Tiêu Linh bị nhột lắc lư thân mình, động tác ấy lại khơi lên hứng thú của người trên thân. Hoắc Tư Thần say sưa hôn cô, hôn khắp nơi trên thân cô, bàn tay đang ở bên trong áo không ngừng xoa nắn, tấn công toàn bộ những điểm nhạy cảm của cô.

“Ưm…”

Tiếng rên rất khẽ bật ra khỏi môi Tiêu Linh khi Hoắc Tư Thần cởi áo cô ra và ngậm vào một bên ngực của cô. Từ sau khi có Duẫn Hạo thì ngực cô to hơn trước kia một chút, xung quanh bầu ngực có vết rạn rất nhỏ nhưng vẫn khiến cô tự ti:

“Anh đừng nhìn.”

“Không sao, anh không chê em.”

Hoắc Tư Thần vỗ về vợ, cúi đầu ngôn ngực cô, động tác nhẹ nhàng như nâng niu trân bảo. Anh đã nói sẽ bù đắp cho cô, vậy nên sẽ không có chuyện anh vì một chút khuyết điểm trên thân thể cô mà thấy không thích.

Anh dùng lưỡi vòng quanh ngực cô, ra sức mút vào và thấm ướt nó, chẳng mấy chốc đã khiến Tiêu Linh run rẩy co người lại. Cô thở gấp mấy hơi, phát hiện tay anh đã trượt vào trong quần lót của mình.

Đầu ngón tay mang theo chút hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve nơi tư mật, Tiêu Linh nhắm chặt mắt, luồn tay vào trong những sợi tóc mềm mượt của anh.

Cô đã cố ngăn không cho tiếng của mình quá to, nhưng cách anh thở bên tai cô, cách anh di chuyển ngón tay chen vào giữa nơi tư mật đều rất mượt mà, khiến cô như lạc lối.

Ngón tay Hoắc Tư Thần di chuyển khắp trong nơi đó, ma sát khẽ khàng làm thần kinh của Tiêu Linh căng ra, cô bắt đầu có cảm giác bị trêu đùa. Lửa dục bị đốt lên, cô khó chịu đánh anh một cái, muốn anh cho cô càng nhiều hơn.

Hoắc Tư Thần liếm vành tai của cô, thì thầm rất khẽ:

“Bé ngoan, có muốn anh không?”

“C-Có… Cho em, Tư Thần, cho em…”

Tiêu Linh thở gấp ôm chặt lấy anh, cơ bụng rắn chắc dưới ánh đèn mờ ảo hiện lên thật quyến rũ, cô mơ màng nhìn chúng, sau đó nhìn xuống thứ đang ngẩng cao đầu, nháy mắt tỉnh cả người.

Vẫn to như trước, thậm chí nó còn giần giật như chờ không kịp mà xông tới tàn phá cô. Cô sợ hãi rụt cả người lại, khi Hoắc Tư Thần rút ngón tay ra khỏi người cô, cô lắp bắp nói:

“Chờ chút, em… em chưa chuẩn bị xong.”

“Nhưng anh không chờ được nữa.”

Hoắc Tư Thần tách hai cánh hoa ra, để đỉnh đầu của thứ đó chạm đến lối vào của cô, cọ lên cọ xuống một chút để thấm ướt chất dịch, sau đó thì đẩy hông tới trước.

Hành động đột ngột của anh làm Tiêu Linh hơi run người, bên dưới lập tức căng thẳng bóp chặt lấy anh. Trừ lúc cô sinh Duẫn Hạo ra thì đây là lần đầu sau hai năm trời không có quan hệ, anh cứ thế tiến vào thật sự khiến cô ăn không tiêu

Cô run rẩy bám vào người anh, dùng chân vòng qua hông anh rồi kẹp chặt lại:

“Chờ em… ưm, anh đừng động, anh thật là… a…”

Động tác của Tiêu Linh không ngăn được sự tiến công của Hoắc Tư Thần, anh rút phân thân ra rồi mạnh mẽ đâm vào, đâm thật sâu khiến cô chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

“A… đừng, anh chậm thôi… Em chết mất…”

Tiêu Linh bị anh đè ra giường làm đến nỗi thở không kịp, cô siết chặt ga giường, nước mắt bất giác tràn ra. Khoái cảm dồn dập đánh úp tới làm cô không khống chế được tiếng kêu, trong căn phòng ngập mùi vị tì.nh dục trộn lẫn âm thanh cơ thể va chạm mạnh.

Hoắc Tư Thần nếm mùi ngon ngọt, sao có thể nghe lời cô chậm lại được? Anh nắm chặt hai bờ mông của Tiêu Linh, dùng sức đâm vào trong, hết lần này đến lần khác không biết mệt. Cảm giác vừa ấm vừa ẩm ướt, mềm mại này khiến anh khó có thể kiểm soát.

“A, Tư Thần… ư… Xin anh…”

Tiêu Linh đã bị anh đẩy tới đẩy lui đến nỗi tê cả người, khắp các tế bào trên cơ thể đều đang kêu rên. Cô vừa mới kịp dừng lại để thở một chút thì Hoắc Tư Thần đột nhiên lật người cô lại, để cô nằm bò trên giường. Tư thế này… có chút quen thuộc. Cái tư thế này giúp cô cảm nhận được rõ ràng kích thước của cậu bé!

Hoắc Tư Thần động thân, đem cậu bé đang căng cứng một lần nữa nhét vào trong thân thể cô và luật động. Anh ôm lấy hông Tiêu Linh, hôn lên tấm lưng trần của cô, mồ hôi bắt đầu thấm ra trên trán anh.

Tiêu Linh cảm giác được dưới thân quá trướng, cô không chịu nổi mà bò về phía trước đồng thời cầu xin anh:

“Cho… Cho em nghỉ một chút thôi…”

Hoắc Tư Thần lót gối xuống ngực cô, để cô nằm bẹp trên giường nhưng tay thì lại nắm chặt mông cô kéo lên cao, từ phía sau vừa di chuyển vừa nói:

“Em cứ nằm nghỉ đi.”

“Anh… A, cầm thú…”

Tiêu Linh khóc không ra nước mắt nữa, mông cô bị anh tát không biết bao nhiêu cái, sở thích giường chiếu của anh thật sự quá lạ lùng! Nhưng mà, nhưng mà trong quá trình bị anh tét mông ấy, khoái cảm giống như thủy triều dâng lên làm cô co thắt lại.

Hoắc Tư Thần rên một tiếng, vội vàng dừng động tác, anh sợ nếu tiếp tục ra vào như vậy thì anh sẽ xuất sớm. Không được, khó khăn lắm mới có cơ hội cùng cô yêu thương, sao có thể ra quá sớm?

Anh nhịn xuống cảm giác tê dại kia, nghỉ chừng mười giây, khi Tiêu Linh cứ ngỡ là anh xong rồi thì anh đột ngột đẩy hông tới trước, hại cô không thể không rướn người muốn trốn.

“Đừng vội, anh còn có thể làm thêm vài hiệp.”

Hoắc Tư Thần ôm chặt không cho cô trốn, cô càng phản ứng như thế thì anh càng hưng phấn, động tác vừa nhanh vừa mạnh.

Trong đầu Tiêu Linh lúc này trống rỗng, chỉ còn lại hai chữ cầm thú và khuôn mặt tràn ngập dục vọng của Hoắc Tư Thần.

Hai năm ăn chay của anh không uổng!

Hoắc Tư Thần để lại vô số dấu vết trên lưng và cổ Tiêu Linh, những dấu hôn nhìn vào khiến người ta đỏ cả mặt, còn có mông cô, sớm đã bị anh bóp chặt đến nỗi ửng hồng.

Anh như một cái máy không biết mệt, trong khi Tiêu Linh khóc cầu anh dừng, thì anh vẫn hoạt động hết công suất. Tận mắt nhìn thấy cậu bé của mình ra vào nơi nhỏ hẹp đó, mắt anh như sáng lên, nơi nào đó cũng căng to thêm một chút.

Tiêu Linh không thể tin nổi một người có thể khỏe như vậy, hiệp đầu tiên mài cô hai tiếng liền, đổi đủ các loại tư thế, đâm trúng vô số điểm nhạy cảm bên trong cô. Sau đó nghỉ mười phút, cô đang mơ màng muốn ngủ thì anh bật dậy tiếp tục muốn ra trận!

Đêm động phòng sau hai năm này thật sự khiến Tiêu Linh bị anh làm cho nằm liệt giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play