Trần Dật Thần nhíu mày lại: “Cô đã hứa với tôi là sẽ bảo vệ cho Nhược Y.”

“Đúng, tôi từng hứa với anh, nhưng dường như tôi có nói là sau khi anh rời khỏi Thương Châu, lúc Hạ Nhược Y gặp phải nguy hiểm không thể chống lại, tôi mới cứu cô ta một lần.”

“Hơn nữa, chỉ có một lần thôi. Sau một lần, Hạ Nhược Y sống hay chết đều không liên quan gì đến tôi.”

Lời Diệp Hải Đường nói hơi lạnh lùng, tàn khốc, nhưng Trần Dật Thần lại không thể phản bác. Bởi vì trước đây anh thật sự đã nói như vậy với Diệp Hải Đường.

“Cảm ơn tin tức của cô.”

Trần Dật Thần mỉm cười và lập tức đứng dậy rời đi.

Để lại Diệp Hải Đường ở đó với vẻ mặt đầy phức tạp.

Trần Dật Thần gần như mới chân trước ra khỏi quán bar, chân sau Hạ Kiều Hân đã ra ngoài theo.

“Trần Dật Thần, anh làm gì ở đây thế?” Hạ Kiều Hân biết rõ còn cố hỏi.

“Có liên quan đến cô sao?” Trần Dật Thần lạnh lùng liếc nhìn Hạ Kiều Hân.

“Giọng điệu anh hung hăng như vậy làm gì?” Hạ Kiều Hân hơi bất mãn. Sau đó cô ta cười nghiền ngẫm nói: “Không có liên quan gì tới tôi, nhưng có thể có liên quan tới con đê tiện Hạ Nhược Y kia.”

Giọng Trần Dật Thần trầm xuống: “Cô nói vậy là có ý gì?”

“Tôi chẳng có ý gì cả. Nhưng vừa rồi lúc tôi ở trong quán bar, không cẩn thận nhìn thấy một đôi nam nữ chó đang uống rượu với nhau. Gã đàn ông trong đôi nam nữ chó này còn hơi giống với người nào đó.”

Hạ Kiều Hân hờ hững liếc nhìn Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần nhíu mày.

“Trần Dật Thần, gã đàn ông chó kia không phải là anh chứ?” Hạ Kiều Hân nói đầy vẻ chế giễu.

“Cô muốn làm gì?”

Trần Dật Thần thản nhiên hỏi. Hạ Kiều Hân chặn đường anh ở đây, nhất định là có mưu đồ.

Hạ Kiều Hân không trả lời câu hỏi của Trần Dật Thần mà nói với vẻ trêu tức: “Trần Dật Thần, anh nói xem, nếu Hạ Nhược Y thấy anh và một người phụ nữ khác uống rượu trong quán bar vào lúc muộn thế này, cô ta sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?”

“Cô uy hiếp tôi à?” Giọng Trần Dật Thần lạnh xuống.

“Ha ha, uy hiếp sao? Trần Dật Thần, anh cũng quá coi trọng bản thân rồi. Anh tính thứ gì mà đáng để tôi uy hiếp chứ?” Hạ Kiều Hân cười xem thường, nói: “Tôi nói thật cho anh biết, Trần Dật Thần, tôi căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện uy hiếp anh. Bởi vì tôi đã sớm gửi video cho Hạ Nhược Y và cả Lâm Như Tuệ rồi.”

“Bây giờ nhà anh chắc chắn đang chó bay gà nhảy đấy.” Vẻ mặt Hạ Kiều Hân hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, trong giọng nói đầy sung sướng vì được báo thù.

“Hạ Kiều Hân, cô làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết đấy!” Trong mắt Trần Dật Thần ánh lên chút lạnh lùng, nghiêm khắc. Cho dù anh thân ngay không sợ bóng tà, nhưng loại chuyện này vốn đã khó nói rõ được. Nếu Hạ Kiều Hân thật sự gửi video ra ngoài, không biết Hạ Nhược Y sẽ có phản ứng gì không, nhưng Lâm Như Tuệ tất nhiên sẽ tin.

“Sao hả? Tên vô dụng nhà anh còn muốn giết tôi sao?” Hạ Kiều Hân khiêu khích mà không hề e ngại: “Tôi có thể nói cho anh biết, ở đây có cameras giám sát đấy. Hơn nữa mấy người bạn gái của tôi đều đang âm thầm nhìn qua. Nếu anh dám động đến một ngón tay của tôi, tôi sẽ khiến anh ăn không hết còn phải gói mang về.”

“Cút!”

Trần Dật Thần liếc nhìn Hạ Kiều Hân với vẻ chán ghét, đẩy Hạ Kiều Hân ra.

“Tên vô dụng nhà anh, anh còn có mặt mũi đẩy người à?” Hạ Kiều Hân thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên: “Hạ Nhược Y còn chưa ngoại tình, đồ vô dụng nhà anh ngược lại đi ngoại tình trước. Ai cho anh tự tin…”

Trần Dật Thần không để ý tới những lời sỉ nhục của Hạ Kiều Hân. Anh về thẳng biệt thự Núi Ngọc Tuyền.

Anh đẩy cửa ra. Bên trong biệt thự trước sau vẫn tối tăm, Hạ Nhược Y không có ở nhà.

Trần Dật Thần có hơi phiền não, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hạ Nhược Y.

Tút.

Hạ Nhược Y cúp máy luôn.

Trần Dật Thần thở dài, có phần bất lực.

Tính cách của Hạ Nhược Y vốn đã mẫn cảm, bây giờ thấy video của Hạ Kiều Hân, tất nhiên sẽ suy nghĩ nhiều.

Trần Dật Thần lắc đầu, đành phải lái xe đến nhà của Lâm Như Tuệ.

Anh vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Lâm Như Tuệ: “Đồ vô dụng nhà cậu còn có mặt mũi trở về à?”

“Mẹ, Nhược Y đâu?” Trần Dật Thần trầm giọng hỏi. Anh nhất định phải tự mình giải thích rõ ràng với Hạ Nhược Y.

“Cậu hỏi con gái tôi làm gì? Cậu tiếp tục đi uống rượu với con đàn bà đê tiện kia đi!” Lâm Như Tuệ trút xuống những lời trách mắng.

“Mẹ, cô ta là bạn con, không phải như mẹ nghĩ đâu.” Trần Dật Thần kiên nhẫn giải thích.

“Bạn à? Bạn gì lại đi theo cậu tới quán bar uống rượu vào lúc hơn nửa đêm chứ?” Lâm Như Tuệ liên tục cười lạnh: “Bạn gì mà cậu lại ra tay độc ác với một đám con nhà giàu vì người ta chứ?”

Lâm Như Tuệ nói xong lại lấy điện thoại di động ra, mở ra video mà Hạ Kiều Hân gửi đến.

Cảnh trong video hơi tối, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy được Trần Dật Thần và Diệp Hải Đường đang ngồi uống rượu với nhau. Hơn nữa, lúc Hạ Kiều Hân quay lại đã lợi dụng góc độ, cố ý quay tư thế uống rượu của hai người hết sức ái muội, nhìn qua chẳng khác nào hai kẻ đang yêu nhau say đắm.

“Đồ vô dụng, cậu còn có mặt mũi nói đây là bạn của cậu à?” Lâm Như Tuệ cười lạnh, không đợi Trần Dật Thần giải thích rõ, bà ta lại mở ra một video khác.

Nội dung trong video chính là cảnh Trần Dật Thần đánh Đoạn Siêu và Vương Khôn vào buổi chiều, bị đám người xung quanh quay lại được.

Sau đó bọn họ còn đặt tên là “Con em hào môn đánh nhau bên đường vì người đẹp, đụng mấy chiếc xe hơi sang trọng”.

Video quay rất mơ hồ, nhưng người quen thuộc với Trần Dật Thần đều có thể liếc mắt lại nhận ra, đây chính là Trần Dật Thần.

Mà Diệp Hải Đường đứng cách đó không xa, rất rõ ràng chính là người đẹp trong video.

Đương nhiên, không thể nghi ngờ, thứ đáng chú ý nhất là chiếc Maserati bị đụng nát kia của Đoạn Siêu. Dù sao nó cũng là xe hơi sang trọng một triệu rưỡi, một triệu tám, kết quả bây giờ biến thành một đống sắt vụn. Có thể tưởng tượng được điều đó gây ra cú sốc thế nào.

Đoạn video này vừa được đăng lên, lại được truyền đi một cách điên cuồng trong đám bạn bè và Facebook.

Diệp Hải Đường thường ru rú trong nhà, tất nhiên không có mấy người biết được thân phận của cô ta.

Nhưng lại có không ít người biết tới Trần Dật Thần với thân phận là con rể vô dụng của nhà họ Hạ.

Một thằng con rể vô dụng lại vì một người phụ nữ mà ra tay độc ác với một đám con nhà giàu bên đường.

Có thể tưởng tượng được, đề tài như vậy sẽ dẫn tới lượng truy cập bùng nổ tới mức nào.

Nhưng nhà họ Hạ ở trung tâm vòng xoáy tất nhiên không thể vui vẻ được.

Dù sao bây giờ Trần Dật Thần cũng vì một người phụ nữ khác mà ra tay đánh nhau với đám con nhà giàu. Thậm chí ở trong mắt người có tâm, Trần Dật Thần làm vậy là đang cắm sừng cho Hạ Nhược Y, trả thù những gì mà nhà họ Hạ ngày xưa đã làm với Trần Dật Thần.

“Đồ vô dụng, cậu còn gì để nói nữa?” Lâm Như Tuệ lớn tiếng chất vấn.

Trần Dật Thần im lặng. Anh thật sự không biết phải giải thích chuyện này thế nào. Có những video này ở đây, anh có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch được.

Trần Dật Thần hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Con muốn gặp Nhược Y.”

“Cút! Bây giờ Nhược Y không muốn gặp cậu.” Lâm Như Tuệ tức giận mắng.

“Con muốn nghe cô chính miệng nói ra.” Trần Dật Thần khẽ nhíu mày, nói xong cũng chẳng quan tâm xem Lâm Như Tuệ có phản ứng gì, anh đi thẳng vào cửa.

Sau khi vào cửa, anh mới phát hiện ra Hạ Nhược Y lại đang ngồi ở trên sô pha.

Gương mặt cô đầy vẻ lạnh lùng, thậm chí cũng không nhìn Trần Dật Thần.

“Con gái, trước đây con có thể không nghe mẹ, nhưng lần này con phải nghe mẹ mà ly hôn với kẻ vô dụng này đi!” Lâm Như Tuệ rất sợ đốt lửa không đủ lớn, lại thêm một thanh củi.

Trần Dật Thần ngây ra một lát rồi hỏi: “Nhược Y, em có tin anh không?”

Hạ Nhược Y không nói gì.

Lâm Như Tuệ không chịu tha: “Tin cái gì chứ? Ngoại tình chỉ có không lần và vô số lần thôi. Đồ vô dụng này đã ngoại tình được một lần, vậy cậu ta còn có thể ngoại tình lần thứ hai, lần thứ ba…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play