Đáp lại Chu Thiếu Phong là tiếng quát giận dữ của Trần Dật Thần.
Thấy Trần Dật Thần không hề có ý nể mặt mình, Chu Thiếu Phong cũng rất dứt khoát, rụt cổ lại lùi về sau, đẩy Đỗ Tử Duyệt tới trước mặt Trần Dật Thần lần nữa.
Đỗ Tử Duyệt nhất thời như mèo xù lông lên bắt đầu hét toáng lên: “Chu Thiếu Phong, anh đúng là tên vô dụng! Chẳng lẽ anh định trơ mắt đứng nhìn vợ mình bị đứa con hoang này đánh à?”
Chu Thiếu Phong ngoài mặt thì mỉm cười với cô, nhưng trong lòng lại cười khẩy, giờ cô mới nhớ tới ông đây là chồng cô à? Sao lúc cô dẫn mấy người đàn ông lỗ mãng kia về nhà làm loạn, cô không nói tôi là chồng cô đi?
“Bốp!”
Trần Dật Thần cười lạnh, tát thẳng vào mặt Đỗ Tử Duyệt, cô ta bay ngược ra ngoài, rồi đập vào tường dây thép.
Sau khi rơi xuống đất, nửa bên mặt cô ta đã sưng tấy rồi.
Như vậy là Trần Dật Thần đã nhẹ tay lắm rồi, bằng không nếu anh dùng hết sức để tát, chỉ sợ sẽ đánh vỡ đầu Đỗ Tử Duyệt ngay.
Mắt thấy Trần Dật Thần vẫn đi về phía mình với vẻ mặt thâm trầm như nước, cuối cùng Đỗ Tử Duyệt cũng sợ hãi, vội quỳ xuống đất bắt đầu cầu xin: “Anh à, anh đừng đánh tôi nữa, tôi sai rồi…”
“Giờ cô mới biết sai à?” Ánh mắt Trần Dật Thần lạnh lùng, nếu lúc nãy anh tới chậm một bước, chỉ sợ giờ Hạ Nhược Y đã vào bụng sói rồi, dù anh tới kịp lúc, thì cánh tay cô vẫn bị cắn một miếng thịt, người phụ nữ Đỗ Tử Duyệt này, thật sự đã làm anh mở mang kiến thức về sự độc ác của phụ nữ.
Anh không hiểu, rốt cuộc là thù oán gì, mà làm Đỗ Tử Duyệt muốn một người đang sống sờ sờ bị sói ăn thịt chứ?
“Anh à, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ muốn đùa với Hạ Nhược Y thôi.” Đỗ Tử Duyệt yếu ớt nói, dù trong lòng hận Trần Dật Thần đến mức muốn chém thành ngàn mảnh, nhưng cô hiểu rõ, giờ tính mạng mình đang nằm trong tay anh, nên cô không được lỗ mãng.
Chỉ đùa thôi!
Mắt Trần Dật Thần phun ra lửa, nghiến răng ken két, ném một người đang sống sờ sờ vào động sói, vậy mà lại bảo chỉ đùa thôi.
Được! Được lắm!
Trần Dật Thần siết chặt nắm đấm, cả người tràn ngập sát khí, mấy người đứng khá gần anh đều không khỏi rùng mình.
Thật đáng sợ!
Đúng lúc này, nhóm người Dương Thái và Đỗ Thanh Định cũng chạy tới đây.
Tất nhiên Dương Thái cũng nhìn thấy Đỗ Tử Duyệt đang quỳ dưới đất, nhưng giờ anh không có thời gian để quan tâm cô ta, anh chỉ muốn biết vợ Trần Dật Thần ra sao rồi?
Dương Thái lo lắng tìm kiếm bóng dáng trong đám người xung quanh, đến khi nhìn thấy Hạ Nhược Y đang hôn mê ngồi dựa vào góc tường, con ngươi anh không khỏi thu nhỏ lại, dù cô vẫn chưa chết, nhưng có vẻ vết thương cũng không nhẹ.
Xong rồi!
Giờ trong lòng Dương Thái chỉ có một suy nghĩ, chỉ sợ hôm nay Quốc Tế Cửu Long sẽ đón một cơn thịnh nộ chưa từng có trong lịch sử.
Còn Đỗ Tử Duyệt, thì đừng nghĩ tới chuyện có thể sống sót bước ra khỏi Quốc Tế Cửu Long.
Nhưng Đỗ Thanh Định lại không nghĩ nhiều như thế, anh ta chỉ nhìn thấy Đỗ Tử Duyệt, cô em gái được cả nhà xem như công chúa, lại quỳ trước mặt Trần Dật Thần với nửa bên mặt sưng tấy, sắc mặt anh ta nhất thời trầm xuống, đi tới trước mặt Trần Dật Thần tức giận quát: “Cậu Trần, anh làm vậy là sao?”
Cậu Trần?
Mọi người đồng loạt sửng sốt, tại sao Đỗ Thanh Định lại gọi Trần Dật Thần là cậu Trần?
Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết liếc nhìn nhau, chẳng lẽ tên vô dụng này vẫn còn thân phận khác?
“Anh, anh mau giết đứa con hoang này đi! Anh ta đánh em, hu hu…” Đỗ Tử Duyệt thấy Đỗ Thanh Định đến thì ánh mắt lại toát lên vẻ thần thái, vội bò dậy núp sau lưng anh ta, rồi thù hằn nhìn Trần Dật Thần, bắt đầu mắng chửi.
“Em gái, em yên tâm, anh nhất định sẽ đòi lại lý lẽ cho em!” Đỗ Thanh Định nghiêm mặt an ủi cô ta, từ nhỏ đến lớn, Đỗ Tử Duyệt luôn là bảo bối được cả nhà họ Đỗ nâng niu trong lòng bàn tay, thậm chí còn chưa từng bị nói nặng một câu, nhưng hôm nay cô ta lại bị Trần Dật Thần đánh thành thế này, sao anh ta có thể nhẫn nhịn được chứ?
“Anh, anh mau bắt anh ta lại đi, em muốn bẽ gãy từng khúc xương của con tiện nhân kia trước mặt anh ta.” Đỗ Tử Duyệt căm hận nói, trước giờ chưa có ai dám làm cô xấu mặt thế này, nếu cô không báo mối thù này, cô sẽ ăn ngủ không yên! Chẳng phải anh thích Hạ Nhược Y lắm à? Vậy bà đây sẽ để anh trơ mắt đứng nhìn, bà đây bẽ gãy từng khúc xương của con tiện nhân kia!
Tiện nhân kia?
Lúc này Đỗ Thanh Định mới chú ý tới Hạ Nhược Y đang dựa vào tường dây thép, trong lòng nhất thời hiểu rõ, người này là vợ Trần Dật Thần.
Đỗ Thanh Định thấy Hạ Nhược Y mặc dù bị thương, nhưng vẫn còn sống thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không chết người thì tốt, nếu chết rồi, anh sẽ không thể đường đường chính chính ra mặt dùm Đỗ Tử Duyệt được.
“Cậu Trần, chẳng lẽ anh không muốn nói điều gì ư?” Giờ giọng điệu Đỗ Thanh Định hơi hùng hổ dọa người, trong lòng anh ta hiểu rất rõ, giữa Đỗ Tử Duyệt và Hạ Nhược Y, chắc chắn Đỗ Tử Duyệt là người gây sự trước, nên lý lẽ sẽ không nằm ở bên anh, do đó anh cần phải ra tay trước, rồi tiện thể theo khí thế đó đè ép Trần Dật Thần.
“Tôi muốn biết, tại sao cô phải đối xử với Nhược Y như vậy?” Trần Dật Thần bỗng dời mắt nhìn Đỗ Tử Duyệt, rồi bình tĩnh hỏi.
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Trần Dật Thần, Đỗ Tử Duyệt không khỏi rụt cổ lại, nhưng vừa nghĩ tới Đỗ Thanh Định đang đứng cạnh mình, cô liền không sợ nữa, mà hùng hổ nói: “Con tiện nhân này đúng là đồ không biết xấu hổ, không những dụ dỗ chồng tôi, mà còn bảo chồng tôi mỗi tháng cho cô ta ba trăm triệu, để bao nuôi cô ta, chẳng lẽ tôi không thể dạy dỗ cô ta à?”
Ánh mắt Đỗ Thanh Định hơi nghiêm túc, Đỗ Tử Duyệt không biết thân phận Trần Dật Thần, nhưng anh thì biết, anh ta là cổ đông lớn nhất trong Quốc Tế Cửu Long, chỉ với 39% cổ phần này, đã nói rõ trên người anh ta có ít nhất là mười lăm ngàn tỷ, hơn nữa anh ta vẫn còn những tài sản khác, chỉ sợ gộp lại cũng gần ba mươi ngàn tỷ, với thân phận này của anh ta, không thể nào vợ anh ta lại vì ba trăm triệu mà dụ dỗ đàn ông khác được.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, giờ anh không thể nói ra những lời này được, anh phải đứng về phía Đỗ Tử Duyệt, bằng không lý lẽ sẽ không nằm ở bên cô.
“Cậu Trần, tôi không hiểu rõ phẩm hạnh của mợ Trần cho lắm, nhưng tôi cảm thấy, em gái tôi đã nói như vậy, thì không thể nào không có mục đích được, có lẽ mợ Trần thật sự có sở thích này.” Đỗ Thanh Định lạnh nhạt nói, mặc dù nghe những lời này rất ba phải, nhưng nếu là người thông minh, thì vẫn có thể nghe ra anh ta đang khẳng định lời nói của Đỗ Tử Duyệt.
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Trần Dật Thần gật đầu.
Tôi hiểu rồi? Đỗ Thanh Định hơi mơ màng, tôi hiểu rồi là sao?
Trên thực tế, trong tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có mình Dương Thái là hiểu suy nghĩ trong lòng Trần Dật Thần, anh ấy đang định tính sổ!
Anh ấy muốn cho hai anh em nhà Đỗ Thanh Định chết một cách minh bạch. Đồng thời anh ấy cũng cho mình một lý do để giết hai anh em nhà này.
Tiếc là hai anh em Đỗ Thanh Định vẫn đang đắc chí, chưa hiểu chuyện gì.
Dương Thái thở dài, giờ anh không muốn giúp Đỗ Thanh Định nữa, vì anh sợ nếu mình giúp thì ngay cả mình cũng bị kéo vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT