*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Kha Thành Văn đang muốn sắp xếp lại lời nói thì Phó Dương Hi đã chạy tới một cửa hàng khác có xếp hàng khẩu trang phía trước.

Người hướng dẫn mua hàng đoán được cậu ấy muốn mua gì, vội vàng đẩy kệ hàng tới, nói: “Phó thiếu, cậu cần cái này sao?”

Phó Dương Hi quay đầu lại.

Trên kệ hàng là một loạt đồ lót nữ bằng lụa mềm mại được xếp ngay ngắn, đập vào mắt làm cho cậu mất cảm giác.

Mặt cậu lập tức đỏ bừng, cậu nổi trận lôi đình: “Cái gì mà cần với không cần?! Tiểu thiếu gia như tôi thoạt nhìn giống như muốn mua loại đồ này sao?! Tôi làm gì khiến cô hiểu lầm à?!”

Người hướng dẫn mua hàng ngượng ngùng, muốn kéo kệ hàng đi chỗ khác.

“Chờ đã.” Phó Dương Hi gọi cô ấy lại.

Thật ra Phó Dương Hi hoài nghi gần đây học sinh chuyển lớp rất nghèo, bởi vì cậu thấy cô thường xuyên tìm kiếm thông tin gia sư trên diễn đàn, không biết có mua nổi những đồ này hay không nữa.

“Vậy lấy hai cái đi.” Phó Dương Hi cau có, không dám nhìn nhiều, vội vàng dùng hai đầu ngón tay kẹp vài món ném vào vali.

Ném vào xong, mặt cậu đã đỏ tới mang tai.

Cậu lại vớ thêm hai túi khẩu trang ném vào, sau đó vội vàng dùng chân đạp nắp vali lại, kéo khóa vali rồi lập tức xoay người kéo vali chạy đi chỗ khác. 

Một đám nhân viên bán hàng trốn ở sau kệ hàng vây xem thái tử gia Phó Thị, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Trên mặt Kha Thành Văn cũng lộ vẻ một lời khó nói hết.

Còn trên mặt người hướng dẫn mua hàng thì nở nụ cười mỉm.

Xem ra không phải là hiểu lầm gì đâu.

Kha Thành Văn chạy chậm đuổi theo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh Hi, là cậu ấy theo đuổi anh, chẳng phải anh theo đuổi cậu ấy, anh cũng đừng mua một đống như thế chứ?!”

“Tớ biết!” Phó Dương Hi không vui, nói: “Tớ không thích cậu ta! Đây không phải là do thấy cậu ta mỗi ngày đều kiên trì tặng bánh ngọt đấy thôi, đơn giản là phép lịch sự, có qua có lại?”

Khanh Thành Văn còn nói gì được nữa đây.

Mặt Phó Dương Hi vô cảm, “Câm miệng, đã nói là không thích cậu ta.”

“Hả” Kha Thành Văn cảm thấy phức tạp.

Phó Dương Hi rối tung rối mù mua một đống lớn, cuối cùng còn khiêng thêm hai cái chăn bông.

Tháng mười, trời đã bắt đầu chuyển lạnh. Khi hai người từ trong trung tâm thương mại đi ra thì không khí lạnh thổi tới, làm cho cả hai phải hắt hơi một cái.

Cách đó không xa, bỗng nhiên có tiếng động cơ xe, trong bóng tối có một chiếc xe hơi dài hạng sang chạy tới.

Phó Dương Hi liếc nhìn, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, cậu đè chặt tấm chăn bông trên vali, giao cho Kha Thành Văn: “Tám giờ gặp nhau ở thư viện.”

“Nhiều đồ như vậy, tớ phải nói như thế nào đây.” Kha Thành Văn trưng ra vẻ mặt không tình nguyện.

Phó Dương Hi: “Ngu ngốc, nói là trúng thưởng.”

Kha Thành Văn hoài nghi cuộc đời, như thế này ai mà tin, trúng thưởng một đống lớn đồ dành cho con gái thế này sao?

Chiếc xe chạy tới, cửa sau được mở ra.

Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ rộng rãi, cung kính mỉm cười với Phó Dương Hi, nói: “Cậu chủ.”



Minh Khê ôm sách, cẩn thận đi vào thư viện để ôn tập.

Cuối tuần cũng không có bao nhiêu người chưa về nhà, chỉ có khoảng chừng hai mươi mấy người, có người đeo tai nghe nghe nhạc, có người gác chéo chân chơi game, còn có các cặp đôi nữa, chính vì thế, tính ra cũng không quạnh quẽ.

Hệ thống giúp cô tính toán thời gian: “Bài thi này cô chỉ tốn có 75 phút, càng lúc cô càng nhanh đấy.”

“Đề thi này không khó, nó không đạt tới 80% độ khó của đề thi tuyển sinh đại học. Nhưng mà quả thực, nếu so với lúc trước thì bây giờ đã nhanh hơn nhiều.”

Minh Khê ngẩng đầu, dụi dụi mắt, liếc nhìn mười lăm chồi nhỏ trong chậu.

Với sự gia tăng chồi non thế này —— tức là vận xui sẽ giảm dần, cô có thể cảm giác rõ ràng những thay đổi về mọi mặt của bản thân mình.

Rõ ràng nhất chính là giải bài thi, bởi vì chẳng biết tại sao, số câu trả lời sai lại ít hơn một cách không giải thích được.

Hệ thống giải thích cho điều này, là do vận khí của cô đã trung hòa với nữ chính.

Trong lòng Minh khê tràn đầy ý chí chiến đấu.

Nhưng bây giờ, cô có một chuyện phát sầu, đó là đơn đăng ký tham gia cuộc thi liên trường của cô đã nộp rồi, nhưng đối thủ nhiều như mây, đơn đăng ký cả một đống lớn, thầy dẫn đội có thể sẽ chẳng nhìn thấy đơn đăng ký của cô.

Nói như vậy, cô đã bị loại ngay từ vòng ngoài.

Thầy dẫn đội họ Cao, năm nay hơn 60 tuổi, đức cao vọng trọng, là huấn luyện viên kim bài nổi tiếng nhiều năm qua, trong trường luôn nói một là một, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng đều kính trọng hơn ba phần.

Minh Khê đang nghĩ xem thử có biện pháp nào để đơn đăng ký của mình có thể đưa trực tiếp cho thầy Cao dẫn đội hay không.

Cho dù thầy ấy có khinh thường mình thì ít ra, có nỗ lực là tốt rồi.

—— Dù gì, có thể quen biết vị thầy giáo thoắt ẩn thoắt hiện này thì có thể có được một số hướng dẫn, chẳng phải sẽ tốt hơn sao.

Kiếp này, nhất định phải thi đậu đại học.

Bởi vì có ký ức của kiếp trước, cho nên Minh Khê đã nhanh chóng mở rộng suy nghĩ của mình.

“Anh có thể giúp tôi thăm dò một chút tin tức về việc tìm người chăm sóc cháu trai của thầy Cao được không?”

Kiếp trước, lúc đang học đại học thì thầy huấn luyện viên kim bài này cũng về hưu, mọi người xung quanh đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Khi đó, mọi người mới biết được, thì ra gia đình thầy ấy có cháu trai bị mắc chứng tự bế. Bởi vì bệnh tình của cháu trai càng ngày càng nặng, cho nên thầy ấy không thể làm gì khác hơn là phải nghỉ hưu để chuyên tâm chăm sóc.

Hệ thống: “Như thế này, hai trăm tệ một ngày, giá cả cũng tạm được. Nếu như ký chủ có thể nhận lời mời trên, đúng lúc có thể giảm bớt áp lực kinh tế của cô.”

Minh khê nói: “Chắc không có vấn đề gì, anh xem, phía dưới bài post này hầu như không có ai phản hồi.”

Giọng điệu của bài post nặc danh này là thẳng thừng, yêu cầu nghiêm khắc, muốn chăm sóc và chơi đùa với bạn nhỏ mắc chứng tự bế.

Những học sinh trong trường cần đi làm kiếm tiền thì sẽ không nhận những công việc như vậy, tất cả mọi người thà đi dạy kèm đơn giản và làm bài tập về nhà để kiếm tiền nhanh hơn.

Thế nên, bài post này treo từ hơn giữa năm tới bây giờ mà chỉ nhận được một số phản hồi như “???”, “Nghiêm túc hay lừa đảo đây?”.

Nếu như không phải làm lại cuộc đời, Minh Khê cũng sẽ không bao giờ liên kết bài post này với thầy Cao nghiêm nghị.

Minh Khê ôm lòng cố gắng, gửi một tin nhắn riêng cho người đăng bài, thể hiện mình muốn làm công việc này.

Thế nhưng, sau khi gửi đi, mười phút trôi qua vẫn không hề có động tĩnh gì, cũng không có dấu hiệu hiển thị là đã đọc.

Hệ thống: “Biện pháp này có hữu dụng không? Tôi thấy, không bằng ký chủ trực tiếp đi hỏi thăm địa chỉ nhà thầy Cao, rồi đi thẳng tới đó.”

“Như vậy mục đích quá rõ ràng, với tính cách của thầy Cao thì nhất định sẽ cảm thấy chán ghét.” Minh Khê suy tư nói: “Trước hết, cứ chờ một chút. Bây giờ là buổi tối, thầy Cao lớn tuổi, nên sẽ đi ngủ rất sớm. Sáng sớm ngày mai chúng ta xem lại thử như thế nào.”

Minh Khê lật lịch, lại nhớ ra một việc. Thời gian trôi qua quá nhanh, sau khi kết thúc cuộc thi liên trường thì nhà họ Đổng sẽ về nước.

Nhà họ Đổng là hàng xóm cạnh nhà bà cô khi cô còn ở thị trấn nhỏ. Lúc đó, bọn họ cũng nghèo với hai bàn tay trắng, nhưng thường xuyên đưa đón Minh Khê và chăm sóc bà nội Minh Khê.

Khoảng chừng ba năm trước đây, việc buôn bán của chú Đổng đột nhiên phất lên, sau đó thì xuất ngoại.

Kiếp trước, sau khi nhà họ Đổng về nước, họ cũng thường lui tới với Minh Khê.

Cả nhà bọn họ cho rằng Triệu Viên là tu hú chiếm tổ (1), cho nên có thái độ vô cùng ác liệt với Triệu Viên —— có thể nói, trong nguyên văn, cả nhà bọn họ cũng là nhân vật phản diện không lớn không nhỏ, không ngừng mắc phải sai lầm, rồi bị những người bên cạnh Triệu Viên đánh cho sưng cả mặt mày.

Hơn nữa, tuy rằng nhà họ Đổng có tiền, nhưng mọi người tương đối thật thà —— trong nguyên văn lại chính là không có chỉ số thông minh, vì vậy thường khiến cho người khác chê cười.

Đổng Thâm rõ ràng cũng rất tuấn tú, nhưng sau khi chuyển trường thì vì quá quê mùa nên bị học sinh trường trung học A cười nhạo.

Cuối cùng, số phận của nhà họ Đổng cũng không khá hơn Minh Khê và nhà Hạ Dạng là bao.

Minh Khê không nhớ rõ số điện thoại, không có cách nào liên lạc sớm với nhà họ Đổng. Nhưng cô đã khoanh tròn ngày trên lịch và quyết định kiếp này, nhất định phải dùng vận khí may mắn của nữ chính để bảo vệ gia đình này.

Ít nhất phải để cho bọn họ cách xa Triệu Viên một chút.

Còn có, việc đầu tiên sau khi cô gặp lại Đổng Thâm là phải dẫn cậu ấy đi mua quần áo.

Chuyện cần làm rất nhiều, trong đầu Minh Khê lên kế hoạch thật tốt cho từng việc một.

Thế nhưng, muốn làm xong hết những việc này, quan trọng nhất vẫn phải nhanh chóng để những chồi non trong chậu cây phát triển càng nhiều càng tốt.

Minh Khê dụi mắt, đang định tiếp tục giải một đề thi.

Thì chiếc ghế đối diện của bàn dài đột nhiên bị kéo giật ra.

Một chiếc cặp sách màu đen quen thuộc đặt lên trên bàn, rồi có một cánh tay quen thuộc mở cặp sách, sau đó lấy một tập đề thi dày cộm, một cây viết và một xấp giấy ra.

“…” Minh Khê ngẩng đầu, thì giống như có sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô bắt gặp ánh mắt của Thẩm Lệ Nghiêu.

Thẩm Lệ Nghiêu nhìn cô một cái, đặt cặp sách xuống bên cạnh chỗ ngồi, rồi ngồi xuống đối diện cô.

“Tại sao cậu lại ở chỗ này?” Minh Khê nhìn xung quanh, không thấy Khổng Giai Trạch của trường bên cạnh, cũng không thấy những người khác. Thẩm Lệ Nghiêu tới đây một mình —— mấu chốt là, còn lần đầu tiên chủ động ngồi đối diện cô.

Thẩm Lệ Nghiêu hờ hững đánh giá cô, kìm nén lửa giận trong lòng, vừa mới mở miệng thì giọng điệu không được tốt cho lắm, “Vì sao tớ không thế ở chỗ này? Thư viện này là của nhà cậu mở sao?”

Cái quỷ gì thế? Cơn tức giận lớn như vậy.

Minh Khê chẳng biết tại sao: “Hung dữ vậy? Cậu ăn trúng đạn/ thuốc à? Tớ có trêu chọc cậu sao?”

Ánh mắt của Thẩm Lệ Nghiêu im lặng rơi xuống xấp bài thi bên cạnh cô, bên trái bài thi có ghi ba chữ rồng bay phượng múa “Phó Dương Hi”.

Minh Khê theo tầm mắt của cậu ta nhìn sang, “Làm gì đấy?”

Thái Dương của Thẩm Lệ Nghiêu đột nhiên nhảy dựng, “Tại sao cậu lại làm bài tập về nhà của cậu ta?”

“Tớ cam tâm tình nguyện.” Hai ngày nay, Minh Khê đều giúp Phó Dương Hi làm bài tập, vừa có thể tích góp một chút vận khí vừa có thể rèn luyện kỹ năng giải đề, làm nhiều thì ấn tượng càng sâu. Nhưng mà mắc mớ gì cô phải giải thích những điều này với Thẩm Lệ Nghiêu.

“…” Thẩm Lệ Nghiêu nghẹn họng, lửa giận trong lòng cậu càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt.

Trong nháy mắt, giống như đột nhiên cậu nắm bắt được, rốt cuộc tại sao, mấy ngày nay cậu đã nghe thấy tên của hai người Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi luôn xuất hiện cùng nhau thì vô cùng buồn bực.

Giọng nói của Thẩm Lệ Nghiêu càng trầm hơn: “Cậu nháo đã đủ chưa —— “

Minh Khê ngẩng đầu.

Thẩm Lệ Nghiêu hung dữ nói: “Vì sao nhất định phải trêu chọc loại người như Phó Dương Hi? Vì sao luôn xuất hiện trong tầm mắt của cậu ta?” Những lời này đến bên mép miệng rồi nhưng vì lòng tự trọng của thiếu niên, không nói được ra thành lời.

Vì thế, những gì cậu ta nói ra lại biến thành: “Cậu cứ ở trọ trong ký túc xá của trường cũng chẳng phải là cách lâu dài.”

Minh Khê vốn còn muốn chào hỏi với cậu ta, thế nhưng cô đang làm bài tập rất tốt thì bị cậu ta tức giận một cách khó hiểu.

Hơn nữa, cậu ta còn đang giúp nhà họ Triệu thuyết khách sao.

Cho dù tính tình Minh Khê có tốt như thế nào, nhưng mà cũng có chút không thể nhịn được nữa.

“Nghiêu thần, chúng ta chỉ mới quen biết hai năm, trước đây cậu nói ngay cả bạn bè cũng không tính đó sao, cậu không có lập trường để tới khuyên tôi.”

Thẩm Lệ Nghiêu vẫn đang nắm chặt mấy cuốn sách đánh dấu phạm vi cuộc thi liên trường trong tay, suýt chút nữa đã quên mất mục đích của mình đến đây là để làm gì, cậu cắn răng nghiến lời nhìn chằm chằm Minh Khê, chất vấn: “Mới quen biết có hai năm?”

—— Vậy những gì cô đã nói trong hai năm qua thì thế nào?

“Đúng vậy.” Minh Khê nhìn xung quanh, thấy vẫn chưa có người chú ý tới hai người thì lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình.

“Trước đây là tôi chẳng biết trời cao đất rộng là gì nên mới quấy rầy cậu, rất xin lỗi, thế nhưng sau này sẽ không như thế nữa, làm phiền cậu cũng đừng chú ý tới chuyện của tôi.”

Thẩm Lệ Nghiêu không thể tin được, các ngón tay dưới bàn dần dần siết chặt.

Cậu xanh mặt nhìn cô xoay người rời đi.

Minh Khê thu dọn cặp sách, tìm một chỗ cách xa Thẩm Lệ Nghiêu nhất trong thư viện rồi ngồi xuống.

Cô ý thức được Thẩm Lệ Nghiêu có điểm khác thường, trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động tới tìm mình.

Minh Khê nghĩ, người kiêu ngạo như Thẩm Lệ Nghiêu thì khả năng đã không quen với việc một người luôn theo đuổi mình đột nhiên lại ngừng theo đuổi cậu ta.

Có lẽ là do không quen, hoặc lòng tự trọng của chàng trai bị đả kích.

Nhưng nói chung, một thời gian sau thì cậu ta sẽ khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng như thường ngày.

Dù sao cậu ta không thích cô, qua một thời gian sẽ cảm thấy vui vẻ vì đã thoát khỏi phiền phức.



Kha Thành Văn đói bụng sắp chết, cho nên ăn cơm tối ở bên ngoài trước rồi mới kéo vali đến sau.

Kết quả ngay khi cậu vừa bước tới bên ngoài tấm cửa kính cao từ sàn lên trần nhà thì cậu nhìn thấy học sinh chuyển lớp đang ngồi chung chỗ với Thẩm Lệ Nghiêu của lớp chuyên.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Lệ Nghiêu thì có vẻ như họ đang cãi nhau —— Nhưng nói chung là hai người bọn họ khá quen thuộc, thoạt nhìn giống như nghe được một chuyện tình rất phong phú.

Mẹ nó.

Nên làm thế nào bây giờ, gọi học sinh chuyển lớp ra để tránh cho anh Hi gặp Thẩm Lệ Nghiêu sao?

Tim Kha Thành Văn còn đang nhảy loạn, vừa định nghĩ cách đi vào thì vai đột  nhiên bị người ta vỗ một cái.

“Sao mà cậu còn ở đây?”

Kha Thành Văn sắp ngừng thở.

Nghiêng đầu thì nhìn thấy Phó Dương Hi đang mặc áo khoác thể thao, tóc ngắn bị đánh rối lộn xộn đang ở sau lưng cậu.

Trên người Phó Dương Hi mang theo khí lạnh của gió đêm, còn có một hộp đồ lớn.

Hiển nhiên cậu mới từ nhà qua đây, trên mặt còn chút lạnh lùng và thờ ơ không rõ, khác hẳn với vẻ kiêu ngạo, táo bạo thường ngày.

Nhưng mà rất nhanh, loại thần sắc tàn dư này đã biến mất ngay lập tức.

“Anh Hi, tay anh làm sao vậy?” Kha Thành Văn chú ý tới mu bàn tay dưới lớp áo khoác của Phó Dương Hi bị trầy xước, đây không phải là vấn đề lớn, thế nhưng vẫn vẫn có chút máu đang chảy ra.

Phó Dương Hi lơ đễnh, đưa tay lên xoa xoa một chút: “Bị miểng thủy tinh của bình hoa làm bị thương.”

Kha Thành Văn do dự một chút, cũng không biết có nên hỏi hay không.

“Cậu cũng quá chậm chạp rồi đấy.” Phó Dương Hi cau mày nói sang chuyện khác, bước chân muốn đi vào.

Kha Thành Văn vội vàng ngăn cậu lại, “Anh Hi, cậu đừng mang đồ ăn vào bên trong. Sau khi ăn xong thì hẳn vào!”

“Thần kinh, bên ngoài lạnh muốn chết.”

Phó Dương Hi càng ngày càng nghi ngờ, có phải cậu ta đang có chuyện gì gạt mình hay không, cậu trừng mắt rồi không chút do dự đi vào phòng tự học.

Tim Kha Thành Văn suýt chút nữa bị ngừng đập đột ngột, chỉ có thể kiên trì đẩy vali rồi đi vào theo cậu ấy.

Ai biết Phó Dương Hi rẽ trái rẽ phải, lúc cậu ấy đi vào thì chẳng phải cậu ấy sẽ thấy cảnh Thẩm Lệ Nghiêu và Triệu Minh Khê đang ngồi cùng nhau ở chỗ kia.

Kha Thành Văn ngẩn người, nhanh chóng nhìn vị trí lúc nãy, thì thấy chỉ còn lại một mình Thẩm Lệ Nghiêu với sắc mặt nặng nề đang ngồi đó, còn bóng dáng Triệu Minh Khê đâu rồi?

Ngay lúc cậu đang lôi kéo Phó Dương Hi thì học sinh chuyển lớp hình như đã thay đổi chỗ ngồi.

Lúc này, Kha Thành Văn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bước nhanh chân, muốn lập công chuộc tội, vượt qua Phó Dương Hi, vọt đến trước mặt học sinh chuyển lớp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà đẩy chiếc vali tới, đặt xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Học sinh chuyển lớp, tớ và anh Hi sau khi tan học đến tiệm net chơi game thì trúng thưởng nè! Hình như bên trong đều là đồ dùng cho nữ, chúng tớ không dùng đến, cho  nên tặng cho cậu đó.”

Khi hai người vừa đứng ở cửa, Minh Khê đã nhìn thấy, thực sự là do mái tóc ngắn màu đỏ kia của Phó Dương Hi quá kiêu ngạo và nổi bật, vóc dáng lại cao như hạc đứng giữa bầy gà.

Cô nói với Phó Dương Hi: “Cho tớ sao?”

“Ừ, hừ!” Phó Dương Hi cố gắng hết sức để kiềm chế vẻ đắc ý trên gương mặt.

Cậu đi tới, kéo chiếc ghế cách Minh Khê một chỗ trống ra rồi lười biếng ngồi xuống, gác chéo chân.

Cậu nghịch nắp bút trên bàn Minh Khê, mở ra rồi đóng lại, vẻ mặt lạnh lùng như muốn nói “tuy rằng tôi tặng đồ cho cậu nhưng cậu cũng đừng thèm muốn tôi”.

Thấy Minh Khê còn đang nhìn cậu thì cậu lập tức quét mắt sang: “Học sinh chuyển lớp, không nên suy nghĩ nhiều, mọi người đều là bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi.”

“…”

Tôi thèm muốn thành tích đếm ngược của cậu, hay thèm muốn chỉ số thông minh hoàn toàn không có của cậu?

Minh Khê liếc nhìn chăn bông và những thứ khác ở bên cạnh, cô mới không tin.

Có chương trình nào lại trúng thưởng những thứ này.

Cô đoán chứng 80% là Phó Dương Hi cố ý mua —— về phần nguyên nhân, cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng cô nghĩ khả năng là bởi vì mấy ngày nay cô đưa bánh ngọt. Phó Dương Hi xấu hổ khi chỉ nhận lấy rồi ăn nên mới muốn đáp lễ.

Mặc kệ thế nào, trong lòng Minh Khê vẫn cảm thấy có chút ấm áp, nhất là sau khi bị Triệu Trạm Hoài và Thẩm Lệ Nghiêu liên tục tìm tới quấy rầy.

“Cảm ơn cậu.” Mắt cô cong cong.

Phó Dương Hi bắt gặp ánh mắt kia của cô, cô ăn mặc rất đơn giản, mỏng manh, lông mi dài, một khi cười rộ lên thì con ngươi giống như ngọn đèn phát sáng vậy.

Phó Dương Hi nhanh chóng dời mắt, cáu kỉnh nói: “Tớ đã nói là tớ trúng thưởng mà, cảm ơn cái gì mà cảm ơn?”

“Tớ cũng không nói là không phải trúng thưởng.” Minh Khê nói thầm.

Thấy Phó Dương Hi quay đầu đi, cô nhân cơ hội này ngửi một chút. Lại có mùi thông khô thoảng qua, Minh Khê không thể kiểm soát được bản thân. Ngửi một chút mà cảm giác uể oải khi làm bài tập trong thời gian dài đã hoàn toàn biến mất.

Động tác của Minh Khê không rõ ràng, thế nhưng Phó Dương Hi vẫn liếc mắt nhìn chằm chằm cô.

Trước khi tới đây, Phó Dương Hi ngàn vạn lần cảnh cáo bản thân phải khống chế, kết quả chưa được một giây đã phá hỏng, bên tai ‘vụt’ cái đỏ bừng.

Mẹ nó, cậu đã cố ý tách ra, ngồi cách một chỗ, mà cô vẫn đang hít cậu!

Phó Dương Hi mới vừa định nói gì thì Minh Khê đang chết sững vì sợ cậu sẽ nói ra gì đó, nên vội vàng cắt ngang, ngẩng đầu lên nói với Kha Thành Văn: “Bên trong là cái gì?”

“Hả, hả, hả!” Kha Thành Văn đang tập trung nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu ở cách đó không xa, sau khi lấy lại tinh thần thì đầu óc cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi xổm xuống, mở vali ra.

“Chờ đã, đem về hẳn mở ra ——!” Phó Dương Hi còn chưa nói hết.

“Rẹt, rẹt!” hai mảnh đồ lót bằng lụa đã rớt xuống.

Kha Thành Văn hoàn toàn đã quên chuyện người bán hàng nhét hai món đồ này vào.

Mấy người ngồi cách đó không xa đều nhìn sang.

Đầu óc Minh Khê ngưng trệ, thoáng cái không kịp phản ứng đây là cái gì: “Cái này cũng là trúng thưởng à?”

Phó Dương Hi là người phản ứng đầu tiên. Vẻ mặt cậu nghệch ra trong một giây, sau đó thay đổi mạnh mẽ, bước dài xông tới, ném bộ đồ lót vào người Kha Thành Văn, “Đây là cái gì? Tại sao lại ở trong này, có phải cậu nhét vào hay không?”

Vẻ mặt Kha Thành Văn như kiểu một lời khó nói hết: “Anh Hi, anh —— “

Phó Dương Hi đưa mắt sang bên phải, ý bảo cậu ấy cầm nội y đi nhanh lên.

Nội tâm Kha Thành Văn khóc thét, cậu vội vàng nhét bộ nội y vào trong cặp sách, sau đó “rầm” một phát kéo lại, “Đây đúng là phần thưởng của tớ, những cái khác bên trong đều là của anh Hi.”

Vẻ mặt của Minh Khê bây giờ chính là không thể diễn tả được, đối với nhận thức của Phó Dương Hi đã tăng lên một bật: “Một đại thiếu gia như cậu lại mua những thứ này?”

Phó Dương Hi chửi thầm trong lòng, tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Cậu nghĩ rằng tôi muốn mua —— không phải, là trúng thưởng, trúng thưởng chứ không phải do bản thân tôi.”

Minh Khê nói sang chuyện khác: “Cậu chưa ăn cơm tối sao? Để mua —— không phải, là trúng thưởng, vì trúng thưởng, các cậu có phải là chưa ăn cơm tối đúng không?”

Kha Thành Văn và Phó Dương Hi đồng thanh:

“Tớ ăn rồi, anh Hi vẫn chưa.”

“Đã ăn.”

Vừa dứt lời, bụng Phó Dương Hi lại phát ra âm thanh “ùng ục”.

“…”

Mặt Phó Dương Hi chuyển thành vô cảm, cậu đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng nhìn những người xung quanh: “Bụng ai kêu đó?”

Kha Thành Văn: “…”

Minh Khê: “…”

Minh Khê cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy muốn cười, hơn nữa còn có một loại ấm áp mà lâu rồi cô chưa cảm nhận được  —— cô cũng đoán được, Phó Dương Hi đoán chừng là biết mình rời nhà đến ở trong ký túc xá của trường, nếu không cũng sẽ không gửi chăn qua. Bây giờ, thời tiết bắt đầu trở lạnh, xác thực là cô cũng đang cần. Thế nhưng, có lẽ là cậu ấy chưa từng mua những đồ vật này, vì vậy mới mua tùm lum thứ thành một đống lớn như vậy.

Hình như Phó Dương Hi cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô.

Minh Khê nín cười, xoay người sang chỗ khác tiếp tục làm bài tập: “Quên đi, đừng làm loạn nữa, mau ăn cơm đi.”

Lúc này Phó Dương Hi mới lại ngồi xuống, không tự nhiên mà mở hộp cơm ra. Cậu liếc nhìn Triệu Minh Khê, thấy Minh Khê đang chuyên tâm làm bài tập, không có nhìn cậu nữa thì cậu mới nhếch miệng cười, mở hộp cơm ra.

Kha Thành Văn thu dọn xong vali thì cũng lôi cái ghế ra, ngồi xuống: “Anh mua cái gì thế?”

Phó Dương Hi nói: “Ếch xào nấm hương.”

Vừa dứt lời, cậu nhíu mày: “Có rau thơm.”

Phó Dương Hi lập tức không muốn ăn nữa, thế nhưng bụng đói đến sắp xỉu rồi, cậu cầm đũa, định nhặt từng cọng rau thơm bỏ lên nắp hộp.

Thì đột nhiên, mắt Minh Khê phát sáng.

Minh khê như mèo nhỏ thấy sửa, hưng phấn sáp lại gần: “Phó thiếu, để tớ giúp cậu nhặt!”

Làm việc tử tế như vậy thì sẽ có bao nhiêu chồi non mọc lên!

“Tùy cậu!” Phó Dương Hi lạnh lùng hừ một tiếng.

Cậu vừa đồng ý thì Minh Khê lập tức ngồi vào ghế bên cạnh, kéo cái hộp sang.

Phó Dương Hi cụp mắt xuống, lặng lẽ liếc nhìn đôi mắt long lanh của Minh Khê, cố gắng hết sức để giả vờ như không có chuyện gì, nhưng cái đuôi sau lưng thì đã vểnh lên tới trời, còn khuôn mặt thì cũng đỏ bừng.

Việc nhỏ như vậy mà cậu ấy cũng muốn làm vì cậu! Cậu ấy rốt cuộc thích cậu đến mức nào cơ chứ?!

Phó Dương Hi đắc ý nhìn cẩu độc thân Kha Thành Văn ở bên cạnh.

Tuy nhiên, cậu là thấy Kha Thành Văn đang lơ đãng, mắt đang nhìn một hướng khác.

Theo tầm mắt của cậu ta, Phó Dương Hi nhìn sang —— sau đó ánh mắt xa xa nhìn qua, cách tám/ chín hàng ghế, ánh mắt Thẩm Lệ Nghiêu lạnh như băng đang nhìn bọn họ.

Lại là người kia.

Phó Dương Hi cau mày, vô thức cúi đầu liếc nhìn Triệu Minh Khê.

Cậu phát hiện… Người kia đang nhìn chằm chằm vào khẩu trang nhỏ của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play