Dật Thần, cậu đừng có mà lòng tham không đáy! 5% cổ tức đã đủ cho cậu sống một đời không cần lo cơm áo rồi!” Chân mày Hạ Đình Kiêu dựng thẳng, nói. Ông ta rất hiểu tình hình hiện tại của Trần Dật Thần, dãi nắng dầm mưa ship đồ ăn, một tháng cố gắng tiền lương được 18, 21 triệu, mà 5% cổ tức của hạng mục núi Ngọc Tuyền, nằm nào cũng gần hơn 30 tỷ! Khoa trương mà nói thì Trần Dật Thần ship đồ ăn 10 đời cũng không kiếm được nhiều tiền thế kia.

”Được rồi, bác, các người có thể về được rồi, nói với Hạ Thiên Hồng, Nhược Y sẽ không về công ty đâu, trừ khi Hạ Thiên Hồng tự mình đến cửa xin lỗi Nhược Y, hơn nữa giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho Nhược Y quản lý thì chuyện này mới có thể bàn.” Giọng nói của Trần Dật Thần bình tĩnh, nhưng những lời nói ra lại khiến tròng mắt của cha con Hạ Đình Kiêu kinh ngạc đến mức sắp rơi xuống. Bảo Hạ Thiên Hồng đến cửa xin lỗi ư? Hơn nữa còn giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho Nhược Y quản lý? Não Trần Dật Thần nhét cứt à?

Ngay cả Hạ Nhược Y và Lâm Như Tuệ tuy đã đoán trước được chuyện này nhưng vẫn bị dọa không nhẹ, chỉ có thể nói suy nghĩ Trần Dật Thần quá viễn vông.

”Xem ra cậu không định nói chuyện rồi? Cậu cũng biết để ông nội của Nhược Y xin lỗi con bé sẽ gây nên hậu quả gì không?” Hạ Đình Kiêu bình thản mở miệng, sự uy hiếp trong giọng nói rất rõ.

”Hậu quả ư? Tôi trái lại muốn thử xem cuối cùng là hậu quả gì.” Trần Dật Thần không chút lưu tâm, một tên Hạ Thiên Hồng nhỏ bé, nếu anh muốn, có thể diệt bất cứ lúc nào, anh đúng là chẳng lo nhận lấy hậu quả gì. ”Được! Được! Được! Hi vọng lúc phiền phức tìm đến cửa, cậu còn có thể mạnh miệng như vậy!” Hạ Đình Kiêu tức giận đến mức từ một nói thành 3 chữ ” được”, ông ta đúng là không ngờ, Trần Dật Thần trước kia hèn nhát như một con chó giờ lại ngạo mạn như vậy. Qủa đúng là ngạo mạn đến ngất trời!

Nói xong, Hạ Đình Kiêu bèn dẫn Hạ Lạc đi thẳng ra khỏi cửa, việc đến nước naỳ cũng không cần phải bàn bạc nữa.

Sau khi hai người đi, Lâm Như Tuệ lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần một cái, hỏi: ”Trần Dật Thần, rốt cuộc cậu có cái gì để nhờ cậy? Vừa nãy điều kiện Hạ Đình Kiêu đưa ra đã rất tốt rồi, sao cậu không đáp ứng?”

”Mẹ, con thực sự không có chỗ dựa nào cả, con chỉ muốn trút giận thay Nhược Y để bọn họ biết Nhược Y không phải là người muốn bắt nạt thì bắt nạt thôi.” Trần Dật Thần bất đắc dĩ nói.

”Cái gì?! Cậu chẳng có chỗ dựa nào mà còn dám ngạo mạn như vậy!” Lâm Như Tuệ nhất thời tức giận, 5% cổ tức hạng mục núi Ngọc Tuyền, vừa nãy bà đã rất động lòng rồi, nếu không phải do biểu hiện cường thế của Trần Dật Thần, khiến bà hiểu lầm Trần Dật Thần còn có tay sau thì bà nhất định sẽ đồng ý thay Nhược Y, với bà thì mặt mũi không quan trọng bằng dạ dày, một nhà bọn họ nếu không còn nguồn tài chính nữa thì chỉ còn nước ăn không khí thôi.

”Mẹ, người phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền kia là bạn học của Trần Dật Thần.” Lúc này, Hạ Nhược Y bất đắc dĩ mở miệng, thực ra hôm nay cha con Hạ Đình Kiêu đến đây cô đã đoán ra được là Trần Dật Thần bảo Lâm Chí Cường gây áp lực cho nhà họ Hạ khiến nhà họ Hạ gặp khó khăn ở hạng mục núi Ngọc Tuyền.

”Bạn học?” Lâm Như Tuệ ngờ vực nhìn

Trần Dật Thần nói: ”Bạn học gì, người ta có thể giúp cậu đắc tội nhà họ Hạ à?”

”Bạn đại học, giường trên giường dưới, quan hệ rất tốt, gần như mặc chung một cái quần.” Trần Dật Thần nói dối mặt không đỏ tim không đập:

”Vậy cũng không chắc.” Lâm Như Tuệ bĩu môi nói: ”Tốt nhất cậu nên đảm bảo được bạn học kia của cậu làm được nhiều hơn thế, nếu lần này Nhược Y không thể quay lại công ty, thì cậu ngoan ngoãn li hôn với Nhược Y rồi cuốn gói đi đi, đừng gây họa cho Nhược Y nữa.”

”Mẹ, mẹ yên tâm, bạn học con đã đồng ý với con rồi.” Trần Dật Thần cười.

”Cùng là từ một trường đại học ra mà sao các cậu khác nhau lớn như vậy, người ta làm tổng giám đốc rồi mà cậu vẫn còn ở đây ship đồ ăn.” Lâm Như Tuệ lại bất mãn than thở một câu, thầm nghĩ, nếu ba năm trước mình có được con rể kiểu Lâm Chí Cường thì tốt rồi.

Trần Dật Thần cười cười, cũng không nói gì.

Sáng sớm hôm sau, trong nhà họ Hạ đã truyền đi một tin khiến người ta kinh ngạc. Hạ Thiên Hồng muốn đến nhà Hạ Nhược Y, tự mình xin lỗi Hạ Nhược Y! Tin này, không ngoài dự liệu, tất cả thành viên của nhà họ Hạ đều kinh ngạc không nói thành lời.

Ở nhà họ Hạ, Hạ Thiên Hồng là trời, là thần! Mà Hạ Nhược Y chỉ là một nhân vật ngoài lề, ba năm trước sau khi gả cho Trần Dật Thần, đã trở thành trò cười cho cả nhà họ Hạ. Nhưng hôm nay vị thần nhà họ Hạ lại muốn xin lỗi một kẻ làm trò hề. Cho nên tất cả thành viên nhà họ Hạ đều không thể chấp nhận được sự thật này. Đến cả Hạ Nhược Y và Lâm Như Tuệ cũng tưởng như đang mơ. Những lời Trần Dật Thần nói vậy mà thực sự ứng nghiêm rồi!

Ông nội muốn tự mình đến cửa xin lỗi mình ư? Hạ Nhược Y mơ mơ hồ hồ, mãi đến lúc Hạ Thiên Hồng gõ cửa cô với hồi hồn lại, Hạ Thiên Hồng thực sự đến rồi. Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên Hồng đến nhà Hạ Nhược Y! Sau lưng ông ta còn có cha con Hạ Đình Kiêu, cha con Hạ Trung Kiên, hình như người có tiếng nói trong nhà họ Hạ đều đến! Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y bị cục diện này làm cho luống cuống tay chân. Chỉ có Trần Dật Thần bình tĩnh. Vì anh đã sớm đoán được Hạ Thiên Hồng sẽ cúi đầu. Có lẽ trong mắt những người khác của nhà họ Hạ, Hạ Thiên Hồng là kẻ ngồi tít trên cao, không thể chống lại, nhưng Trần Dật Thần thấy chính là một lão già rất bình thường, gặp khó khăn cũng sẽ cúi đầu chịu thua. Hơn nữa ông ta đã sống hơn nửa đời người, sớm đã qua cái tuổi mặt mũi quan trọng hơn mọi thứ rồi. Cho nên lần này Hạ Thiên Hồng đến cửa Trần Dật Thần thấy là điều hiển nhiên.

Hạ Thiên Hồng vừa bước vào cửa, đã quan sát vẻ mặt ba người trong nhà. Ông ta đã sớm dự liệu được vẻ mặt thụ sủng nhược kinh của Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y. Sau đó ông ta nhìn về phía Trần Dật Thần, lúc thấy trên mặt Trần Dật Thần không có gì gọi là bất ngờ, thậm chí miệng còn lộ ra ý cười bình thản, trong lòng Hạ Thiên Hồng nhất thời lộp bộp một tiếng, ông ta hiểu rồi, lần này ông ta đúng là bị lừa, ông ta sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên bị lừa nghiêm trọng như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play