Ở nước H, trừ sáu gia tộc lớn ra thì không có bất kỳ thế lực nào có thể cạnh tranh với khối ba liên minh.
Chỉ có võ giả của sáu gia tộc lớn ra mới không cần đăng ký danh sách ở Võ Minh.
Trừ sáu gia tộc lớn ra tất cả võ giả đều phải đi Võ Minh đăng ký danh sách, để lại thông tin của mình, chịu sự kiểm soát của Võ Minh.
Đương nhiên đăng ký danh sách ở Võ Minh không có nghĩa là phải gia nhập Võ Minh của nước H.
Mà đa phần là một kiểu cảnh báo, cảnh báo bạn không nên làm xằng làm bậy trong phạm vi nước H.
Võ Minh giám sát bạn mọi lúc mọi nơi.
Ông lão mặc đồ trắng vẻ mặt không cảm xúc bước tới trước mặt Hoàng Phi Hạo.
“Bốp!”
Một cái tát nặng nề giáng xuống Hoàng Phi Hạo, lập tức khuôn mặt ông ta hằn lên dấu nắm ngón tay đỏ như máu.
Cảnh giới của ông lão là Ám Kình trung kỳ, không khác mấy so với Hoàng Phi Hạo, Hoàng Phi Hạo hoàn toàn có thể tránh né được.
Nhưng lúc này Hoàng Phi Hạo không dám né thậm chí còn ngoan ngõan chịu đòn.
Bởi vì cái tát này của ông lão là tát thay cho Võ Minh.
“Cậu không biết quy định của Võ Minh sao?” Ông lão lạnh lùng nói.
“Biết.” Hoàng Phi Hạo cúi đầu giống như đứa nhỏ phạm lỗi.
“Bốp.”
Lại một cái tát nữa tát lên mặt Hoàng Phi Hạo, mạnh đến mức Hoàng Phi Hạo gãy văng ra mấy cái răng dính đầy máu.
“Biết mà còn phạm lỗi?”
“Trưởng lão Tạ, xin lỗi, lần sau tôi sẽ không dám nữa.” Hoàng Phi Hạo cúi đầu nhận sai, trong mắt lướt qua tia oán hận ác độc không chút che giấu.
Ở Malaysia, đừng nói ông ta đánh bao nhiêu người bình thường, cho dù giết mấy người bình thường cũng không có ai dám tìm ông ta gây chuyện.
Nhưng mà ở nước H ông ta chỉ đánh có vài người bình thường thế mà người của Võ Minh lại tát ông ta ngay trước mặt những người đó.
“Tốt nhất là như vậy.” Tạ Thiên Sơn lạnh lùng liếc Hoàng Phi Hạo. Quy tắc của Võ Minh chính là không được ra tay với người bình thường, cho dù thật sự có ân oán khó giải quyết gì thì cũng phải xin phép Võ Minh, sau khi được Võ Minh cho phép mới được ra tay. .
ngôn tình hayGiữa các võ giả đều là như vậy.
Nếu như mỗi võ giả đều thích làm gì thì làm, hành sự tùy hứng, muốn đánh ai thì đánh vậy thì bầu trời của nước H đã thay đổi từ lâu rồi.
“Trưởng lão Tạ, Hoàng Phi Hạo cậu ta mới đến nước H, vẫn chưa hiểu rõ quy tắc của Võ Minh nước H, cho nên mới như vậy, vẫn mong trưởng lão Tạ thông cảm.” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc trang phục màu đen đột nhiên lên tiếng. Vẻ mặt của ông ta bình lặng, nhìn không ra cảm xúc vui buồn.
“Hoắc huynh quá lời rồi.”
Tạ Thiên Sơn khoát tay, khẽ mỉm cười: “Giữa huynh và tôi thì nói gì đến thông cảm hay không chứ?”
“Hành vi của Hoàng huynh quả thật Tạ mỗ có thể hiểu được, lúc Tạ mỗ vừa trở thành võ giả, cũng giống như Hoàng huynh, luôn mang vẻ trên cao nhìn xuống, cảm thấy dưới võ giả đều là giun dế.”
“Nhưng mà sau này lời nói của Tào trưởng lão, Tào tổng minh chủ lại khiến Tạ mỗ hiểu rõ, thật ra trong mắt tông sư võ đạo, đám người Ám Kình như tôi cũng là giun dế.”
“Cho nên Hoàng huynh đừng cho rằng trở thành võ giả Ám Kình, là có thể tung hoành thiên hạ, thiên hạ này rộng lớn vô cùng.”
Lời của Tạ Thiên Sơn vừa là cảm thán cũng là cảnh cáo. Ở bên ngoài nước H, Hoàng Phi Hạo có thể hô mưa gọi gió nhưng ở nước H, ông ta lại không khác người bình thường, cùng lắm là có vẻ cường tráng hơn người bình thường một chút mà thôi.
Làm sai chuyện vẫn sẽ bị đưa ra pháp luật.
“Trưởng lão Tạ chỉ dạy phải, sau này Hoàng Phi Hạo nhất định sẽ chỉnh sửa lại tâm thái.” Hoàng Phi Hạo chắp tay, thái độ rất cung kính.
“Trưởng lão Tạ, nhà họ Hoắc tôi đã lơ là trong việc dạy dỗ Hoàng Phi Hạo, cho nên trong chuyện này nhà họ Hoắc tôi có trách nhiệm rất lớn. Để tỏ lòng xin lỗi, hôm nay những người bị Hoàng Phi Hạo đánh bị thương, nhà họ Hoắc sẽ đưa cho mỗi người ba tỷ để làm phí bồi thường.” Hoắc Thanh Tùng trầm giọng nói.
Sở dĩ Tạ Thiên Sơn tát Hoàng Phi Hạo, dạy dỗ Hoàng Phi Hạo trước mặt nhiều người như vậy một mặt là muốn cho Hoàng Phi Hạo hiểu quy tắc nhưng phần nhiều là muốn mượn cơ hội này để cảnh cáo khẽ nhà họ Hoắc, làm gì cũng phải chú ý chừng mực.
“Hoắc huynh thật độ lượng.” Tạ Thiên Sơn mỉm cười. Hoàng Phi Hạo làm bị thương hơn ba mươi người, bồi thường mỗi người ba tỷ, cộng lại thì phải bồi thường hơn chín mươi tỷ.
Cũng chỉ có nhà giàu nứt đố đổ vách như nhà họ Hoắc mới có tài lực này.
“Vị tiểu huynh đệ này ý cậu ra sao?” Hoắc Thanh Tùng đưa mắt nhìn Trần Dật Thần. Mặc dù là hỏi ý nhưng lại mang theo vẻ khinh khỉnh. Nếu không phải Tạ Thiên Sơn ở bên cạnh, đừng nói là hỏi ý kiến của Trần Dật Thần, ngay cả chín mươi tỷ kia ông ta cũng sẽ không đền một xu cho Trần Dật Thần.
“Không thế nào cả?” Trần Dật Thần lắc đầu.
“Hả?” Hoắc Thanh Tùng nhíu mày. Ông ta hỏi ý kiến của Trần Dật Thần, đã là nể mặt Trần Dật Thần lắm rồi. Nhưng Trần Dật Thần lại giống như…không định nể mặt ông ta?
“Trước đó tôi có nói rồi, đánh người của tôi thì phải trả giá đắt.” Trần Dật Thần mỉm cười.
“Hơn chín mươi tỷ vẫn không đủ sao?” Giọng nói của Hoắc Thanh Tùng trở nên lạnh lẽo.
“Không đủ.” Trần Dật Thần lắc đầu.
“Vậy cậu muốn trả giá bao nhiêu nữa?” Hoắc Thanh Tùng đè nén tức giận hỏi.
“Bảo ông ta tự chặt một tay, hoặc là… Chết!”
“Anh bạn nhỏ, lão phu đã trừng phạt Hoàng Phi Hạo rồi.” Lúc này, ngay cả Tạ Thiên Sơn ở bên cạnh cũng không nhịn được mở miệng nói.
Theo ông ta thấy, Trần Dật Thần này đúng là không biết cân nhắc.
Tuy rằng Võ Minh có quy tắc, võ giả không được tùy tiện ra tay với người bình thường nhưng quy tắc này cũng phải xác lập trên cơ sở thực lực của bản thân người đó nữa.
Thật ra, nếu không vì nhìn ra lý lịch không tầm thường của Trần Dật Thần thì hôm nay ông ta sẽ không xuống tay mạnh với Hoàng Phi Hạo rồi. Nhưng bây giờ Trần Dật Thần không biết ý tốt của người khác, còn muốn gây khó xử cho Hoàng Phi Hạo, cho nhà họ Hoắc.
Đúng là không biết điều mà.
“Ông trừng phạt ông ta, đó là chức trách của ông. Nhưng ông ta đánh người của tôi thì nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!” Trần Dật Thần bình tĩnh nói.
“Anh bạn nhỏ đây cũng là võ giả?” Tạ Thiên Sơn cau mày, ban đầu khi thấy Trần Dật Thần, ông ta phát hiện trên người anh không có bất cứ gợn sóng tu vi nào nên ông ta còn cho rằng Trần Dật Thần chỉ là một người bình thường hơi có bối cảnh, thậm chí là người thừa kế của gia tộc lớn nào đó ở Thương Châu mà thôi.
Nhưng bây giờ ông ta đã nói tới mức này rồi mà Trần Dật Thần vẫn cứng rắn như thế, việc này đã không phải chỉ dùng bối cảnh là có thể giải thích được.
Có lẽ bản thân của Trần Dật Thần cũng là một võ giả hơn nữa thực lực cũng không thấp.
Trần Dật Thần mỉm cười nhưng không nói gì.
Lúc này Hoắc Thanh Tùng lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần: “Tiểu huynh đệ, làm người phải biết chừa đường lùi cho mình, sau này còn dễ bề gặp mặt. Tuy Phi Hạo đánh người của cậu nhưng nhà họ Hoắc tôi đã bồi thường đầy đủ cho cậu rồi, cũng tỏ ra rất có thành ý. Cậu không biết chừng mực như vậy, khó tránh làm khó người khác đúng không?”
Mặc kệ Trần Dật Thần có phải là võ giả hay không nhưng anh có phần làm hơi quá trong chuyện này rồi.
Dù sao sau lưng Hoàng Phi Hạo cũng là nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc của đảo Phú Quốc.
Đây không phải là Trần Dật Thần không nể mặt Hoàng Phi Hạo mà là không nể mặt nhà họ Hoắc.
“Không biết chừng mực?”
Ánh mắt Trần Dật Thần hơi lạnh lùng: “Ông ta đả thương hơn ba mươi người của tôi, bây giờ tôi lấy một cánh tay của ông ta, ông lại dám nói tôi không biết chừng mực?”
“Tôi thấy người thật sự không biết chừng mực chính là nhà họ Hoắc của ông thì đúng hơn.”
“Hỗn xược!”
Hoắc Thanh Tùng giận tím mặt, kình khí trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên, nếu không phải có Tạ Thiên Sơn ở bên cạnh chắc chắn ông ta đã một chưởng đánh chết Trần Dật Thần rồi.
Chỉ là người thừa kế của một gia tộc nhỏ lại dám sỉ nhục nhà họ Hoắc của ông ta, đúng là muốn tìm cái chết mà.