“Nhiều… nhiều quá, tôi không thể nhận.” Nhiếp Viễn vội vàng xua tay, nói chuyện cũng đã hơi không lưu loát rồi.
Ông ta đòi sính lễ, nhưng ông ta vốn không muốn đòi nhiều như vậy.
Ba mươi tỷ, cũng chỉ là muốn dọa Chu Quảng Quyền, để Chu Quảng Quyền biết khó mà lui thôi.
Nhưng Trần Dật Thần vừa nói chuyện, lập tức đã là một trăm năm mươi tỷ.
Nhiều thế này ông ta nào dám nhận chứ?
Ông ta tham tiền, nhưng không tham đến mức một trăm năm mươi tỷ cũng dám nhận.
“So với hạnh phúc của Quảng Quyền, không nhiều.” Trần Dật Thần cười nhạt.
“Trở về tôi sẽ cho người chuyển tiền cho ông.” Sau khi nói xong, Trần Dật Thần rời đi không quay đầu lại.
Nhiếp Viễn ngẩn ra tại chỗ, nhìn ánh mắt hâm mộ đến cùng cực của rất nhiều khách khứa trong phòng khách, chân tay luống cuống không biết làm sao.
“Anh cầm tấm thẻ này đi, coi như tôi cho anh vay một nghìn năm trăm tỷ này.”
Sau khi ra khỏi thang máy, Trần Dật Thần đưa thẻ vào trong tay Chu Quảng Quyền, với anh mà nói, một nghìn năm trăm tỷ có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng một nghìn năm trăm tỷ ở trong tay Chu Quảng Quyền, anh ta lại có thể làm rất nhiều chuyện.
“Được, coi như tôi vay anh một nghìn năm trăm tỷ này, chờ mai sau tôi kiếm được tiền, trả anh gấp đôi.”
Chu Quảng Quyền cũng không khách khí với Trần Dật Thần nữa, nhận lấy thẻ, sắc mặt ghê tởm của mọi người hôm nay coi như đã cho anh ta hiểu rõ, trong xã hội này tiền quan trọng đến nhường nào.
Không có tiền, anh ta ngay cả cứt chó cũng không bằng, ít nhất cứt chó sẽ không bị người người giẫm đạp dưới chân.
Trước kia anh ta không muốn nợ Trần Dật Thần quá nhiều, chỉ là vì anh ta cảm thấy, anh ta không có khả năng trả lại.
Nhưng bây giờ anh ta muốn thử một lần, anh ta muốn dùng một nghìn năm trăm tỷ này của Trần Dật Thần để kiếm lời nhiều hơn nữa.
Anh ta muốn ép bản thân một lần.
“Được.” Trần Dật Thần mỉm cười, thật ra tiềm lực của Chu Quảng Quyền vô cùng to lớn, thứ anh ta thiếu chính là một cơ hội vươn lên.
Chỉ cần cho anh ta sân khấu, thứ anh ta làm được cũng sẽ không kém người khác.
Sau khi rời khỏi khách sạn Quân Thịnh.
Trần Dật Thần trở về biệt thự núi Ngọc Tuyền.
Trong biệt thự trống không, Hạ Nhược Y cũng không có ở nhà.
Trần Dật Thần thở dài, từ sau khi Hạ Nhược Y biết thân phận người thừa kế nhà họ Trần của anh, giữa anh và Hạ Nhược Y có một đường ngăn cách vô hình.
Xa cách ngắn ngủi lần trước cũng không khiến đường ngăn cách này biến mất, trái lại còn sâu hơn mấy phần.
Trần Dật Thần cảm thấy bất đắc dĩ, anh đúng là lần đầu tiên gặp loại chuyện kiểu này, vì vậy cũng không biết nên xử lý ra sao.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại xa lạ gọi đến.
“Trần Dật Thần.”
Giọng nói bên kia điện thoại rất trong trẻo, dễ nghe tựa hoàng oanh.
Diệp Hải Đường?
Sau mấy giây im lặng, cuối cùng Trần Dật Thần cũng nhớ ra đây là giọng nói của Diệp Hải Đường.
“Có chuyện gì?” Giọng nói Trần Dật Thần lạnh nhạt, nếu như có thể, anh cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến Diệp Hải Đường.
“Không có chuyện thì không thể tìm anh sao?”
Nghe giọng điệu của Diệp Hải Đường, dường như có phần oán trách.
Không đợi Trần Dật Thần lên tiếng, Diệp Hải Đường lại tiếp tục nói: “Ngày mai tôi muốn gặp anh.”
“Tôi không rảnh.” Trần Dật Thần nhíu mày.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Trần Dật Thần nhíu mày, hôm qua anh vừa giết Diệp Hải Đông, chẳng lẽ Diệp Hải Đường tìm anh là vì anh trai của mình?
“Liên quan đến Hạ Nhược Y.”
“Nhược Y?” Câu trả lời của Diệp Hải Đường khiến Trần Dật Thần bất ngờ, Nhược Y làm sao?
“Nếu muốn biết, bốn giờ chiều ngày mai gặp tại phố Hoàng Hậu.” Sau khi nói xong, cũng không đợi Trần Dật Thần trả lời, Diệp Hải Đường đã cúp điện thoại.
Trần Dật Thần bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Hải Đường thật sự đã nắm chặt thóp của anh, biết anh vừa nghe đến tin tức của Hạ Nhược Y thì sẽ không còn biết chừng mực.
Bốn giờ chiều hôm sau, Trần Dật Thần đi đến phố Hoàng Hậu đúng giờ.
Phố Hoàng Hậu là khu phố trung tâm của thành phố Thương Châu, tất nhiên nơi này vô cùng sầm uất.
Mặc dù mới bốn giờ chiều, nhưng phố Hoàng Hậu đã đầy ắp cả người.
Trần Dật Thần dừng xe ở ven đường, lặng lẽ chờ Diệp Hải Đường.
Mấy phút sau, một chiếc Land Rover Range Rover dừng ở bên cạnh Trần Dật Thần.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Chính là Diệp Hải Đường.
“Lên xe đi.” Diệp Hải Đường cười ngọt ngào.
Mở cửa xe, Trần Dật Thần ngồi xuống chỗ ngồi kế bên tài xế.
Chẳng biết tại sao, anh cảm thấy có chút không được tự nhiên, tính cách Diệp Hải Đường giống như thời tiết tháng sáu vậy, thay đổi khó lường, khi thì lạnh lùng như nữ thần băng sơn, khi thì yêu kiều như ma nữ đáng yêu.
“Nói đi, Nhược Y làm sao?” Trần Dật Thần không nhịn được hỏi.
Khóe miệng Diệp Hải Đường cong lên: “Dạo phố cùng tôi, dạo phố xong tôi sẽ nói cho anh biết.”
Khóe miệng Trần Dật Thần giật giật, anh từng nghĩ đến trăm nghìn điều kiện Diệp Hải Đường sẽ đưa ra với anh, nhưng lại không nghĩ đến loại điều kiện này, đi dạo phố?
“Sao vậy, không bằng lòng?” Diệp Hải Đường nhướng đôi mày lá liễu.
“Bằng lòng.” Trần Dật Thần cười khổ, nếu như có thể, anh thà rằng giết người giúp Diệp Hải Đường, cũng không muốn đi dạo phố cùng Diệp Hải Đường.
“Hì hì, vậy đi thôi.” Diệp Hải Đường cười một tiếng, bỗng nhiên đạp chân ga.
Sức đẩy từ sau lưng mãnh liệt truyền đến, Land Rover Range Rover của Diệp Hải Đường như một con trâu rừng thoát khỏi dây cương, gần thét chạy trên đường lớn.
Người đi đường thi nhau nhìn sang.
“Cô đi chậm một chút.” Trần Dật Thần nhíu mày, nơi này là khu sầm uất, Diệp Hải Đường lại nâng tốc độ xe lên đến một trăm bốn mươi, lỡ như đâm vào người ta thì phải làm sao bây giờ?
“Anh sợ?” Diệp Hải Đường nở một nụ cười nghiền ngẫm.
Trần Dật Thần liếc mắt lườm, không để ý đến Diệp Hải Đường.
“Đường đường là quán quân của cúp thần xe, vậy mà lại sợ xe chạy nhanh.” Diệp Hải Đường lại lẩm bẩm một câu, chẳng những không giảm bớt tốc độ, trái lại còn đạp chân ga lần nữa.
Land Rover Range Rover màu đen giống như một tia chớp, lượn lách giữa dòng xe cộ, bỏ lại từng chiếc từng chiếc xe khác ở đằng sau.
“Mẹ nó, tên này cắn thuốc à?”
Cách sau Land Rover Range Rover không xa, trên một chiếc Maserati màu vàng, thanh niên tóc vàng ngồi ở vị trí tài xế vỗ mạnh vào tay lái, không nhịn được mắng lên.
“Cậu Đoàn, cậu… cậu đi chậm một chút, tôi sợ.” Cô gái trẻ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mặc một chiếc T-shirt hở rốn run giọng nói.
Từ sau khi Maserati bị Land Rover Range Rover vượt qua, thanh niên tóc vàng này như phát điên mà đạp chân ga, cũng đã vượt mấy cái đèn đỏ trên đường đi.
Trước kia cô ta cảm thấy thanh niên tóc vàng đua xe rất tuyệt, nhưng khi cô ta thật sự ngồi trên xe thanh niên tóc vàng, cùng đua xe với thanh niên tóc vàng, cô ta lại không cảm thấy tuyệt chút nào.
Đua xe chính là điển hình của người bay đằng trước, hồn chạy theo sau.
Sơ ý một chút thôi, hồn đã không còn rồi.
“Sợ cái gì?” Thanh niên tóc vàng tức giận trừng mắt nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp điển hình, sau đó lại đạp chân ga, hung ác nói: “Hôm nay ông đây nhất định phải đuổi kịp tên ngu ngốc kia.”
“Cho anh ta biết, trên phố Hoàng Hậu này, ai mới là lão đại.”
Hai tia chớp một đen một vàng giao thoa trên đường lớn.
Tất nhiên Diệp Hải Đường đã chú ý đến chiếc Maserati đuổi theo không bỏ đằng sau từ lâu.
“Ngu ngốc.” Cô ta khinh thường cười, đạp chân ga.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Trần Dật Thần dứt khoát nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc.
Anh cũng không tính nói lý với Diệp Hải Đường, bởi vì ở chỗ người phụ nữ điên Diệp Hải Đường này, hoàn toàn không có đạo lý nào có thể nói.
Mười phút sau, Diệp Hải Đường dừng xe ở trước cửa trung tâm thương mại.
Cô ta cũng không xuống xe trước, mà chờ Maserati đuổi theo phía sau lưng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT