Tuy rằng căm phẫn nhưng Tôn Thuyên lại không căm phẫn tới mức mất hết lý trí.
Gã biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Dật Thần.
Hơn nữa Trần Dật Thần còn có thân phận lớn vô cùng, nếu không thì không đến mức Đặng Thế Kỳ cũng phải chịu thua.
Ngay tại khi Tôn Thuyên đang suy nghĩ nên đầu hàng trước Trần Dật Thần như thế nào thì Tô Mạn ở bên cạnh gã lại mở miệng trước, ngữ khí châm chọc nói: “Nói cái gì vậy? Anh Tôn của chúng tôi sao có thể quen loại rác rưởi này!”
“Loại rác rưởi này còn không xứng xách giày cho anh Tôn của chúng tôi.” Tô Mạn khinh thường hừ lạnh, đây là lần đầu tiên cô ta xuất hiện trước đông đảo đàn em của Tôn Thuyên, đương nhiên muốn nói mấy câu thể hiện vị trí của bản thân.
Mà hiển nhiên người duy nhất có thể hiểu rõ địa vị của cô ta chính là Trần Dật Thần không biết sống chết kia.
Nghe được lời này của Tô Mạn, mấy người Đoạn Siêu lập tức thở một hơi nhẹ nhõm, không biết là tốt rồi.
“Còn ngây ra đó làm gì, xông lên!” Thấy phần lớn mấy tên côn đồ vẫn còn đứng yên không động, Tô Mạn bắt đầu ra lệnh.
Lúc này, cô ta chỉ một lòng muốn ra tay cho nên căn bản không chú ý tới biểu cảm trên mặt Tôn Thuyên đã trở nên vặn vẹo thế nào.
Nhìn thấy mấy tên đàn em chuẩn bị hành động, Tôn Thuyên rốt cuộc không nhịn được, gã đứng dậy gào lên một tiếng: “Dừng tay!”
Tất cả mọi người đều giật mình.
Mấy người Đoạn Siêu nhìn nhau, dừng tay? Bọn họ không nghe sai chứ.
“Anh Tôn, vì sao…”
“Bốp.”
Tô Mạn còn đang muốn hỏi Tôn Thuyên vì sao lại dừng tay, nhưng Tôn Thuyên căn bản không cho cô ta có cơ hội hỏi mà thẳng tay vung một bạt tai lên khuôn mặt đang tươi cười của cô ta.
Một bạt tai này lập tức khiến Tô Mạn ngu người.
“Mẹ nó, ai cho cô lá gan dám ra tay với anh Trần!”
Tô Thuyên chỉ vào mặt Tô Mạn, tức giận mắng.
Bùm!
Anh Trần!
Lời này của Tôn Thuyên như một tia sét, lập tức đánh thẳng xuống người bọn Đoạn Siêu.
Anh Tôn vậy mà lại gọi tên kia là anh Trần?!
Sao có thể như vậy?!
Mấy người Đoạn Siêu có phần không tiếp thu được, nhưng hành động tiếp theo của Tôn Thuyên cũng nói cho bọn họ biết, không có gì là không có khả năng.
Tôn Thuyên bước vài bước đi đến trước mặt Trần Dật Thần, cung kính cúi người, cười nói: “Anh Trần, xin lỗi anh, người phụ nữ này vừa rồi không hiểu chuyện, chưa từng nhìn thấy mặt của anh Trần cho nên mới mạo phạm anh Trần.”
Trần Dật Thần cười cười, không để ý đến Tôn Thuyên.
Tôn Thuyên quay đầu gầm lên với Tô Mạn: “Ngu xuẩn, còn không lại đây nhận lỗi?!”
“Anh Trần, xin lỗi anh.”
Tô Mạn oan ức mở miệng, cô ta không rõ vì sao một gã vô danh tiểu tốt đột nhiên lại biến hóa nhanh chóng trở thành anh Trần.
“Con mẹ mày! Nhận sai chân thành vào cho ông!”
Thấy dáng vẻ có lệ của Tô Mạn, Tôn Thuyên nhất thời giận không thể át, gã đứng dậy đạp một chân vào bụng Tô Mạn, khiến Tô Mạn ngã ngửa ra sau.
Tô Mạn kêu thảm thiến một tiếng rồi ngã xuống đất.
Sau đó hoảng sợ bò dậy, tiến đến trước mặt Trần Dật Thần, bộp bộp bộp, dập đầu ba cái thật mạnh.
“Anh Trần, xin lỗi anh, xin lỗi anh…”
Lúc này, Tô Mạn không còn dám có lệ nữa.
“Xin lỗi vậy là xong rồi à?” Trần Dật Thần thản nhiên lên tiếng.
Tôn Thuyên sửng sốt, làm như nghĩ tới cái gì, gã cười ninh nọt, nói: “Anh Trần, nếu anh thích thì đêm nay có thể để con nhỏ này chăm sóc anh, khả năng giường chiếu của cô ta…”
“Cút đi!” Tôn Thuyên còn chưa nói xong đã bị Trần Dật Thần ghét bỏ ngắt lời, loại đồ bẩn thỉu này, đưa cho anh anh cũng không cần.
“Tôi là nói bọn họ? Bọn họ phá hủy xe của bạn tôi, chuyện này tính sao đây?” Trần Dật Thần chỉ mấy người Đoạn Siêu đang đứng nhũn ra ở bên kia.
Tôn Thuyên ngượng ngùng cười, lúc này mới nhận ra vừa rồi là gã suy nghĩ nhiều.
“Anh Trần, xe của bạn anh ở đâu. tôi để bọn họ mua đền cho bạn anh cái khác.” Tôn Thuyên cười nói với Trần Dật Thần.
“Bọn họ mua được à?” Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Tôn Thuyên như bị búa đập vào, lập tức trắng bệch.
Diệp Hải Đường!
Không cần quay đầu lại, gã cũng biết chủ nhân của giọng nói này chắc chắn là Diệp Hải Đường
Sao nữ ma đầu này lại ở đây!
Diệp Hải Đường đi tới trước mặt Tôn Thuyên, vừa rồi khi mấy người Vương Khôn đến đây, cô ta đứng ở một bên nhìn cho nên Tôn Thuyên căn bản không chú ý tới sự tồn tại của cô ta.
Tuy nhiên hiện tại đã chú ý tới rồi.
“Cô… Cô Diệp…” Đầu lưỡi Tôn Thuyên đều bắt đầu thắt lại, gã còn sợ hãi Diệp Hải Đường hơn cả Trần Dật Thần.
Bối cảnh của Trần Dật Thần cũng không rõ ràng, nhưng Trần Dật Thần là người đứng đầu bên ngoài Thương Châu.
Gã hoàn toàn không ngờ rằng cái tên ngu xuẩn Đoạn Siêu này, đụng phải ai không đụng, thế mà lại đụng phải Diệp Hải Đường!
Nếu biết Diệp Hải Đường ở trong này, đánh chết gã cũng không đến đây.
“Chiếc xe kia của tôi là tổng công ty Land Rover ở nước Anh làm riêng cho tôi, lúc sau còn được mang đi Đức nâng cấp, sau đó chuyển qua đường hàng không đưa đến cho tôi, nó có giá hơn 150 tỷ, anh nói bọn họ có đền được không?” Diệp Hải Đường nói.
“Bộp bộp.”
Đoạn Siêu đặt mông ngồi xuống đất, hắn ta đã bị dọa choáng váng.
Hơn 150 tỷ, hắn ta căn bản không thể đền được.
Hơn nữa cho dù có đền được, sau này hắn ta còn có đường sống sao?
Theo cách xưng hô của Tôn Thuyên, không khó để đoán ra cô Diệp trước mắt này chính là Diệp Hải Đường nổi danh như sấm bên tai.
Đắc tội Diệp Hải Đường, chẳng khác nào đắc tội hơn nữa Thương Châu.
Cho dù Diệp Hải Đường buông tha cho hắn ta, sau khi về nhà, người trong nhà cũng sẽ đánh gãy chân hắn, coi như răn đe.
“Để bọn họ nhảy một điệu nhảy cho tôi xem đi.”
Tôn Thuyên còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để Diệp Hải Đường vừa lòng thì Diệp Hải Đường đột nhiên mở miệng.
“Nhảy điệu nhảy?” Tôn Thuyên há to miệng.
Vẻ mặt Trần Dật Thần cũng trở nên quái dị, cô nàng này lại làm loạn cái gì?
“Đúng vậy, nhảy đi.” Diệp Hải Đường trịnh trọng ngật đầu, sau đó nhìn sang mấy người Đoạn Siêu: “Có nhảy được Hai con hổ không?”
Mấy người Đoạn Siêu trợn mắt há mồm, đây là… Yêu cầu quỷ quái gì?
“Không biết?” Thấy mấy người Đoạn Siêu không nói lời nào, Diệp Hải Đường không khỏi nhíu mày.
“Có thể!” Đoạn Siêu nuốt nước miếng, vội vàng lên tiếng, lúc này dù không biết cũng phải biết, nếu không còn không biết ma nữ này sẽ lại đia ra yêu cầu nào khác.
“Vậy thì nhảy đi.”
Diệp Hải Đường gật đầu.
Mấy người Đoạn Siêu nhăn nhó đứng dậy, chỉ cảm thấy mặt bị thiêu đốt.
Ai có thể nghĩ đến, có một ngày đám người cậu ấm cao cao tại thượng như bọn họ lại phải lưu lạc đến mức đứng nhảy múa Hai con hổ ở đầu đường, nhưng lại còn phải nhảy trước mặt nhiều người như vậy.
Đoạn Siêu bắt đầu uốn éo, nhưng động tác vô cùng cứng ngắc.
“Vừa hát vừa nhảy.” Diệp Hải Đường mở miệng, vẻ mặt không chút thay đổi.
Đoạn Siêu hơi ngừng lại, sau đó gắng gượng cười hát.
“Hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh…”
“Một con không có cái đuôi, một con không có lỗ tai, thật kỳ lạ…”
“Ha ha ha!”
Mọi người bật cười, phần lớn người xem đều lấy di động ra bắt đầu quay video gửi cho bạn bè.
Ngay từ đầu, mấy người Đoạn Siêu còn rất nhăn nhó, nhưng bị cười nhạo xong rồi cũng hoàn toàn bất chấp, bắt đầu tự do phát huy.
Mười mấy nam nữ thanh niên đầu tóc đủ màu vây quanh nhau, hát bài Hai con hổ, nhảy múa, có thể tưởng tượng được rằng nó sẽ gây ấn tượng khắc sâu như thế nào.
Khóe miệng Trần Dật Thần giật giật, anh tin tưởng cảnh tượng hôm nay nhất định sẽ khiến Đoạn Siêu và những người khác suốt đời khó quên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT