Đoàn người lần nữa trở về khách sạn, đã tối muộn rồi.
Nhân viên phục vụ đi vào phòng Chu Giai Nhan đương nhiên là biến mất vô ảnh vô tung, camera trong khách sạn, cũng sớm bị người cắt đi.
Chu Quảng Quyền tự cho là không thể tra ra dấu vết nào.
Đối với chuyện này, Trần Dật Thần không có gì bất ngờ, người của ngự nữ giáo, rõ ràng có quan hệ với cao tầng của vịnh Bột Hải.
Mượn tay của cao tầng vịnh Bột Hại, xóa hết dấu vết khả nghi cũng không khó.
Sau khi rửa mặt, Trần Dật Thần lại quay về phòng.
Lúc này, trong phòng khách của một biệt thự kiểu châu Âu cách khách sạn Trần Dật Thần không xa, một người phụ nữ trẻ tuổi dáng người cao gầy mặc một bộ váy dài màu đen, có chút nhàm chán nhìn bức ảnh trong tay.
Nếu như Trần Dật Thần ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc.
Bởi vì những bức hình này, toàn bộ đều liên quan đến anh!
Lúc lên núi gặp bọn cướp, rồi đến lúc cứu Chu Giai Nhan ở sau núi, gần như không bỏ sót cái gì!
“Người thừa kế nhà họ Trần, cũng chỉ là như vậy thôi.” Một lúc sau, thiếu nữ váy đen có chút khinh thường bĩu môi, ném ảnh chụp trên tay lên bàn.
“Cô chủ, vì sao lại nói như vậy?” Sau lưng thiếu nữ váy đen, đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn già cỗi.
“Dì Thanh, không phải dì nói, Trần Dật Thần này, có thể là Ám Kình hậu kỳ sao? Một Ám Kình hậu kỳ như anh ta, sao có thể đuổi không kịp cả một Ám Kình trung kỳ chứ.” Thiếu nữ váy đen bĩu môi nói.
Bà lão đứng sau lưng thiếu nữ váy đen có chút bất đắc dĩ, kỳ thật bà xem qua ảnh chụp của máy bay không người lái nhà họ Diệp, không phải Trần Dật Thần không đuổi kịp Ngô Cửu U, mà là Trần Dật Thần căn bản không đuổi theo Ngô Cửu U.
Mặc dù chỉ khác một chữ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.
Nhưng Cô chủ nhà mình kiêu ngạo, cô ấy tình nguyện tin rằng, Trần Dật Thần không đuổi kịp, cũng không muốn tin tưởng, Trần Dật Thần không muốn đuổi theo.
“Cô chủ, người thừa kế nhà họ Trần, vẫn còn phải dò xét cận thẩn mới tốt, chỉ có nhờ vào tay người thừa kế nhà họ Trần, cô mới có thể, tránh thoát lần bức hôn của nhà họ Đặng.” Bà lão thầm thở dài, từ sau khi Diệp Đông Khiếu biến mất, nhà họ Diệp càng ngày càng tệ.
Ở trong mắt người thường, sự lớn mạnh của nhà họ Diệp là không thể nghi ngờ.
Nhưng trong giới võ đạo, nhà họ Diệp hôm nay, lại có mấy phần hương vị của mặt trời sắp lăn.
Thế hệ võ giả già nhà mà Diệp Đông Khiếu để lại, đi thì đi, chết thì chết, cũng không còn bao nhiêu.
Thế hệ mới nhất, trừ Diệp Hải Đương, không một ai có thể đứng ra, đảm đương được.
Cứ tiếp tục như vậy, không đến mấy năm, nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn trở thành phụ thuộc của gia tộc võ đạo.
“Dì Thanh, nhà học Đặng thật sự dáng sợ như vậy sao?” Diệp Hải Đường có chút bất đắc dĩ, mặc dù cô thân là nữ nhi nhưng cô lại luôn xem mình như là con trai, trên phương diện tu luyện võ đạo cũng vậy, năm nay dù cô mới chỉ có hai mươi sáu tuổi, cũng đã là võ giả Minh Kình hậu kỳ, cho nên cô cũng không biết Ám Kình trung kỳ của nhà họ Đặng, dáng sợ thế nào, cho cô thêm thời gian 4-5 năm nữa, cô cũng có thể đột phá đến Ám Kình trung kỳ.
Dì Thanh thở dài: “Cô chủ, cô còn nhỏ, cô căn bản không hiểu được, ở vị trí nhà họ Diệp bây giờ, nhà họ Đặng đến cùng có ý như thế nào.”
“Đừng nhìn dì Thanh bây giờ là Ám Kình sơ kỳ, nhưng dì Thanh ở trong tay Đặng Phong Niên, ngay cả ba chiêu cũng không đỡ được. Huống chi, nhà họ Đặng ngoại trừ Đặng Phong Niên, còn có lão già Ngô Cửu U kia, lão già Ngô Cửu U kia, mấy năm nay tu luyện tà công, cảnh giới ngày càng cao, đột phát đến Ám Kình hậu kỳ, cũng là sắp rồi.”
“Một khi Ngô Cửu U đột phá, nhà họ Đặng sẽ không nói chuyện tình cảm với chúng ta, khi đó, chỉ sợ bọn họ sẽ cưỡng chế gả Cô chủ đi.”
“Được rồi.” Diệp Hải Đường bĩu môi một cái, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cô cũng hiểu được, thế cục nhà họ Diệp bây giờ, rất là nguy hiểm, Diệp Đông Khiếu không có, mấy bọn đạo chích này xem nhà họ Diệp trở thành một miếng thịt, dù không có nhà họ Đặng thì cũng có nhà họ Lý, họ Triệu.
“Dì Thanh, nếu như Trần Dật Thần không dám động thủ với nhà họ Đặng thì làm sao?” Diệp Hải Đường hỏi, bây giờ cô sợ nhất là điểm này, Trần Dật Thần mặc dù là người thừa kế nhà họ Trần, nhưng từ tin tức cô điều tra được, Trần Dật Thần ở nhà họ Trần cũng không được xem trọng lắm, thậm chí, không ít người nhà họ Trần còn có ý xa lánh Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần như vậy, có thể nói là thế đơn lực bạc, chống lại quái vật không lồ như nhà họ Đặng, sợ hãi cũng là bình thường.
Dì Thanh lắc đầu, nói: “Sẽ không, mặc dù dì Thanh chưa tiếp xúc với người này, nhưng nhìn qua lịch trình của người này, có thể dễ dàng nhìn ra được, người này không phải là loại chuột nhắt nhát gian, ngược lại, lá gan người này rất lớn, anh ta ngay cả nhà họ Trần cũng dám tính toán, chỉ là một nhà họ Đặng, người này căn bản không để vào mắt.”
Diệp Hải Đường khẽ gật đầu, tính toán nhà họ Trần theo lời của dì Thanh, đương nhiên là chỉ chuyện núi Ngọc Tuyền. Quan hệ giữa Trần Dật Thần và nhà họ Trần, bây giờ vẫn là tuyệt mật với bên ngoài, sở dĩ cô có thể biết được, cũng là vì dì Thanh có quan hệ với một cao tầng nào đó nhà họ Trần.
Người nọ tiết lộ một ít tin tức, cô và dì Thanh mới biết được một số tin tức trong đó.
“Cô chủ, thứ duy nhất cô cần nghĩ bây giờ là, làm sao lợi dụng người này, ngăn lại nhà họ Đặng cho mình.” Dì Thanh dặn dò, kỳ thật bà cũng đã nhìn chằm chằm vào Trần Dật Thần từ sớm, nhưng vẫn không có cơ hội tiếp xúc với Trần Dật Thần.
Cúp Xe Thần lần này, cũng là Diệp Hải Đường phát hiện, gần đây động tác của Trần Dật Thần dồn dập ra vẻ sau khi có một Thương Châu thống nhất, sẽ đưa ra quản lý.
Diệp Hải Đường nghĩ rất đơn giản, Trần Dật Thần đã muốn thống nhất Thương Châu, thì cũng không bỏ qua cô.
So với bị động chờ Trần Dật Thần đến tìm cô, không bằng cô chủ động tạo ra một cơ hội cho Trần dật Thần.
Cho nên Diệp Hải Đường tham gia cúp Xe Thần.
Diệp Hải Đường vốn tính toán là, lợi dụng cúp xe thần, âm thầm khiến Trần Dật Thần và Đặng Thế Kỳ xung đột, dưới tình huống cô không ra mặt, để Trần Dật Thần ra tay với Đặng Thế Kỳ, kết thù với nhà họ Đặng.
Nhưng không ngờ là, Trần Dật Thần lại lái Audi lên núi, rất rõ ràng, Trần Dật Thật chưa từng muốn làm chính mình xuất hiện ở bên ngoài.
Bởi vì vậy, kế hoạch của cô tự nhiên mà thất bại.
Nhưng cơ hội lại đến, ngay lúc cô cho rằng, Trần Dật Thần không đối đầu với Đặng Thế Kỳ, Tôn Thuyên xuất hiện.
Lại không biết sống chết chủ động khiêu khích Trần Dật Thần.
Tôn Thuyên vừa xuất hiện, mọi thứ đều cứ tự nhiên mà thành.
Đặng Thế Kỳ vì sự xuất hiện của Tôn Thuyên, tự nhiên cũng kết thù với Trần Dật Thật
Mọi thứ, đều quay lại ví trí đầu.
Nhưng mà vấn đề lớn nhất bây giờ là, khoảng cách giữa Đặng Thế Kỳ và Trần Dật Thần, vẫn chưa đủ lớn, cần cô đến thêm một mồi lửa.
Trần Dật Thần cũng không biết, trong chuyện này có nhiều tính toán như vậy, lúc này, tâm tư của anh đều nằm trên chỗ Ngự Nữ Giáo.
Lúc chiều, vì cứu Chu Giai Nhan và ba thiếu nữ khác, Trần Dật Thần bỏ lỡ cơ hội đuổi giết người của Ngự Nữ Giáo.
Bây giờ chỉ có thể bắt tay vào truy tìm từ dấu vế để lại, phán đoán vết tích của người Ngự Nữ Giáo.
Trần Dật Thần cũng không muốn buông tha loại tà tu này, là đệ tử của Tiêu Quốc Trung, Trần Dật Thần đương nhiên kế thừa phẩm chất của Tiêu Quốc Trung, ghét ác như thù.
Cho nên dù là đuổi đến chân trời góc biển, anh cũng muốn tiêu diệt tà tu Ngự Nữ Giáo này.
Loại tông môn điên cuồng như Ngự Nữ Giáo này, căn bản không nên tồn tại trên thế giới này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT