“Ngậm miệng!” Lưu Báo lạnh lùng trừng Nhạc Linh, sau đó vừa nhìn về phía Trần Dật Thần: “Mày mới vừa nói lời kia là có ý gì?”

“Không có ý gì.” Trần Dật Thần nghiền ngẫm cười một tiếng, nói: “Chính là, mấy phút trước, tôi vừa nhìn thấy người phụ nữ của ông cùng anh họ cuả tôi anh anh em em, anh họ tôi còn gọi cô ta là cưng ơi……”

“Anh nói bậy!” Nhạc Linh thét lên chói tai.

Nhưng Lưu Báo lại giữ chặt cô ta từ sau lưng, hung tợn trừng mắt nói với Nhạc Linh: “Nó nói có đúng không?”

“Không phải…… Không phải sự thật! Anh Báo, anh ta đang gạt anh.” Nhạc Linh đầy nước mũi nước mắt lắc đầu, giả vẻ đáng thương.

“Lừa tôi?” Lưu Báo hơi bán tín bán nghi.

Lúc này, Trần Dật Thần bật cười một tiếng, nói: “Tôi có lừa ông hay không, ông tự đi camera của khách sạn sẽ biết ngay.”

Nghe tới camera của khách sạn, sắc mặt Nhạc Linh trắng bệch.

Lưu Báo cũng không phải là đồ đần, đương nhiên có thể nhận ra từ khuôn mặt của Nhạc Linh rằng những gì Trần Dật Thần nói là sự thật

“Gái điếm thúi tha!”

Bốp một tiếng, Lưu Báo đưa tay lên, tát luôn một cái tai trên mặt Nhạc Linh, đánh tới khóe miệng Nhạc Linh chảy máu.

“Anh Báo, anh nghe em nói, em chỉ là cùng anh ta chơi đùa, em cũng không phải là thực tình thích anh ta……”

“Anh Báo, em chỉ xem thằng ngốc kia B kia như máy rút tiền mà thôi, em thật lòng yêu anh, chỉ có một mình anh thôi. Anh Báo, anh tin tưởng em đi…… Hu hu.”

Nhạc Linh lau nước mắt, điềm đạm đáng yêu bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Chơi? Đồ tiện nhân như cô! Ông đây mỗi tháng cho cô hơn 300 triệu, không đủ cô chơi?” Lưu Báo giận không kềm được nói, gã cho Nhạc Linh hơn 1,5 tỷ tiền quà, mới hẹn Nhạc Linh, đồng thời lúc ấy, Nhạc Linh cũng đồng ý làm tuseday của gã, sau này chỉ là người của gã.

Thật không ngờ, Nhạc Linh vậy mà quay đầu đã thông đồng với người đàn ôngkhác, cái này khiến gã làm sao có thể nhịn.

“Anh Báo, thật xin lỗi…… Thật xin lỗi, là em quá tham lam.” Nhạc Linh ôm lấy đùi Lưu Báo, khóc vô cùng thảm thương: “Anh Báo, em trả tiền cho thằng ngốc kia B, anh Báo, van xin anh, tha thứ em đi……”

Lưu Báo hừ lạnh một tiếng, đứng im không nói chuyện, gã đối với Nhạc Linh vẫn còn có chút tình cảm, dù sao kỹ thuật trên giường của Nhạc Linh rất ok, hầu hạ gã lâu rồi, nếu để gã vứt bỏ Nhạc Linh, gã cũng làm không được.

“Được, lần này ông đây tha thứ cho cô, nhưng nếu lại để ông đây phát hiện cô cùng người đàn ông khác dan díu, ông đây đánh gãy chân của cô! Nghe không!” Lưu Báo quát lạnh một tiếng.

Nhạc Linh gật đầu: “Nghe rồi, nghe rồi, anh Báo, anh yên tâm, sau này, em tuyệt đối sẽ không cùng người đàn ông khác có bất kỳ quan hệ gì, em chỉ yêu một mình anh……”

“Được, đứng lên đi.” Lưu Báo hừ lạnh một tiếng, Nhạc Linh lúc này mới dám đứng lên.

Vở kịch kết thúc, Trần Dật Thần vẫn chưa thỏa mãn lắc đầu, nghĩ thầm cái gã Lưu Báo vẫn còn hơi dễ nói chuyện, vậy mà chỉ đánh Nhạc Linh một cái coi như xong.

Chưa đủ nghiền, chưa đủ nghiền.

Nhìn thấy dáng vẻ Trần Dật Thần lắc đầu tắc lưỡi, lửa giận trong con ngươi Nhạc Linh sắp phun ra ngoài, có điều lúc này, cô ta cũng không dám nói gì Trần Dật Thần, dù sao với Lưu Báo mà nói, Trần Dật Thần coi là một nửa’Công thần’.

“Ranh con, xem như mày nhắc nhở ông đây, chuyện mày đùa giỡn Linh Linh, ông đây không tính với mày.”

“Cút đi.” Lưu Báo phất phất tay, không nhịn được nói, gã đối Trần Dật Thần vẫn còn hơi khó chịu, bởi vì thái độ và ngữ khí của Trần Dật Thần lúc nói chuyện với gã, cũng không tôn trọng gì, gã luôn cảm giác, trong lòng Trần Dật Thần xem thường gã.

“Ông thật sự cảm thấy, tôi sẽ đùa giỡn chuyện này?” Trần Dật Thần híp mắt, nói. Loại gái đểu như Nhạc Linh, cách xa mười mét, cũng có thể ngửi được mùi khai trên người cô ả kia mà, Trần Dật Thần anh không keo kiệt, cũng chướng mắt Nhạc Linh.

“Thằng ranh, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Giọng Lưu Báo lạnh lẽo, lời này của Trần Dật Thần chẳng những mắng Nhạc Linh, cũng chửi luôn cả gã, giống như, Lưu Báo gã là cũng là loại hạ tiện.

Trần Dật Thần lắc đầu, cũng lười chấp nhặt với Lưu Báo, đi thẳng về phòng mình.

Thấy Trần Dật Thần dám không nhìn mình, Lưu Báo lập tức hơi nổi nóng.

Chỉ là một thằng phế vật ở rể nhà người ta, nó dựa vào cái gì mà chảnh như vậy!

“Đứng lại!” Lưu Báo tiến lên một bước, túm bả vai Trần Dật Thần.

Bước chân Trần Dật Thần dừng lại, ngữ khí bình tĩnh: “Buông ra.”

“Đồ ngu xuẩn, ông đây không buông đấy?” Lưu Báo khiêu khích nói.

“Không buông?” Trần Dật Thần quay đầu, cười nhạt một tiếng, nói: “Không buông, ông sẽ hối hận.”

“Hối hận?” Trên mặt Lưu Báo xẹt qua một tia dữ tợn: “Trong từ điển của Lưu Báo này, không có hai chữ hối hận này!”

“Từ hôm nay trở đi, ông có rồi.” Trần Dật Thần nhàn nhạt mở miệng.

“A, ngu……” Lưu Báo vừa định mắng ngu xuẩn, tên phế vật này, còn dám không tự lượng sức uy hiếp mình.

Nhưng chữ còn chưa nói ra, đã thấy ánh mắt Trần Dật Thần đột nhiên sắc bén trong phút chốc, Lưu Báo cảm thấy xung quanh mình bị một luồng khí tức bao trùm, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nhạc Linh ở bên cạnh, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Còn tưởng rằng Lưu Báo muốn xử lý Trần Dật Thần, giúp mình hả giận.

Trên mặt Nhạc Linh đã có nụ cười xán lạn, đồ phế vật đáng chết! Còn dám tố cáo bà đây!

Lưu Báo vậy mà mặt đen sì, mà Trần Dật Thần tên phế vật này, là một người ăn bám phế vật đi ở rể nhà người ta, Lưu Báo xử lý Trần Dật Thần, cũng đơn giản như việc ba xử lý con thôi.

Nhưng sau một khắc, nụ cười trên mặt Nhạc Linh tắt ngấm.

Bởi vì trong mắt cô ta ‘Ba kim chủ’ vậy mà quỳ xuống!

Nhạc Linh hung hăng dụi mắt của mình, cảm thấy mình nhất định là hoa mắt.

Anh Báo làm sao có thể quỳ trước tên chết tiệt đồ bỏ đi kia vậy?

“Không thể nào, không thể nào……” Nhạc Linh thất thần thì thầm.

Nhưng dù là vò ra nước mắt, đập vào mắt một cảnh, cũng vẫn là Lưu Báo quỳ gối trước mặt Trần Dật Thần.

“Bây giờ, trong từ điển của ông có hai chữ hối hận không?” Trần Dật Thần cười nhạt hỏi.

“Có…… Có.”

Lưu Báo quỳ trên mặt đất, run giọng mở miệng, thân thể như run như cày sấy, sự hoảng sợ trong lòng không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Gặp kẻ khó chơi!

Đây là suy nghĩ duy nhất của gã!

Chỉ dựa vào khí thế, là có thể ép gã quỳ rạp xuống đất, thậm chí không cần ra tay.

Người như vậy, móa nó là phế vật ư?!

Lưu Báo tuyệt vọng vô cùng, chuẩn bị mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng vào lúc này, gã lại thấy được một bóng người làm gã không tưởng tượng được.

Hàn Long!

Hàn Long sao lại tới chỗ này?!

“Hàn gia!” Mặc dù không nghĩ ra, nhưng Lưu Báo lại lập tức kích động.

Hàn gia tới!

Lần này mình sẽ cứu được!

Nghe được Lưu Báo gọi Hàn gia, Nhạc Linh mặt xám như tro, trên mặt trong nháy mắt cũng xuất hiện vui mừng.

Hàn gia!

Lại là Hàn gia!

Nhạc Linh hơi hưng phấn, từ ngày bị Lưu Báo bao nuôi trở đi, cô ta biết, đại ca cầm đầu của Lưu Báo, là Hoàng đế toàn bộ thế giới ngầm khu đông của thành phố Thương Châu!

Một huyền thoại có thật!

Hàn gia dậm chân một cái, toàn bộ Thương Châu sẽ run lên ba lần!

Nhạc Linh sắc mặt ửng hồng, đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với một nhân vật lớn ở khoảng cách gần như vậy, lát nữa phải thể hiện cho tốt mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play