Tất nhiên Chu Lị cũng nhìn thấy vẻ ghen tị của thiếu phụ xinh đẹp, thế là cô ta bèn vội vàng nói với Hạ Nhược Y: “Nhường đường, cô chắn mất đường rồi.”
Trong lòng Chu Lị biết rất rõ, bây giờ cô ta phải thể hiện trước mặt thiếu phụ xinh đẹp này một phen để làm cô ta vui lòng, hoa hồng tháng này của cô ta còn phải trông chờ vào thiếu phụ nữ. Hạ Nhược Y đẹp thì đẹp, nhưng trước mặt thành tích, ngại quá, cút ra xa một chút đi.
Hạ Nhược Y nhíu mày lại, mình có chắn đường ai đâu?
“Phiền chị tránh ra một chút được không?” Giọng nói của Chu Lị càng có vẻ mất kiên nhẫn hơn nữa, thân là nhân viên bán hàng, cô ta ghét nhất là thể loại chỉ xem chứ không mua.
“Tôi đang xem mẫu túi xách này.” Mặc dù trong lòng Hạ Nhược Y cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn chịu khó giải thích.
“Xem túi xách cái gì? Cô có mua nổi không?” Chu Lị mỉa mai cô một câu, mặc dù Hạ Nhược Y ăn mặc sang trọng hơn Trần Dật Thần nhưng cộng lại cả cũng không quá ba triệu, vốn dĩ không phải là người con gái mua nổi túi xách của Prada.
“Cô có ý gì?” Lần này gương mặt xinh xắn của Hạ Nhược Y sầm xuống, cô có tốt tính đến đâu đi chăng nữa cũng không đến mức tỏ ra bình tĩnh khi thấy người khác sỉ nhục mình.
“Cô còn không hiểu ý của tôi à?” Chu Lị khoanh tay trước ngực, cô ta mỉa mai: “Cô và tên bạn trai vô dụng của mình còn là học sinh chứ gì? Hai học sinh có thể mua được túi Prada có gì khác với cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga không.”
“Cái túi Prada đỏ mà cô đang xem ấy có giá 299 triệu lận đấy, cô mua nổi không? Thằng bạn trai vô dụng của cô mua nổi không? Cậu ta chạy đi từ lâu rồi!”
Hạ Nhược Y nhíu mày, đến bây giờ cô mới nhận ra Trần Dật Thần không còn ở đây nữa, có điều chắc hẳn anh đi vệ sinh rồi, Trần Dật Thần không phải là loại người bỏ chạy, còn nữ nhân viên bán hàng này lại khiến cho Hạ Nhược Y bực mình.
“Sao cô biết tôi không mua nổi?!” Hạ Nhược Y lạnh lùng nhìn Chu Lị, làm người phải có cốt khí, mặc dù chiếc túi này hơi mắc nhưng lần này cô phải trị cái thói xem thường người khác của cô ta mới được.
“Ha, nếu như cô mua nổi thì tôi sẽ ăn luôn cây lau nhà này!” Chu Lị cao giọng mỉa mai.
“Được, quẹt thẻ!” Hạ Nhược Y cười lạnh, cô lấy tấm thẻ ngân hàng ra, bên trong có ba trăm triệu, lần trước Cố Minh Sâm đền bù 450 triệu, dùng hết 150 triệu, bây giờ vẫn còn dư ba trăm triệu.
“Trong thẻ của cô có tiền sao? Đừng hòng lấy thẻ ra để dọa dẫm người khác đấy nhé.” Lần này Chu Lị không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, cô ta chỉ muốn chọc tức Hạ Nhược Y mà thôi, nào ngờ Hạ Nhược Y lại lấy thẻ ngân hàng ra, nếu như trong thẻ thật sự có tiền thì lẽ nào cô ta thật sự phải ăn cây lau nhà này à?
“Có tiền hay không thì cô cứ thử là biết ngay thôi.” Hạ Nhược Y hết sức bình tĩnh, vốn dĩ với tính cách của cô, cô sẽ không tính toán với cô ta, nhưng Chu Lị không nên mắng Trần Dật Thần là đồ vô dụng.
Lần này Chu Lị cảm thấy khó xử vô cùng, cô ta không dám cược, lỡ trong thẻ của Hạ Nhược Y thật sự có tiề, sợ rằng hôm nay mặc của cô ta sẽ bị đạp trên mặt đất.
Vào lúc này, thiếu phụ xinh đẹp chỉ vào chiếc túi xách đỏ mà Hạ Nhược Y ưng rồi nói: “Tôi muốn mẫu túi xách này, gói lại cho tôi.”
Gương mặt Chu Lị toát ra vẻ vui mừng, cô ta vội vàng gật đầu: “Được rồi, người đẹp, tôi sẽ gói lại cho chị ngay.” Cô ta hiểu thiếu phụ xinh đẹp làm vậy là vì muốn thưởng cho cô ta vì cô ta đã mỉa mai Hạ Nhược Y.
Hạ Nhược Y hơi khó chịu, thiếu phụ xinh đẹp ấy nhúng tay vào làm gì.
“Chị gì đó ơi, tôi chọn chiếc túi xách đó trước kia mà.” Hạ Nhược Y nói.
“Cô chọn trước thì nó là của cô à?” Thiếu phụ xinh đẹp nhếch môi tỏ vẻ khinh thường.
“Cô cũng phải biết ai đến trước thì mua trước kia chứ.” Hạ Nhược Y hơi tức giận.
Thiếu phụ xinh đẹp hừ lạnh rồi nói: “Tôi không thích biết đấy, cô làm gì được tôi?”
Thiếu phụ xinh đẹp kiếm chuyện khiến cho Hạ Nhược Y bực mình vô cùng, có điều Trần Dật Thần không có ở đây, đến một người nói giúp Hạ Nhược Y cũng không có.
Sau khi Chu Lị cung kính gói túi xách lại rồi đặt vào tay thiếu phụ xinh đẹp, cô ta lập tức nhìn Hạ Nhược Y với vẻ vênh váo, sự khiêu khích trong mắt như nói với cô rằng có tiền thì sao hả? Bà đây không bán cho cô đấy.
Khiến cho Hạ Nhược Y tức giận vô cùng.
Hạ Nhược Y cũng không muốn dây dưa với bọn họ nữa, cô cầm ly trà sữa lên định đi ra ngoài.
Vào lúc này, thiếu phụ xinh đẹp lại đánh eo đi về phía Hạ Nhược Y, trông cứ như thể vô tình va phải vào ly trà sữa trên tay Hạ Nhược Y vậy.
“Bịch.”
Ly trà sữa bị rơi xuống mặt đất, ly trà sữa sô cô la đen văng vào người Hạ Nhược Y, trên người thiếu phụ xinh đẹp cũng dính không ít.
Hạ Nhược Y vẫn còn chưa nói gì.
“Bốp”
Thiếu phụ xinh đẹp đã giơ tay lên tát vào gương mặt của Hạ Nhược Y.
“Cô có mắt không vậy!” Thiếu phụ xinh đẹp mắng ầm lên.
Hạ Nhược Y sắp sửa tức giận muốn chêt, rõ ràng thiếu phụ xinh đẹp này tự đâm vào người cô, bây giờ còn mắng cô không có mắt nữa.
Hạ Nhược Y tức giận nhấc tay lên, định tát trả cô ta một cái.
Nhưng thiếu phụ xinh đẹp đã có sự chuẩn bị trước, cô ta nhấc chân đá vào bụng Hạ Nhược Y.
Hạ Nhược Y bị cô ta đá trúng, gáy cô đập mạnh vào kệ hàng rồi ngã lăn ra đất.
“Con điếm, còn dám đánh bà đây à!” Thiếu phụ xinh đẹp cất tiếng mắng chửi.
“Người đẹp, chị không sao chứ.” Chu Lị vội vàng đi đến bên bọn họ, nhưng cô ta chẳng buồn nhìn Hạ Nhược Y mà lại tỏ vẻ quan tâm thiếu phụ xinh đẹp.
“Không sao, cô đến tát cho con điếm đó vài bạt tai đi, mỗi một bạt tai ba mươi triệu, càng mạnh càng tốt.” Thiếu phụ xinh đẹp chỉ vào người Hạ Nhược Y, nếu như có thể hủy đi gương mặt khiến cho cô ta ghen tị này thì càng tốt.
“Tát bao nhiêu cái cũng được sao?” Ánh mắt Chu Lị tập tức sáng bừng, một cái tát ba mươi triệu, có thể kiếm được nhiều hơn cô ta bán hàng nữa.
“Bao nhiêu cũng được! Tát đến khi cô không tát nổi nữa thì thôi!” Thiếu phụ xinh đẹp cười lạnh, cô ta không thiếu tiền.
“Ha ha, dạ được, tôi sẽ tát con điếm này ngay.” Chu Lị phấn khởi đi về phía Hạ Nhược Y, bây giờ câu nói khách hàng là thượng đế gì đó đã bị cô ta ném ra sau đầu rồi, ngại quá, tiền mới là thượng đế!
“Bốp!”
Chu Lị vung tay tát thật mạnh vào gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y, năm dấu ngón tay đỏ tươi hằn lên trên gò má cô.
“Kiếm được ba mươi triệu rồi.” Chu Lị vui mừng đến mức muốn ngất đi, trước giờ cô ta chưa từng nghĩ kiếm tiền dễ dàng như thế.
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát in dấu trên gương mặt Hạ Nhược Y.
Vào lúc này, Trần Dật Thần quay trở về sau khi gọi điện xong.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cho anh trợn trừng!
Hạ Nhược Y nhắm nghiền mắt, gáy của cô còn ứa máu, còn Chu Lị lại vừa cười vừa tát vào gương mặt xinh xắn của cô như một con ác quỷ.
Phẫn nộ!
Cơn phẫn nộ bốc lên ngùn ngụt.
Đôi mắt Trần Dật Thần lập tức đỏ gay, từ trước đến nay anh chưa từng phẫn nộ như thế!
“Tìm! Đường! Chết!” Gần như Trần Dật Thần rít ra từ kẽ răng.
Trong chớp mắt, Chu Lị và thiếu phụ xinh đẹp chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh mình trở nên lạnh lẽo như thể rơi xuống địa ngục không đáy!
Sát khí lạnh lùng tột cùng phả vào mặt bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT