“Đừng xuống vội, trong nước có nguy hiểm.” Trần Dật Thần lắc đầu, cảm giác của anh sẽ không sai, trong nước chắc chắn có ẩn chứa thứ gì, còn là gì thì anh không biết.

“Nguy hiểm?” Trần Trạch Văn nghi ngờ liếc nhìn nước suối, trong nước thì có thể có nguy hiểm gì?

Thấy lính đánh thuê của nhà họ Hoắc đã bắt đầu chuẩn bị xuống nước, Trần Dật Thần không khỏi nhíu mày nhìn đám người đó rồi nói: “Nói với họ đừng xuống vội, trong nước có thứ gì đó.”

Mặc dù anh không đối phó với nhà họ Hoắc nhưng anh cũng không muốn trơ mắt nhìn nhiều lính đánh thuê đi xuống dâng mạng như vậy.

Thứ có thể khiến anh cảm thấy nguy hiểm thì giết đám lính đánh thuê này quá dễ dàng.

Trần Trạch Văn bối rối, không muốn mối nguy hiểm mà Trần Dật Thần đang nói đến là gì, nhưng ông ta không thể không làm theo hướng dẫn của Trần Dật Thần.

Trần Trạch Văn bước tới trước mặt Hoắc Hồng Hà rồi trầm giọng nói: “Cô Hoắc, cậu Trần của chúng tôi nói dưới nước có nguy hiểm, tốt nhất mọi người đừng xuống vội.”

“Cậu Trần?” Hoắc Hồng Hà khẽ cười, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ khinh thường.

Cả đoạn đường Trần Dật Thần không nói với cô ta câu nào, ban đầu cô ta còn tưởng Trần Dật Thần khác với những công tử trước đây cô ta từng thấy, là một người trầm ổn.

Nhưng không ngờ đến phút cuối cùng Trần Dật Thần lại không nhịn được, cho người tới thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt cô, Hoắc Hồng Hà cô dễ bị lừa đến thế sao?

“Bảo cậu Trần của các ông tự lo trước mình trước đã, còn tôi, tôi sẽ không khiến cậu Trần của các ông phải nhọc lòng.” Hoắc Hồng Hà nhẹ giọng nói, giọng điệu có sự mỉa mai rõ ràng.

Trong nước có nguy hiểm?

Có nguy hiểm cái nỗi gì!

Cô không phải đứa trẻ ba tuổi, núi Ngọc Tuyền là khu rừng rậm nguyên thuỷ rất bình thường, đừng nói hổ báo, ngay cả sói cũng chẳng có mấy con thì có thể có nguy hiểm gì?

Nghĩ lại cho dù có nguy hiểm gì, lần này cô ta dẫn theo nhiều lính đánh thuê như thế, còn có ba võ giả Ám Kình, lẽ nào cũng không xử lý được mối nguy hiểm này?

Chiêu này của Trần Dật Thần có lẽ chỉ để thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt cô, hoặc là muốn tranh Băng Đế Liên.

Cho dù thế nào thì cô ta đều coi thường Trần Dật Thần.

Cô ta ghét nhất là đàn ông vòng vo, nam tử hán đại trưởng phu, đầu đội trời chân đạp đất, không quang minh chính đại được à?

Cứ phải núp sau người khác, tính toán đi tính toán lại như thái giám?

Trần Trạch Văn cau mày, không nói gì nữa quay người đi, nói nguyên văn lời của Hoắc Hồng Hà lại cho Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần khẽ gật đầu, nếu Hoắc Hồng Hà không nghe lời khuyên thì anh cũng hết cách.

Bây giờ anh chỉ hy vọng cảm giác của mình là sai.

Nhà họ Hoắc cử sáu người lính đánh thuê xuống nước trước, với tư cách là đội tiên phong thám thính tình hình dưới nước.

Hơn mười lính đánh thuê còn lại sẽ xuống sau khi đã thăm dò rõ tình hình dưới nước.

Sáu người mặc đồ lặn lao xuống nước suối, trên mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Trên mặt đất, màn hình laptop đang phát hình mấy người họ thăm dò dưới nước.

Mọi thứ vẫn bình thường, không có nguy hiểm gì.

Chẳng mấy chốc sáu người đã lại gần một cái động hẹp mà sâu, trong cái động đó là nơi ba cây Băng Đế Liên mọc lên.

Thấy linh dược ở ngay trước mắt, vươn tay là có thể lấy, Hoắc Hồng Hà không khỏi cười khẽ, lần này thật sự quá dễ dàng, dễ dàng đến mức khó tin.

“Cậu Trần, chúng tôi lấy Băng Đế Liên nhé…”

Tâm trạng Hoắc Hồng Hà rất tốt, đang muốn khoe khoang với Trần Dật Thần, thuận tiện vả mặt anh nhưng cô ta còn chưa nói xong đã đột nhiên chấn động!

Trong laptop, sáu khung hình giám sát trên màn hình rung chuyển dữ dội, thậm chí còn nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết.

Mọi người trợn mắt há mồm, còn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì giây tiếp theo màn hình trắng xoá, camera mất kết nối!

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Hồng Hà đột nhiên biến sắc, không gì nghi ngờ đã xảy ra chuyện!

Sáu người lính đánh thuê được huấn luyện bài bản đồng thời mất liên lạc trong vòng chưa đầy hai giây, nhìn từ độ rung màn hình thì họ đã gặp kẻ địch khó tưởng tượng, nếu không sẽ không đến mức không có cơ hội phản kháng!

“Hoàng Phi Hạo! Có phải trong nước có thứ gì không?” Sắc mặt Hoắc Thanh Tùng cũng đột nhiên u ám, đám lính đánh thuê này đều một lòng trung thành với nhà họ Hoắc, là lực lượng vũ trang nòng cốt do nhà họ Hoắc huấn luyện.

Kết quả trong nháy mắt đã tổn thất sáu người, mà tổn thất trong tay thứ gì họ còn không biết/

Cho nên Hoắc Thanh Tùng lập tức nghi ngờ Hoàng Phi Hạo.

“Tôi… tôi không biết!” Hoàng Phi Hạo cũng sững sờ, cho dù muốn trừ khử sáu tên lính đánh thuê được huấn luyện bài bản thì cũng cần một khoảng thời gian, kết quả thứ ở trong nước kia chỉ mất không tới hai giây.

“Bốp”

“Đồ vô dụng, cần mày làm gì nữa!”

Hoắc Thanh Tùng tức giận, tát vào mặt Hoàng Phi Hạo.

Hoàng Phi Hạo hơi uất ức: “Anh Hoắc, khi sư phụ nói tin này cho chúng tôi chỉ nói ở đây có ba cây Băng Đế Liên, không đề cập đến gì khác…”

“Là bọn họ! Đúng, nhất định là bọn họ!”

“Anh Hoắc, chắc chắn là bọn họ giở trờ!”

Như nghĩ tới điều gì, Hoàng Phi Hạo đột nhiên đưa mắt về phía năm người Trần Dật Thần, giọng điệu phẫn hận.

“Hoàng Phi Hạo, ông đừng châm ngòi ly gián!” Trần Trạch Văn lạnh lùng nói, năm người họ từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích thì giở trò thế nào?

“Châm ngòi ly gián?” Hoàng Phi Hạo cười khẩy: “Con mắt nào của ông thấy tôi châm ngòi ly gián?”

Hoàng Phi Hạo liếc nhìn Hoắc Thanh Tùng: “Anh Hoắc, họ cũng muốn có được Băng Đế Liên, nhưng họ rất rõ không thể chống lại anh nên đã giở một số thủ đoạn làm ảnh hưởng đến anh Hoắc, điều này rất bình thường.”

Hoắc Thanh Tùng nhíu mày, tình huống Hoàng Phi Hạo nói cũng không phải không thể.

Nhưng ông ta không hiểu nhóm người Trần Dật Thần làm bằng cách nào.

“Cậu, lại đây?” Hoắc Thanh Tùng chỉ vào Trần Dật Thần, giọng điệu ra lệnh.

Trần Dật Thần không nhúc nhích mà chỉ cười nhẹ: “Có gì chỉ bảo?”’

“Mặc đồ lặn vào rồi xuống thăm dò đi.” Hoắc Thanh Tùng nheo mắt, có phải Trần Dật Thần giở trò hay không, thử thì biết.

“Nếu tôi không làm thì sao?” Trần Dật Thần vô cảm hỏi.

“Không xuống… thì phải chết!” Giọng Hoắc Thanh Tùng lạnh đi, ông ta vốn định đợi lấy được Băng Đế Liên, rời khỏi Thương Châu sẽ tiễn Trần Dật Thần lên đường, nhưng bây giờ nếu Trần Dật Thần đã tự tìm chết thì ông ta cũng không ngại tiễn Trần Dật Thần trước một đoạn đường.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Lúc này Hoắc Hồng Hà mới cau mày nói:

“Thôi bỏ đi chú Hoắc, để người của chúng ta xuống đi.”

“Cô chủ…” Hoắc Thanh Tùng hơi sững sờ, còn muốn khuyên thêm vài câu nhưng thấy vẻ mặt kiên định của Hoắc Hồng Hà, ông ta lại từ bỏ ý định.

Người ngoài không hiểu Hoắc Hồng Hà nhưng ông rất hiêu cô, đây là cô gái miệng sắc bén nhưng lại mềm lòng, từ nhỏ đã tốt bụng, ở trước mặt người khác thì vô tâm vậy thôi, nếu không cũng sẽ không được ông cụ nhà họ Hoắc quý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play