Đừng thấy ông ta đã đột phá được ám kình sơ kỳ, nhưng dù là ông ta của lúc này đối đầu với Trần Dật Thần của ba năm trước, cũng là sinh mạng bị một ngón tay của Trần Dật Thần bóp chết thôi.

Chứ đừng nói là Trần Dật Thần của bây giờ.

Trần Dật Thần của bây giờ, chỉ dựa vào khí cơ cũng đã có thể đàn áp khiến ông ta ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được rồi.

Ra tay? Ông ta có cơ hội đó sao?

Kim Lục An đích thực không có cơ hội.

Minh kình võ giả, dùng lực mà chiến.

Ám kình võ giả, dùng khí mà chiến.

Hoá kình võ giả, dùng thế mà chiến!

Dùng thế gì? Thiên địa chi thế! Tự nhiên chi thế!

Nếu như nói, võ giả khi ở trong cảnh giới của minh kình và ám kình, còn thuộc về phạm trù của con người, thì đến hoá kình rồi, võ giả đã rời khỏi phạm trù của con người rồi!

Bắt đầu bước vào nhân vật thần thoại trong cổ đại.

Hoá kình võ giả, khí kình trong cơ thể phát ra bên ngoài, đã có thể kiểm soát dòng khí lưu xung quanh.

Cũng giống như Trần Dật Thần lúc này, nhìn như không có ra tay, nhưng trên thực tế, khí kình trong cơ thể của anh đã phát ra ngoài từ lâu rồi, cuốn sạch toàn bộ khí lưu trong phạm vi 10 mét xung quanh, đè nén thành một lồng giam hơn ngàn cân, cầm cố Kim Lục An.

Ngàn cân có nghĩa là gì?

Cũng như việc lấy một thứ nặng 10 tấn đè lên lưng của Kim Lục An vậy.

Kim Lục An sao có thể không quỳ cho được?

Nếu như Kim Lục An không phải ám kình võ giả thì lúc này đã biến thành một mớ thịt xơ xác từ lâu rồi.

Cho dù Kim Lục An có sự bền bỉ lớn mạnh thế nào, thì lúc này cũng bị đè nén đến nỗi huyết quản toàn thân đã có dấu hiệu nổ tung rồi.

Tuy huyết quản chưa nổ tung, nhưng đầu gối của Kim Lục An đã nghiền nát các phiến đá xanh thành những mảnh nhỏ như mạng nhện, chỗ bị nứt vỡ đó đã có máu tràn lan.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Kim Lục An, các đệ tử của võ quán Kim Cương đều bị doạ đến toàn thân run như cầy sấy, ngay cả nhìn cũng chả dám nhìn Trần Dật Thần lấy một cái.

Trước đây bọn họ căn bản chưa từng nghĩ qua, trong mắt bọn họ, Kim Lục An gần như là vô địch lại có bộ dạng thê thảm như ngày hôm nay.

Bị người ta trấn áp, quỳ ở trên mặt đất, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Bọn họ đã không thể tưởng tượng nổi, Trần Dật Thần rốt cuộc là võ giả ở cảnh giới nào rồi.

Gương mặt Tô Hạo Nhiên cũng tràn đầy sợ hãi, bàn tay giấu trong tay áo cũng có vài phần run rẩy. Cả đời này của ông ta, võ giả lợi hại nhất mà ông ta nhìn thấy, chính là Thần Quyền Tông Tông Chủ của ám kình hậu kỳ, nhưng cho dù là Thần Quyền Tông Tông Chủ cũng tuyệt đối không thể nào chỉ dựa vào khí cơ mà đã có thể khiến một võ giả của ám kình sơ kỳ, ngay cả đầu gối cũng không nhấc lên nổi.

Cho nên cảnh giới của Trần Dật Thần, đã không còn gì để mà nói nữa rồi.

Hoá kình!

Chỉ có thể nói là hoá kình trong truyền thuyết!

Nhưng, Kim Lăng có tông sư hoá kình trẻ như vậy sao?

Không, nên nói, là cả nước H này có tông sư hoá kình trẻ như vậy sao?

Khoé miệng Tô Hạo Nhiên đắng nghét, ông ta thậm chí còn cảm thấy, Trần Dật Thần căn bản không phải là một chàng thanh niên 20 mấy tuổi, mà là một lão già hơn trăm tuổi rồi.

Hoá kình 20 mấy tuổi, Tô Hạo Nhiên không dám nói là sau này không có ai, nhưng xưa nay tuyệt đối là không có.

Nếu như chuyện hôm nay ở đây truyền ra ngoài, chỉ e là cả giới võ đạo nước H đều sẽ nghênh đón một trận động đất thật lớn mất.

Lúc này, Trần Dật Thần lạnh lùng lên tiếng: “Kim Lục An, ông có biết tội không?”

“Biết tội.” Khoé miệng Kim Lục An trông vô cùng khổ sở, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, ông ta tuyệt đối sẽ không đi hóng hớt drama lần đó đâu.

“Biết tội? Vậy hôm nay tôi cắt đứt võ cơ của ông, lấy mạng của ông, ông có phục không?” Trần Dật Thần đứng chắp hai tay ra sau, khí độ hệt như người trời.

“Phục.” Kim Lục An bình tĩnh nói, nếu như ông ta dám nói không phục, Trần Dật Thần tuyệt đối sẽ diệt toàn bộ nhà họ Kim của ông ta.

“Tốt, vậy ông đi chết đi.”

Ánh mắt Trần Dật Thần chợt lạnh lẽo, sau đó hất tay một cái, vỗ lên thiên linh cái của Kim Lục An.

“Rầm” một tiếng.

Kim Lục An nặng nề ngã xuống đất, khí cơ đứt đoạn, mắt cũng chả nhắm lại.

Kim Lục An vừa chết, đám người trong võ quán Kim Cương lập tức như mất đi hồn phách vậy, đứng cũng chả đứng vững, thậm chí còn có vài nữ đệ tử đã bắt đầu thấp giọng mà khóc thút thít, đương nhiên, còn có không ít đệ tử nam, trong ánh mắt nhìn Trần Dật Thần, tràn đầy sự oán độc và căm hận.

Kim Lục An dù gì cũng đã dạy dỗ bọn họ mười mấy năm, mối quan hệ đối với bọn họ, không khác gì là cha con, nhưng hôm nay, Trần Dật Thần lại một chưởng đánh chết Kim Lục An ở ngay trước mắt của bọn họ.

Thù này, không đội trời chung!

Ánh mắt oán độc của mấy đệ tự nam, Trần Dật Thần đương nhiên cũng cảm nhận được, nhưng anh cũng lười quan tâm, ngay cả Kim Lục An anh cũng đánh chết rồi, chứ đừng nói là đám ruồi nhặng này, nếu như bọn họ an phận thì Trần Dật Thần cũng lười để ý đến bọn họ, nếu như bọn họ muốn báo thù, Trần Dật Thần cũng tuyệt đối không nương tay.

Từ giây phút quyết định phục thù, Trần Dật Thần đã chuẩn bị giết chóc xong rồi, trong đám sát thủ ba năm trước, Kim Lục An vốn không phải là nhân vật chính, chỉ là nhân vật phụ mà thôi.

Nhân vật chính thật sự, chính là mấy ám kình kia, thế lực sau lưng mà bọn họ có thể dính dấp đến, chỉ e càng đáng sợ hơn nữa, thậm chí có xuất hiện hoá kình cũng là điều không phải là không thể.

Cho nên, con đường phục thù chân chính, mới bắt đầu mà thôi, Kim Lục An chỉ là lá cờ tế.

Còn về hung thủ đứng sau treo giải thưởng trăm tỷ thực sự đó, Trần Dật Thần cũng đã có suy đoán từ lâu, chắc hẳn là do nội bộ nhà họ Trần rồi.

Nhưng không phải là Trần Ứng Long, mà là các phái hệ khác trong nội bộ nhà họ Trần.

Bởi vì nếu như là Trần Ứng Long ra tay, tuyệt đối sẽ là một chiêu giết chết, anh sẽ không có một khả năng sống sót nào.

Cả nhà họ Trần, người mà Trần Dật Thần kiêng dè nhất, chính là Trần Ứng Long.

Tuy bây giờ anh đã tu luyện đến hoá kình rồi, trở thành kẻ mạnh đỉnh cao, nhưng sự kiêng dè đối với Trần Ứng Long của anh, vẫn không có chút thuyên giảm nào, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt hơn nữa.

Anh căn bản không nhìn thấu được Trần Ứng Long.

Bước qua thi thể của Kim Lục An, Trần Dật Thần lạnh lùng quét mắt nhìn đám đệ tử trong võ quán Kim Cương, đám đệ tử của võ quán Kim Cương đều cúi thấp đầu, cho dù là hận không thể xé xác Trần Dật Thần, bọn họ lúc này cũng không dám biểu lộ ra một chút xíu nào.

Sau đó Trần Dật Thần lại nhìn đám người của võ quán Hạo Nhiên một cái, phát hiện phản ứng của đám người võ quán Hạo Nhiên cũng xêm xêm với đám người của võ quán Kim Cương, trong ánh mắt nhìn anh, đa số là sợ hãi.

Ngay cả Tô Linh Ngọc, con nhỏ trời không sợ đất không sợ, lúc này đây khuôn mặt xinh đẹp cũng đang trắng toát, thậm chí còn không dám đối mắt nhìn nhau với Trần Dật Thần nữa.

Đáy lòng Trần Dật Thần bất giác thở dài một hơi, xem ra biểu hiện khi nãy của mình đã làm con nhỏ này hoảng sợ rồi.

Cũng phải, người bị anh một chưởng đánh chết là Kim Lục An mà, trong mắt của bọn họ, Kim Lục An gần như là vô địch, bọn họ không sợ mới là bất bình thường đó.

Trần Dật Thần lắc lắc đầu, sau đó quay người rời khỏi.

Nhìn Trần Dật Thần ra khỏi cửa lớn xong, trong đôi con ngươi xinh đẹp của Tô Linh Ngọc, nước mắt lập tức tuôn trào ra như hạt ngọc bị đứt dây vậy.

Tô Hạo Nhiên nhịn không được mà thở dài một hơi, biểu hiện này của Tô Linh Ngọc, có hàm ý gì, thân làm cha, ông ta đương nhiên có thể hiểu.

Ông ta thực ra đều luôn biết, đứa con gái này của mình, sùng bái kẻ mạnh, lúc nhỏ còn to mồm nói, tương lai nhất định phải gả cho một kẻ mạnh đỉnh cao làm vợ.

Hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa, Trần Dật Thần chính là loại kẻ mạnh hoàn mỹ đó.

Nhưng, Trần Dật Thần vốn không hợp với Tô Linh Ngọc.

Bởi vì Trần Dật Thần quá mạnh, quá hoàn mỹ rồi.

Chỉ có hơn 20 tuổi, đã trở thành tông sư hoá kình, đặt tầm mắt vào cả nước H, cũng không tìm được mấy thiên tài để đối địch với Trần Dật Thần nữa.

Nhân trung chi long như vậy, con gái của mình, có gì để xứng đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play