“Ông có mang theo dao găm không?” Trần Dật Thần cười hỏi.

“Có.” Trần Trạch Văn hơi ngẩn người, rồi vội vàng rút dao găm bên hông ra, đưa cho Trần Dật Thần.

Đồng thời trong lòng cũng rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Trần Dật Thần muốn tự xử lý?

Trần Trạch Văn vừa nảy ra suy nghĩ này, Trần Dật Thần liền nhận lấy dao găm rồi cầm một con thỏ lên, bắt đầu cắt gân lột da.

Động tác thành thục đó làm người khác phải thán phục, như thể Trần Dật Thần đã làm động tác trước mặt này rất nhiều lần rồi.

Bốn anh em Trần thị đều ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, có đánh chết bọn họ cũng không ngờ rằng, Trần Dật Thần lại biết làm chuyện này.

Trong nhận thức của họ, một cậu chủ như Trần Dật Thần sẽ hưởng thụ cuộc sống áo đưa đến tay cơm dâng tận miệng, chẳng phải những chuyện như nấu cơm này đều do người giúp việc trong nhà làm hay sao?

Nhưng bốn anh em Trần thị đều không biết, hồi nhỏ, Trần Dật Thần từng bị mẹ ruột mình ném vào trong núi sâu, để anh tự học cách mưu sinh.

Lúc đó anh đã chiến đấu với hổ sói, rồi dùng máu thú để lót dạ.

Nhiều năm trôi qua, Trần Dật Thần không những tích lũy được bản lĩnh chém giết, mà kỹ thuật nướng thịt cũng được rèn luyện rất xuất sắc.

Lúc ở trong núi sâu, các loài động vật bị Trần Dật Thần nướng không tới một trăm, thì cũng phải tám chục.

Tất nhiên chuyện này đã rèn luyện cho Trần Dật Thần kỹ thuật nướng thịt rất thành thục.

Nên giờ việc nướng thỏ này sẽ quen việc dễ làm thôi.

Mười lăm phút sau, hai con thỏ vàng óng tỏa mùi thơm ngào ngạt xuất hiện trước mặt bốn anh em Trần thị.

Ừng ực.

Bốn anh em Trần thị đồng loạt nuốt nước miếng.

Trong lều nhà họ Hoắc ở cách đó không xa, không ít lính đánh thuê cũng liên tục nuốt nước miếng, đồng loạt di chuyển tầm mắt vào món ăn trong tay Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần gỡ con thỏ đã nướng xong ra khỏi cành cây, rồi từ tốn xé ra, lần lượt chia món thịt thỏ ngoài giòn trong mềm cho bốn anh em Trần thị.

“Cảm ơn cậu Trần!”

Trần Trạch Văn còn muốn khách sáo một chút, nhưng Trần Trạch Hùng thật thà lại nhận lấy thịt thỏ mà Trần Dật Thần đưa tới, rồi cắn một miếng.

Sau khi cắn miếng thịt thỏ, Trần Trạch Hùng bỗng trợn tròn mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin.

“Thế nào?” Trần Trạch Lý sốt ruột hỏi, con thỏ mà Trần Dật Thần nướng, vừa nhìn đã biết là rất ngon rồi.

Trần Trạch Hùng không nói gì, mà chỉ hung hăng cắn một miếng, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Trần Trạch Lý cũng nhận lấy thịt thỏ mà Trần Dật Thần đưa tới, sau khi nói tiếng cảm ơn thì cũng nóng lòng cắn một miếng, vừa cắn miếng thịt thỏ, mắt ông ta bỗng sáng lên.

“Ngon quá, thật sự rất ngon! Cả đời tôi chưa bao giờ ăn món nào mà ngon thế này!”

Trần Trạch Lý nhai thịt thỏ trong miệng, không hề do dự nịnh bợ anh một câu.

“Thịt thỏ mà cậu Trần nướng đúng là món thượng hạng!”

Da mặt Trần Trạch Văn không dày như Trần Trạch Lý, nhưng cũng cảm thán từ tận đáy lòng.

Quả thật tay nghề Trần Dật Thần không hề thua kém mấy đầu bếp năm sao, thậm chí còn hơn người ta một bậc.

Rất nhanh, bốn anh em Trần thị đã chén sạch thịt thỏ trong tay, sau khi chén xong, bọn họ đều liếc nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy vẻ lúng túng trong mắt đối phương.

Thịt thỏ ngon quá, nhưng họ vẫn chưa ăn no.

“Ở đây vẫn còn một con.” Hình như Trần Dật Thần đã sớm đoán được phản ứng của mấy người này, nên mỉm cười, lấy con thỏ còn lại xuống, rồi đưa tới trước mặt bọn họ.

Bốn người vội xua tay: “Cậu Trần, con này để lại cho cậu…”

Trần Dật Thần lắc đầu cắt ngang, rồi liếc nhìn những con mồi đã chất thành núi nhỏ trên mặt đất, cười nói: “Ở đây vẫn còn rất nhiều, tôi sẽ nướng tiếp.”

Lần trước anh nướng thỏ là lúc bị người khác truy sát vào ba năm trước, hôm nay không dễ gì mới có cơ hội, tất nhiên Trần Dật Thần phải nướng cho đã rồi.

Sau khi giả vờ chối từ, bốn người liền nhận lấy thỏ nướng, rồi bắt đầu chén.

Mấy người nhà họ Hoắc chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn ở bên cạnh.

Mặc dù bọn họ cũng mang theo mấy món nướng như vịt quay, nhưng rõ ràng nó không cùng đẳng cấp với món thỏ nướng của Trần Dật Thần.

Giờ mặt Hoàng Phi Hạo đã tái mét rồi, bốn anh em Trần thị không biết nướng, nhưng không có nghĩa là Trần Dật Thần cũng thế, hơn nữa nhìn động tác của anh, rõ ràng rất thành thục, điều này chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên anh nướng thịt.

Hoàng Phi Hạo cảm thấy mặt mình rất đau rát.

Ùng ục.

Bụng Hoắc Hồng Hà khẽ kêu lên.

Mặc dù tiếng kêu rất nhỏ, nhưng nó vẫn lọt vào tai mọi người, nhất thời, ánh mắt mọi người đều trở nên kỳ lạ.

Mặt Hoắc Hồng Hà đỏ bừng, hơi thấy xấu hổ, cô từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng giờ lại không thể cưỡng lại được với món thỏ nướng đang tỏa mùi thơm ngào ngạt trong tay Trần Dật Thần.

“Chú Hoắc, cháu cũng muốn ăn thỏ nướng.” Hoắc Hồng Hà chỉ vào con thỏ nướng bị Trần Dật Thần xiên trên cây, giờ cô hoàn toàn không giống một cô chủ nhà họ Hoắc, mà giống một cô bé năm sáu tuổi hơn.

Hoắc Thanh Tùng hơi lúng túng nhìn Hoắc Hồng Hà nói: “Cô chủ à, tôi không biết nướng thỏ.”

Đương nhiên lời Hoắc Thanh Tùng nói là sự thật rồi, làm võ giả nhà họ Hoắc, với địa vị cao cao tại thượng, ngày thường đã quen với cuộc sống nhung lụa rồi, sao có thể đích thân xuống bếp chứ, đừng nói là nướng thỏ, ngay cả việc bắt cơm, ông ta cũng chưa từng làm, trước giờ mấy chuyện này đều do người giúp việc nhà họ Hoắc làm.

“Được rồi.” Hoắc Hồng Hà hơi bất mãn bĩu môi.

Rồi cô thu hồi tầm mắt, cố gắng không để mình nhìn thấy thịt thỏ trên giá nướng của Trần Dật Thần.

Nhưng cô càng cố gắng kiềm chế, thì tim cô càng ngứa ngáy, giống như có một bàn tay đang gãi vậy, làm cả người cô đều khó chịu.

Đúng lúc này, Hoàng Phi Hạo đảo mắt, bày mưu tính kế: “Cô chủ, cô có muốn tôi qua đó cướp chút thịt thỏ về đây cho cô không?”

“Cút! Tôi cứ nhìn thấy ông là cảm thấy phiền!”

Hoắc Hồng Hà nhìn Hoàng Phi Hạo chán ghét, cô thật sự không biết trong đầu ông ta chứa thứ gì nữa, bảo cô đi cướp đồ ăn người khác để ăn ư?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sao?

Cô là cô chủ nhà họ Hoắc, chứ không phải là lưu manh côn đồ ở bên đường.

“Cô chủ, cô đừng giận, tôi sẽ cút ngay.” Hoàng Phi Hạo cười lúng túng rồi lùi qua một bên, ông hơi khó hiểu, chẳng phải ông đang suy nghĩ cho Hoắc Hồng Hà ư, sao cô lại bảo ông cút chứ?

Mặt đất chất đầy củi khô, nên lửa cháy rất mạnh, cộng thêm việc Trần Dật Thần nướng rất thành thục, gần như cứ bảy tám phút là có thể nướng xong mấy con.

Bốn anh em Trần thị ăn đến mức quên hết mọi thứ, miệng đầy dầu mỡ.

Chẳng mấy chốc, bụng đã phình to ra.

Trần Trạch Lý ợ hơi, vẻ mặt vẫn chưa hết thòm thèm.

Thấy Hoàng Phi Hạo vẫn oán hận nhìn chằm chằm bên này, Trần Trạch Lý không khỏi nở nụ cười chế giễu.

Ông cầm một con thỏ nướng lên, lắc lắc về phía Hoàng Phi Hạo, rồi cười hỏi: “Sư huynh Hoàng, anh có muốn lấy một con không?”

Tất nhiên, Trần Trạch Lý đang rửa mối nhục lúc nãy của Hoàng Phi Hạo.

“Cút!”

Hoàng Phi Hạo nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên ông không thể để cho Trần Trạch Lý phải thoải mái rồi.

Trần Trạch Lý mỉm cười, không hề để tâm đến lời ông ta, cũng giống như Hoàng Phi Hạo, ông không muốn cho con thỏ này cho ông ta, mà chỉ muốn sỉ nhục ông ta thôi.

Nhưng ai ngờ, Hoắc Thanh Tùng lại lạnh lùng nói: “Hoàng Phi Hạo, ông mau cầm con thỏ rừng đó tới đây.”

“Hả?” Hoàng Phi Hạo ngạc nhiên, nhìn Hoắc Thanh Tùng hơi khó hiểu, ông ta nói vậy là sao?

“Tai ông bị điếc à?” Hoắc Thanh Tùng lạnh mặt nói: “Tôi bảo ông cầm con thỏ rừng đó qua đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play