Đây chính là trận pháp liên kết cùng âm địa mạch, nào đâu phải là nơi tùy tiện có thể bị người đâm?

Kham Nguy đâm một kiếm xuống, phía trên sơn cốc chợt vang lên tiếng sấm.

Đoàn người mới thoát khỏi âm địa mạch khóc không ra nước mắt, Lý Nhạc Thành vội vã muốn ngăn cản Thanh Thành chưởng môn lại, đột nhiên bị Cung Nhu kéo lấy bỏ chạy.

"Muội làm gì vậy?!" Lý Nhạc Thành hỏi.

"Ta đang cứu huynh đó, Tam sư huynh!" Cung Nhu vừa hô hào người khác cùng chạy, vừa không quay đầu lại trả lời: "Thanh Thành chưởng môn cũng không phải là người sẽ bởi vì một câu khuyên của người khác mà dừng lại."

Lời nàng nói quả thực quá chính xác. Kham Nguy nhìn lướt qua một vòng, xác định những người khác đã rời khỏi phạm vi của trận pháp, hắn liền nín hơi vận khí, lần thứ hai mạnh mẽ đâm kiếm xuống mặt đất.

Ầm ầm ——

Xa Sơn Tuyết cảm thấy dưới chân chao đảo.

Trong nháy mắt, y cho là địa mạch muốn bỏ chạy —— đúng vậy, vị trí của địa mạch cũng không phải là cố định bất động, mà là cùng với sự biến đổi của bốn mùa và sông núi, địa mạch cũng sẽ đột nhiên đổi dòng như những con sông. Ngày hôm nay địa mạch có thể vẫn đang ở phía dưới đường ray Thiết Long, ngày mai có thể đã chạy đến phía dưới núi Thanh Thành rồi.

Đương nhiên vẫn phải dựa theo quy luật, cho nên sự thay đổi của địa mạch tất nhiên sẽ không nhanh đến thế.

Nếu là vừa vặn đụng phải ngày địa mạch đổi đường, vậy Xa Sơn Tuyết cũng chỉ có thể nói là do mình quá xui xẻo mà thôi.

Nhưng mà một giây sau y liền ý thức được điểm không hợp lý. Trận pháp đang chậm rãi yếu đi đột nhiên chớp loạn, đá màu dùng để cố định trận tuyến mất đi tác dụng. Mặt đất phía trên bắt đầu lay động, sau đó nứt ra một cái khe, kiếm khí màu xanh xuyên qua khe hở, suýt chút nữa đâm thủng ngực Xa Sơn Tuyết.

Hơi thở quen thuộc này, kiếm ý quen biết này, Xa Sơn Tuyết không thể nào nghĩ ra người thứ hai.

Nhưng vì sao Kham Nguy lại xuất hiện ở đây?

Không thể nào là bởi vì mình làm hỏng đồng tử công, cho nên hắn tìm tới cửa báo thù đúng không? Suy nghĩ của Xa Sơn Tuyết lập tức lệch hẳn sang một phương hướng quỷ dị nào đó, tiếp theo lại bởi vì kết giới tràn ngập nguy hiểm mà nhíu mày.

Kết giới Xa Sơn Tuyết bố trí là để ngăn cản chú lực, để duy trì nồng độ "Chú" bên người ở một mức độ sẽ không gây nguy hại đến sức khỏe. Nhưng mà luồng kiếm quang màu xanh kia vừa đến liền khuấy lên sóng gió, làm cho đám thủy tinh xung quanh như băng gặp phải nhiệt nhanh chóng tan ra, từng giọt nước óng ánh như nước mưa nhỏ xuống từ phần đỉnh, tiếp xúc với gió liền hòa tan ở trong đó.

Ngắn ngủi qua mấy hơi thở, chú lực bên ngoài kết giới đã mạnh lên không chỉ ba, năm lần.

Mà ở bên kia trận pháp, Kham Nguy vẫn đang kiên nhẫn đâm vào, không bắt được Xa Sơn Tuyết quyết không bỏ qua.

Lần thứ ba hạ kiếm hắn dùng bảy phần mười lực, kiếm quang màu xanh rực rỡ, dường như che mất hết thảy mọi thứ bên trong sơn cốc, đồng thời thuận theo vết nứt của trận pháp vọt tới chỗ Xa Sơn Tuyết, khuấy lên càng nhiều chú lực đọng lại.

"Kham Nguy ta xx tổ tông ngươi!"

Xa Sơn Tuyết không nhịn được mắng ra, y khai trận cũng không phải là song hướng đạo mà trời ơi.

Bị cưỡng ép cạy ra một lỗ hổng, bên trong trận pháp tối om om, lôi đình thiên phạt ùn ùn kéo tới. Thiên lôi dùng tư thái như muốn chôn vùi vạn vật vọt vào địa mạch, khí tức chí dương chí cương lập tức càn quét qua từng ngóc ngách.

Nếu như bây giờ là đang ở mặt đất phía trên kia, hay thậm chí là ở bên trong Ma Vực, lôi đình càn quét như vậy, đại khái có thể lọc sạch sành sanh chú lực âm uế.

Nhưng nơi này lại là âm địa mạch, là nguồn gốc của chú lực được ẩn sâu dưới mặt đất, là đại bản doanh của âm khí và ma khí. Lôi đình khí thế hùng hổ tiến vào không những không thể lọc sạch chú lực, trái lại còn kích động khiến cho âm địa mạch phản kháng kịch liệt, giống như là đổ nước vào chảo dầu sôi.

Âm địa mạch thật sự bắt đầu chuyển động.

Chú lực ngưng kết thành thủy tinh hòa tan trong lôi đình và cuồng phong. Sương đen dày đặc người thường không thể nào nhìn thấy được bốc lên từ những đám thủy tinh, như màn nước dày nặng chắn ở phía trước lôi đình. Một tia sét cùng sương đen đồng quy vu tận, liền có càng nhiều sương đen tới bổ khuyết. Ban đầu thiên lôi còn có thể đánh ngang tay, nhưng rất nhanh, trận pháp mất đi linh lực của Xa Sơn Tuyết chống đỡ liền không thể vận chuyển được nữa, vết nứt cũng dần dần khép lại, lôi đình thiên phạt cạn kiệt sức lực bị chú lực áp chế, dần dần lui trở về khe hở.

Xa Sơn Tuyết âm thầm xuất thủ, hãm hại lôi đình mấy lần, chỉ cầu nó mau rời đi.

Nhưng mà cuộc sống luôn không như người mong đợi, kiếm khí màu xanh lại một lần nữa xông tới, khiến cho vết nứt vốn dĩ đang khép lại lại càng mở rộng hơn.

Lôi đình thiên phạt mừng như điên ào ào phóng xuống, không quên ném vài tia sét về phía Xa Sơn Tuyết. Ánh điện quang tím lam ầm ầm chớp loạn trong địa mạch, âm thanh lớn đến mức làm cho Xa Sơn Tuyết cũng ù hết cả tai.

Chưa hết, y bỗng nhiên cảm giác được tại vết nứt, một thanh trường kiếm đang liều lĩnh bất chấp muốn tiến vào.

Dùng linh giác mà xem, Tương phu nhân của Kham Nguy cũng không phải là một thanh trường kiếm, mà là một cây trúc tương phi sống sờ sờ. Mỗi chiếc lá trúc là một đạo kiếm ý, ở trong sấm sét vui sướng lay động.

Lúc trước Xa Sơn Tuyết cho rằng Kham Nguy đâm trận pháp của y là muốn giết y, thế nhưng bây giờ...

"Ngươi phát điên cái gì đấy?!"

Bây giờ mình nên dứt khoát để cho Kham Nguy bị sét đánh chết trong vết nứt thông đạo, hay là nên đi cứu cái gia hỏa tìm đường chết kia đây? Xa Sơn Tuyết về tình mà nói thì vô cùng muốn chọn vế thứ nhất, nhưng mà lý trí nói cho y biết rằng, Thanh Thành chưởng môn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ở cái thời điểm mấu chốt này.

Xa Sơn Tuyết nghiến răng nghiến lợi rạch đầu ngón tay một cái, âm khí ma khí đang bừng bừng khí thế đối phó với lôi đình thiên phạt đột nhiên mơ mơ màng màng mà tránh sang một bên.

Lôi đình cũng ngay lập tức đuổi theo âm khí chú lực, hai bên đồng thời nhường ra một chỗ trống an toàn.

Nắm lấy cơ hội, Xa Sơn Tuyết dứt khoát đánh một chưởng vào mép khe hở. Trận pháp sắp sụp đổ được tiếp thêm một đợt linh lực, miễn cưỡng có thể chống đỡ thêm chốc lát.

Liền dựa vào một lát này, Xa Sơn Tuyết cắn đầu ngón tay, dùng máu nhanh chóng sửa chữa lại trận pháp.

Lôi đình thiên phạt và âm khí chú lực thì đang ầm ầm giao chiến ở trên đỉnh đầu. Trận pháp thì tàn tạ đến nỗi chỗ thì đứt gãy, chỗ thì sai sót. Đối mặt với mấy cái này, Xa Sơn Tuyết trái lại còn bình tĩnh hơn nhiều so với lúc đối mặt với Kham Nguy, đầu ngón tay y nhanh chóng vẽ ra bùa chú, cái nào cái nấy đều chuẩn không cần chỉnh sửa chữa những phần trận pháp bị hư hỏng.

Lúc y đang hạ xuống một nét vẽ cuối cùng, Kham Nguy cũng vừa vặn đâm kiếm lần thứ năm.

Chiêu kiếm này dùng trọn vẹn mười phần lực đạo, kiếm khí rực rỡ không hề kém cạnh lôi đình, sướt qua bên người Xa Sơn Tuyết, toàn bộ đi vào bên trong vòm đỉnh nơi địa mạch hắc ám.

Xa Sơn Tuyết cảm giác mình nghe thấy một tiếng "răng rắc" vang lên, thật giống như có thứ gì đó vỡ ra.

Rắc rắc ——

Âm khí chú lực cuồn cuộn đột nhiên ngừng lại.

Muốn chết, Xa Sơn Tuyết thầm nghĩ.

Y không chút nghĩ ngợi liền dò nửa người trên vào trong vết nứt, muốn bắt lấy gia hỏa không biết vì sao lại tìm đường chết chạy vào vết nứt kia. Nhưng mà trong vết nứt, lôi đình tung hoành ngang dọc, Xa Sơn Tuyết tốc độ quá chậm, suýt chút nữa bị một tia sét vội vàng muốn ra đánh trúng.

Nôn nóng rồi.

Xa Sơn Tuyết tránh thoát vừa định thu hồi tay, bỗng nhiên cảm thấy từ trong vết nứt, duỗi ra một bàn tay nắm chặt lấy tay y.

Một bàn tay tràn đầy kiếm kén, nóng bỏng mà rắn chắc.

Kham Nguy suýt thì bị lạc trong khe hở cầm lấy tay Xa Sơn Tuyết, chật vật mà ngã ra khỏi vết nứt.

Hắn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một Xa Sơn Tuyết mặt không cảm xúc, tâm trạng kích động chưa hồi phục, lại nghe thấy y lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết thì có thể đừng mang theo ta được không?"

Người muốn chết là ai cơ? Kham Nguy trước tiên nhìn nhìn địa mạch nguy hiểm như vậy một chút, sau đó lại nhìn nhìn y.

Hai người đều im lặng không nói gì, nhưng một khắc sau, đối mặt với lôi đình và âm khí chú lực đột nhiên thay đổi phương hướng, bọn họ lại hoàn toàn ăn ý ra tay.

Thừa dịp vết máu đầu ngón tay chưa khô, Xa Sơn Tuyết dùng tay vẽ trên không trung một con hung thú lưng mọc hai cánh, mồm lộ răng nanh. Khi y rút đầu ngón tay ra, con hung thú này đột nhiên rít gào một tiếng, phóng nhanh ra ngoài, há mồm cắt đứt đôi một tia sét.

Tương phu nhân theo sát phía sau, vô số ánh kiếm màu xanh tung hoành ngang dọc như lá trúc cuồng loạn trong gió, tiếng kiếm réo rắt tựa tiếng hót phượng hoàng non, thoáng chốc quét sạch cả một vùng.

Đáng tiếc hiểu ngầm chỉ duy trì được một chiêu như thế.

Một giây sau, huyết họa hung thú quay trở về bên người Xa Sơn Tuyết, để lại toàn bộ lôi đình chú lực cho một mình Kham Nguy đối phó.

"Làm cái gì vậy!" Trong sự ồn ã, Kham Nguy hỏi một câu.

"Ngươi cố lên nhé." Xa Sơn Tuyết đáp.

Nghe rõ câu trả lời của y, Kham Nguy đã từng bị hố qua vô số lần sau lưng chợt lạnh, nhưng mà kiếm xuất không thể hối hận. Kiếm khí như cầu vồng phóng vào nơi sâu nhất của địa mạch, dọc đường đi đánh nát không biết bao nhiêu đám thủy tinh, khuấy lên không biết bao nhiêu ngọn gió đình trệ, bất động trong địa mạch.

Mà lôi đình không còn bị huyết họa hung thú ngăn cản nữa ngược lại cũng ào ào phóng vào trong địa mạch. Kiếm khí thanh chính, lôi đình mạnh mẽ, cả hai thứ kết hợp lại, ầm ầm nổ thức tỉnh địa mạch rồi.

Hình dung như vậy cũng không đúng lắm, địa mạch không phải sinh linh, không thể có ý thức.

Thế nhưng nó có bản năng.

Bản năng giúp địa mạch tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi theo sự biến thiên của mặt trăng mặt trời, của bốn mùa và sông núi. Đặc biệt là hiện tại, địa phương bị kiếm khí và lôi đình loạn nổ một trận thật sự không thích hợp để cho nó tiếp tục dừng lại.

Nó bắt đầu chậm rãi di động, vừa mới hướng về phía trước một chút, lại đột nhiên cảm thấy đuôi mình bị đóng ở dưới một ngọn núi.

Âm địa mạch thử kéo kéo một phen, không kéo được.

Ngay khi nó còn chần chừ không biết có nên dứt khoát từ bỏ lần di chuyển này, lại trở về đi ngủ hay không thì lúc này, Kham Nguy đang bị Xa Sơn Tuyết thúc giục lại thêm một kiếm lạnh mặt, tùy tay thả ra một luồng kiếm quang.

Kiếm ý thanh chính dùng trúc làm gốc chém đứt một cọng rơm cuối cùng, địa mạch không hề do dự đột nhiên nhảy vọt về phía trước, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho tất cả mọi người trong Cửu phủ Lục sơn đều cảm thấy mặt đất hơi hơi rung chuyển.

Không đề cập tới tình cảnh hoảng loạn trong sơn cốc lúc này, ở một nơi cách đây rất xa - bên ngoài thành Đan Châu, Ngu Thao Hành đang định gọi mở cửa thành đột nhiên sững sờ, quay đầu nhìn về phía Đào phủ... Không, là nhìn về một nơi còn đông nam hơn cả Đào phủ ở đông nam Đại Diễn.

Ở một bờ biển nào đó tại đông nam Đại Diễn, có một ngọn núi lửa chết.

Suốt nửa năm qua, hàng vạn nông dân đã phải đào sâu xuống mấy trăm trượng dọc theo miệng núi lửa, rốt cuộc ở mấy ngày trước, đem miệng núi lửa và âm địa mạch phía dưới nó liên kết lại với nhau.

Khi âm khí chú lực trào dâng lên, cũng chính là lúc tất cả bọn họ chết đi.

Sau đó âm khí chú lực mang theo hơi nước ẩm ướt, thuận gió biển thổi lên bờ, hóa thành bông tuyết bay vào đất liền Đại Diễn.

Chỉ cần không ai phát hiện, gió biển sẽ vẫn luôn thổi như vậy, mãi cho đến tận khi biến toàn bộ Đại Diễn Cửu phủ thành Ma Vực.

Đáng tiếc không thể hiểu nổi vận may làm cho Xa Sơn Tuyết khó hiểu tiến vào âm địa mạch. Bởi vậy vốn dĩ cũng đang suy đoán tìm nơi khởi nguồn của Chú tuyết, y lập tức thay đổi kế hoạch, dự định dọc theo địa mạch để tìm ra nó.

Sau đó, cái kế hoạch này lại bị Kham Nguy đi đến phá vỡ.

Cơ mà không sao, kế hoạch của Đại quốc sư vĩnh viễn không bao giờ thiếu hụt hậu kế.

Địa mạch bắt đầu di động, nhưng tốc độ của đám chú lực đã ngưng kết thành hình lại không nhanh được vậy, rời khỏi phạm vi địa mạch chúng liền nhanh chóng bị hòa tan, khuếch tán rồi kết hợp lại với nhau.

Khi lực lượng này khuếch tán đến trước mặt Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy, nó đã biến thành cuồng phong bạo nộ rồi.

Huyết họa hung thú nâng Xa Sơn Tuyết lên, chần chừ một chút, Xa Sơn Tuyết lại dịch người về phía trước một chút, nhường một chỗ cho Kham Nguy.

Vốn là định bày tỏ tâm ý với ai kia, nhưng lại lần nữa bị hố làm cho Kham Nguy cảm thấy mình hiện tại thật sự không có lời gì tốt đẹp để nói với y, trầm mặc cưỡi lên huyết họa hung thú.

Sau đó hắn nhìn cái con người đang cố gắng duy trì khoảng cách với mình phía trước, bởi vậy cho nên mới phải ngồi trên cái vai gồ ghề lồi lõm của huyết họa hung thú, liền vươn tay kéo người nọ vào ngực mình, làm cho tên khốn này có thể ngồi an ổn.

Xa Sơn Tuyết:!!!

Y còn chưa kịp kinh ngạc lên tiếng, cuồng phong đã tới rồi. Huyết họa hung thú đạp gió mà đi, nhanh như chớp một bước mấy chục dặm, làm cho Đại quốc sư há miệng liền ăn một mồm đầy gió lạnh không thể không im lặng.

Y đầu tiên là đâm đầu vào lồng ngực rắn chắc của Thanh Thành chưởng môn, sau đó cả nửa người trên đều bị cuồng phong trước mặt ép tiến vào trong lòng hắn, không thể động đậy. Nếu chỉ vậy thôi thì còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, thế nhưng cuồng phong lại không thể thổi bay được hơi thở của Kham Nguy, Xa Sơn Tuyết thực sự là có thể chịu đựng cũng không muốn chịu đựng.

Trước khi y ra tay, Kham Nguy đã lấy kiếm khí chém vào cuồng phong trước mặt bọn họ.

Xa Sơn Tuyết rốt cuộc có thể ngồi vững vàng một chút lập tức thẳng sống lưng, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là y không biết rằng, ở phía sau, Kham Nguy đang nhìn chằm chằm cổ y.

Cổ áo nơi đó bởi vì ban nãy giãy dụa mà trượt xuống nửa tấc, lộ ra một nốt nho nhỏ đỏ hồng.

Lòng tràn đầy lửa giận của Kham Nguy nhất thời tan thành mây khói.

Hắn thở dài ở trong lòng, vừa xuất kiếm khí chắn gió, vừa tung ra áo choàng không bị thiên lôi đánh hỏng, buộc ở trên người Xa Sơn Tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play