Lúc này, cô không lo lắng cho Trần Dật Thần chút nào, ngược lại, cô lo lắng cho A Bưu.

Đúng vậy, cô lo lắng cho A Bưu.

Cô lo lắng A Bưu bị Trần Dật Thần một cú đấm chết.

Cô đã nhìn qua sức mạnh của Trần Dật Thần, gần như đã đạt tới mức phi nhân loại.

A Bưu cũng được xem như là người nổi bật trong số những người bình thường, nhưng có nổi bật như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là người bình thường.

Người thường sao có thể là đối thủ của phi nhân loại?

Không ngoài dự đoán của Hạ Nhược Y, khí thế hùng tàn của A Bưu, dường như còn chưa chạm đến Trần Dật Thần, đã bị Trần Dật Thần một cú đấm bay giống như con diều đứt dây, bay xa bảy tám mét, rồi sau đó mới văng ra giữa đường.

Yên tĩnh!

Toàn trường yên tĩnh như đã chết rồi!

Nụ cười trên mặt bà Lâm đột nhiên vụt tắt, người đàn ông đầu trọc vẫn luôn bình tĩnh lúc này miện mồm há hốc, nghiễm nhiên có thể nhét được hai trái trứng gà.

Lâm Như Tuệ càng thêm hung hăng dụi dụi cặp mắt, cảm thấy bản thân nhất định là nhìn lầm rồi.

Tên phế vật này, không thể nào lợi hại như thế! Tuyệt đối không thể nào!

Không thể không nói, có một số người chính là ti tiện như vậy

Giống như Lâm Như Tuệ, tuy rằng Trần Dật Thần trút giận thay cho bà ta, nhưng bà ta lại chaaos nhận không được.

Bà ta có thể chịu được sự lợi hại của bà Lâm, nhưng bà ta không chịu được sự lợi hại của Trần Dật Thần.

Bời vì ba năm trước đây Trần Dật Thần là một tên phế vật bưng nước rửa chân cho bà ta!

Nhưng Trần Dật Thần của bây giờ, lại có thể giẫm đạp lên người khiến bà nhục nhã!

Bà ta cảm thấy bất công!

“Bây giờ bà cảm thấy thế nào, tôi có thể tiếp nhận được hay không?” Trần Dật Thần đi đến trước mặt bà Lâm, thản nhiên nói.

Bà Lâm sắc mặt thay đổi, không nghi ngờ chút nào, bà ta đã xem thường Trần Dật Thần.

Có thể một cú đấm hất văng A Bưu ra xa bảy tám mét, Trần Dật Thần tuyệt đối không phải người bình thường!

Nhưng mà Lâm Như Tuệ cũng không phải người bình thường!

Phía sau bà ta còn có Lâm gia!

Bà Lâm hít sâu một hơi, lạnh lùng lên tiếng: “Tiếp nhận nổi thì đã làm sao?”

“Tôi thừa nhận, cậu đánh rất giỏi, nhưng xã hội bây giờ không phải nắm đấm ai to thì người đó có quyền! Mà là ai có quyền thế thì người đó có tiếng nói! Loại người như cậu, tôi chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết được!”

Bà Lâm có thể tự tin nói điều này, bởi vì những chức vị quan trọng trong sở cảnh sát Thương Châu đều do nhà họ Lâm nắm giữ, lúc cần thiết bà ta có thể điều động sử dụng lực lượng ở sở cảnh sát.

Trước lực lượng sở cảnh sát, Trần Dật Thần chỉ là con kiến hôi!

“Một cú điện thoại có thể giải quyết được tôi?” Trần Dật Thần cười nhẹ khinh thường, ở Thương Châu, người mà có thể một cú điện thoại giải quyết được anh ta còn chưa ra đời đâu!

“Cậu không tin?” Bà Lâm ánh mắt lạnh lùng.

“Tôi không tin.” Trần Dật Thần lắc lắc đầu.

“Được! Được lắm!” Bà Lâm cắn chặt răng, vừa nói vừa rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho chú.

Lúc này, người đàn ông đầu trọc vãn luôn không nói gì lại đột nhiên đứng dậy, cười hihi nhìn Trần Dật Thần nói: “Người anh em, tôi tên là Lâm Triệu Trung, là người của nhà họ Lâm.”

“Ừ, rồi sao?” Trần Dật Thần ngữ khí bình tĩnh, nhà họ Lâm, anh thật sự vẫn chưa từng nghe nói tới, cả Thương Châu này, có thể lọt vào mắt anh cũng chỉ có một vài gia tộc, nhưng những gia tộc đó lại không có nhà họ Lâm

Lâm Triệu Trung giật giật mí mắt, cười gượng nói: “Sau đó, người anh em có thể nể mặt tôi, việc này coi như cho qua được không.”

Cứ vậy cho qua sao? Bà Lâm ngạc nhiên, Triệu Trung đang nói nhảm gì vậy?

“Nể mặt ông sao?” Trần Dật Thần nhíu nhíu mày, nói: “Mặt mũi ông lớn lắm à?”

Lâm Triệu Trung sắc mặt biến đổi, không chút nghi ngờ nào, Trần Dật Thần căn bản không coi trọng anh ta.

Nhưng mà việc này cũng xác minh được suy đoán của anh ta, chiếc Koenigsegg đó là của Trần Dật Thần!

Trần Dật Thần không chỉ thân thủ đáng gờm, phía sau anh ta e rằng cũng không đơn giản!

Lâm Triệu Chung nhìn ra được điểm này, bà Lâm lại không biết được, ngược lại bởi vì Trần Dật Thần làm nhục nhã Lâm Triệu Trung, càng thêm đáng giận không kiềm được:“Triệu Trung, anh sợ cái gì, gọi điện cho chú ba, kêu ông ta tới đây…”

“Câm mồm!” Bà Lâm còn chưa nói xong, đã bị Lâm Triệu Trung sắc mặt âm trầm chặn ngang

“Người anh em, người đàn bà của tôi không hiểu chuyện, tôi thay mặt bà ấy xin lỗi cậu.” Lâm Triệu Trung hít sâu một hơi, nhìn Trần Dật Thần nói.

Trần Dật Thần híp híp mắt, Lâm Triệu Trung này cặp mắt không tồi, nhìn ra được anh ta không đơn giản.

“Triệu Trung! Có phải anh điên rồi không! Dựa vào cái gì thay em xin lỗi cái tên ngu ngốc này!” Trần Dật Thần còn chưa lên tiếng, bà Lâm đã chửi ầm lên trước, thay bà ta xin lỗi người đàn bà quê mùa đó chẳng phải là để mặt mũi bà ta xuống đất cho người ta giẫm đạp sao.

“Bốp”

Lâm Triệu Trung trở tay giáng xuống một cái tát lên mặt bà Lâm.

Bà Lâm nhất thời bối rối, Lâm Triệu Trung lại dám đánh bà ta?

“Cô nói thêm một câu nữa có tin tôi đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm hay không!” Lâm Triệu Trung vẻ mặt u ám, người phụ nữ ngu xuẩn Lâm Phương này, tới bây giờ còn chưa hiểu ra người mà mình chọc phải là người như thế nào.

Nhìn sắc mặt u ám của Lâm Triệu Trung, Lâm phương nhất thời không dám lên tiếng, bà ta nhìn ra lần này thật sự đã chạm tới giới hạn của Lâm Triều Trung, nếu bà ta còn muốn cãi lại, e là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thật.

“Người anh em, cậu xem…” Lâm Triệu Trung lại nhìn về phía Trần Dật Thần, trong ánh mắt mang theo vài phần trưng cầu ý kiến, anh ta nhìn ra được, Trần Dật Thần và Lâm Như Tuệ không hợp nhau, nếu không lúc trước cũng không ngồi xem Lâm Như Tuệ bị Lâm Phương đánh một bạt tai.

Nhưng mà Lâm Như Tuệ lại nói Trần Dật Thần là con rể của bà ta, vì vậy anh ta nhất thời không hiểu được mối quan hệ giữa Trần Dật Thần và Lâm Như Tuệ là như thế nào.

“Đừng nhìn tôi, nhìn bà ta.” Trần Dật Thần liếc Lâm Như Tuệ một cái, lười biếng nói.

Thực ra anh ta lười đi tính toán với Lâm Triệu Trung và Lâm Phương, nhưng Lâm Như Tuệ không nhất định sẽ nghĩ như vậy, nếu như hôm nay trong lòng bà ta không được thoải mái, vè nhà nhất định sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, đến lúc đó người khổ không thể tả chính là Hạ Nhược Y.

“Bác gái này…” Lâm Triệu Trung cười nhìn về phía Lâm Như Tuệ, không giống nhu Trần Dật Thần, Lâm Như Tuệ rõ ràng rất khó dây dưa.

Tuy là không hiểu sao Lâm Triệu Trung tại sao lại có thái độ hèn mọn như vậy, nhưng Lâm Như Tuệ lại đột nhiên có được sự tự tin.

“Con tiện nhân này đánh tôi nhiều như vậy, bây giờ một câu xin lỗi là xong chuyện sao?!” Lâm Như Tuệ hai tay chống nạnh, sức lực dồi dào.

“Bác gái, vậy ý của bác là …” Lâm Triệu Trung nhắm mắt nói, nếu như không có Trần Dật Thần, Lâm Như Tuệ dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn tuyệt đối cho Lâm Như Tuệ một cái tát.

“Bồi thường tiền! Phải bồ thường tiền! Bồi thường tiền thuốc thang cho tôi, còn cả phí tổn thương tinh thần nữa!” Lâm Như Tuệ khí thế hừng hực nói, để bà ta đánh Lâm Phương, bà ta không có gan làm chuyện đó, nhưng mà bỏ qua cũng không phải là phong cách của bà ta.

Nghe tới bồi thường tiền, Lâm Triệu Trung người lại cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần Lâm Như Tuệ không cố tình gây sự thì cái gì cũng được.

“Bác gái, bác cần bao nhiêu tiền?” Lâm Triệu Trung hỏi.

“Mười…. À không, 1,5 tỷ!, tôi cần 1,5 tỷ!” Lâm Như Tuệ vốn định nói 30 triệu, nhưng lời vừa tới miệng, bà ta đã thay đổi rồi, bà ta cảm thấy 30 triệu quá ít ỏi, nếu đòi 1,5 tỷ, cho dù đối phương trả không được cũng có thể từ từ giảm giá.

Nhưng ai ngờ được bà ta nói xong, Lâm Triệu Trung nghĩ cũng không cần suy nghĩ đồng ý rồi.

“Được, bác gái, 1,5 tỷ thì 1,5 tỷ, bác cần tiền mặt hay thẻ.” Lâm Triệu Trung vẻ mặt cười cười, trong ánh mắt lại mang đầy vẻ khinh bỉ, thật là đồ đần độn có tầm nhìn hạn hẹp, cơ hội tốt như vậy mà lại chỉ cầm có 1,5 tỷ mà không phải 15 tỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play