Đây thực sự là bản thảo nghiên cứu của Tưởng Kỳ?

Nếu bản thảo này thực sự đến từ Tưởng Kỳ, thì thời gian thử nghiệm cùng Tưởng Kỳ thoát không khỏi liên quan, thậm chí thân thế Tát Ách · Dương cũng cùng Tưởng Kỳ thiên ti vạn lũ*.

*Thiên ti vạn lũ: có nhiều mối liên hệ chặt chẽ và phức tạp với nhau

Giống như vô tình nuốt phải một cục đá lớn cứng ngắc nghẹn ở cổ họng, mỗi khi tan ra nước lạnh sẽ đọng dọc yết hầu làm đông cứng ngũ tạng lục phủ từng đợt rét run.

Như nghẹn ở yếu hầu, nhưng lại không biết có nên nuốt xuống không.

Sở Tư chưa từng nghĩ nhìn một phần bản thảo nghiên cứu lại có tâm trạng như vậy, anh đứng trước màn hình ba chiều, hơi ngửa mặt lên, mắt dừng lại giữa một dòng văn bản nào đó, thậm chí còn không nhìn thấy dấu chấm câu.

Anh đứng như vậy một lúc, đột nhiên nắm lấy tay Tát Ách · Dương buông thõng bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Tát Ách……”

Khi Tát Ách · Dương nhìn sang, biểu cảm không còn như trước nữa. Khả năng tiếp thu của hắn đối với mọi việc luôn ở mức cao, dường như không có gì có thể làm hắn duy trì kinh ngạc được lâu, cho dù là liên quan mật thiết đến chính mình.

Hắn quơ quơ bàn tay đang bị Sở Tư nắm lấy, đem ánh mắt Sở Tư nhìn về phía mình: “Làm sao vậy?”

“Anh…” Sở Tư quay đầu nhìn hắn, “Có phải cố tình sàng lọc gì đó khi nói với tôi về những thí nghiệm đó không?”

Chẳng hạn như căn cứ Hồng Phong, chẳng hạn như cha nuôi Tưởng Kỳ…

Đôi khi, cuộc đối thoại giữa họ không bao giờ phải quá rõ ràng, đối phương vẫn có thể biết được ẩn ý một cách rõ ràng và chính xác.

“Kỳ thực không phải cố ý lược bỏ cái gì.” Tát Ách · Dương giảo hoạt cười, như thể quên mất vừa đọc xong bản thảo nội dung gì, “Khi nói tôi chỉ sàng lọc một chút, nghĩ muốn nói gì đó dễ làm người ta mềm lòng, về phần mấy cái vô dụng khác, đương nhiên có thể giữ lại.”

Những lời này có vài phần xuất phát từ chân thật, vài phần xuất phát từ sự thoải mái của Tát Ách · Dương, rất khó phân biệt. Nhưng khi Sở Tư nghe xong, trong lòng bất giác mềm ra. Đồng thời khi dịu đi, cảm giác bướng bỉnh khó tả càng trở nên rõ ràng hơn.

Tát Ách · Dương nghịch nghịch ngón tay hai cái, dường như nhớ lại trong chốc lát, nói: “Bị kết quả thí nghiệm đó ảnh hưởng, tôi thực sự là một người không có khái niệm thời gian. Tương tự, sự giới hạn và cấp bách của thời gian mang lại cho con người những cảm xúc… hay còn gọi là tình cảm? Tôi cũng không thể hiểu được. Đôi khi cảm xúc đối với tôi là một công cụ, tôi có thể tùy ý bắt chước biểu tượng để đổi lấy một số thông tin tôi cần, nhưng trên thực tế, tôi không quan tâm đến nhiều thứ. Điều này khiến tôi làm mọi thứ theo ý thích, không quan tâm đến sớm hay muộn.”

Hắn không phải người thích nói với người khác những điều này, cũng không phải người kiên nhẫn. Nhưng mỗi lần Sở Tư hỏi, hắn đều sẽ không chút nào để ý mà nói ra.

“Cho nên những năm tháng ở Viện điều dưỡng, tôi thực sự không có mục đích gì cả, phải nói một điều là… Tôi rất tò mò về Quân bộ, nhiệm vụ, vũ khí và một số cơ mật.” Tát Ách · Dương tiếp tục, “Cũng bởi vậy học xong một ít thì tìm hiểu một số phương pháp không tuân theo quy tắc cho lắm, chẳng hạn như phương pháp bẻ khóa thông tin mà anh thường thấy bây giờ, lúc đó rất ngán ngẩm nên thử đục cơ sở dữ liệu của Viện điều dưỡng, sau lại phát hiện vận khí tốt có thể theo Quân bộ sờ vào một số cơ sở dữ liệu thông tin trong kho. Sau đó tôi thấy một số thông tin rải rác về nhóm thực nghiệm, biết được mặc dù Quân bộ đã sao chép hang ổ của nhóm thực nghiệm, lại không thể thanh trừ hoàn toàn, mặc dù bọn họ di chuyển hơi vội vàng nhưng thực sự hiệu quả, giữ được phần lớn nền tảng. “

Nghe vậy, các ngón tay Sở Tư giật giật. Bởi vì những lời này của Tát Ách · Dương minh họa cho một vấn đề —— Nhóm thực nghiệm có liên quan đến Quân bộ, và có thể đã nhận được một số tin tức, cho nên cuối cùng dời đi coi như kịp thời.

Nếu không, với hiệu suất và phong cách của Quân bộ, không có khả năng dưới tình huống đuổi tới hang ổ, còn để đối phương chạy hơn phân nửa.

Bên trong Quân bộ trước sau luôn tồn tại phe phái tranh đấu. Trên thực tế, toàn bộ giai cấp chính trị đều có khuynh hướng bè phái trong khuôn mẫu hành vi và định hướng tư tưởng, hoặc bảo thủ hoặc cấp tiến, đây là việc không thể tránh khỏi và công chúng luôn nhận thức được điều đó, nhưng theo hướng chung. Vẫn còn đó một số bí mật phân chia bè phái, nhưng luôn được bao phủ bởi lớp da, chưa đến mức trắng trợn táo bạo đến ranh giới để nói cho thiên hạ biết rõ.

“Phe phái cũ” được đề cập trong bản thảo này không thuộc về bất kỳ loại nào Sở Tư biết đến, rất có thể những người tham gia thí nghiệm này đã chia thành phe phái dựa trên một bản chất nào đó.

Vừa rồi không nghĩ tới khi nhìn thấy phe phái này, nhưng hiện tại lại cảm thấy được một chút ý tứ sâu xa——

Cho dù là về mặt logic hay tâm lý, việc phân loại nhóm người khác theo một người có phần chủ quan, cơ sở để phân loại luôn là điều không thể tránh khỏi —— Độ hữu hảo.

Những người có mối liên hệ nhất định thuộc về một nhóm, những người không có mối liên hệ thuộc về nhóm khác. Hoặc nhóm thân cận hoặc nhóm xa cánh. Hoặc phe ủng hộ, phe chống đối…

Điều này một lần nữa xác minh suy đoán trên rằng một số người trong Quân bộ đã đứng về phía nhóm thực nghiệm này.

Tát Ách · Dương dừng lại một chút rồi chế nhạo: “Tất nhiên, tôi đã nói rằng trước đây tôi không có khái niệm về thời gian, vì vậy sau khi biết nhóm thực nghiệm vẫn còn tồn tại, tôi không muốn làm gì đó * *, bởi vì manh mối đã bị chặt đứt, lúc ra trận lại có chút thất thần.”

Khi hắn nói thất thần, nhìn vào mắt Sở Tư tiếp tục: “Nhiều thứ hơn về nhóm thực nghiệm đều gặp phải trong giai đoạn nhiệm vụ của Huấn Luyện Doanh, chẳng hạn như căn cứ Hồng Phong. Thông tin thu được cho thấy hầu hết những thứ trong nhóm thực nghiệm đều ở căn cứ Hồng Phong, một hôm khi làm nhiệm vụ, tôi tình cờ đi ngang qua đó nên đã để nó bị phá hủy hoàn toàn từ bên trong ”.

Sở Tư sửng sốt khi nghe lời này, “Bên trong bị phá hủy hoàn toàn sao?”

“Sử dụng bom mất tích loại tự do, tất cả thiết bị thí nghiệm và dữ liệu của toàn bộ căn cứ Hồng Phong và cơ sở dữ liệu thông tin dữ liệu liên quan đã bị phá hủy, chỉ còn lại một lớp sắt, thứ này đã mất vĩnh viễn và không thể khôi phục lại được. Tất nhiên, trừ khi bọn họ còn có hang ổ thứ hai,” Tát Ách · Dương nói, chợt nhớ ra gì đó bật cười, “Ồ —— Tôi suýt nữa quên mất, thư xác nhận mà anh nhìn thấy sau đó cũng giống như trong lệnh truy nã, nói rằng tôi vừa đánh bom toàn bộ căn cứ Hồng Phong phải không? Còn thiếu danh sách liên kết, chừng trăm người?”

Sở Tư đã từng đối với chuyện này nghi ngờ rất nhiều, thậm chí chí ý đồ đi điều tra. Nhưng khi được thăng chức chấp hành trưởng quan,  Tát Ách · Dương đã bị kết án rất nhiều năm, chút ý đồ đó đều không có kết quả. Hơn nữa, trong tất cả các thông tin hồ sơ mà anh có thể tìm thấy, bằng chứng của chuỗi chương trình đều đầy đủ hết, thậm chí còn kiểm tra danh sách các liên kết bị thiếu, mỗi người đều có thông tin cơ bản hoàn hảo trong cơ sở dữ liệu.

Quan trọng nhất chính là có chữ ký của Tát Ách · Dương, anh đã xác nhận với Tát Ách · Dương ngay khi sơ nhậm chấp hành trưởng qua, chữ ký đó thực sự là của hắn.

“Vậy sự thật là gì?” Sở Tư hỏi.

Anh thậm chí còn không hỏi tại sao Tát Ách · Dương không nói sự thật vào thời điểm đó, bởi vì không cần hỏi cũng biết đáp án. Lấy tính cách của Tát Ách · Dương khi đó, căn bản quá lười nói với người khác về suy nghĩ của mình, dù gì thì hai người cũng không có quan hệ thân thiết thực sự vào thời điểm đó, nhiều nhất là người ngoài dính líu.

“Sự thật là có người đi theo phía sau tôi làm điều thừa mà ném một ít đạn pháo, có lẽ họ nghĩ đó là cách phù hợp với tính cách của tôi. Rốt cuộc, tôi có vẻ không phải là người tốt như vậy”, Tát Ách · Dương nhún vai, “Bất quá tôi cũng xác thật không phải. Nhưng bọn họ quên mất một điều, đối với những người bình thường, cái chết dường như là một chuyện rất đáng sợ, cho nên nó là một hình phạt cực hình trong mắt hầu hết mọi người. Mà tôi lại không nhận ra điều này, khi đó đối với tôi thì, cái chết không có ý nghĩa gì đặc biệt, giống như bật đèn tắt đèn, không thể gây ra bất kỳ cảm xúc nào. Anh sẽ trừng phạt người khác bằng cách tắt đèn sao? Rõ ràng là không.”

“Tôi không có hứng thú với cuộc sống của người khác. So ra, để bọn họ tro mắt nhìn những thứ mà mình vắt óc tìm tòi nghiên cứu hủy diệt trước mí mắt, không thể ngăn lại, không thể đình chỉ, và không có chỗ để phục hồi. Tôi nghĩ điều này thú vị hơn một chút. Còn về việc ai đứng đằng sau giúp tôi thêm tội… Tôi nghĩ thật dễ dàng để đánh giá xem bên nào lo lắng nhất để kết tội và tống đi đày trong Thái Không Giam Ngục.”

“Nhưng lúc đó căn cứ Hồng Phong chỉ chiếm đại bộ phận, còn một bộ phận nhỏ vẫn tồn tại như cục đất cứng đầu. Vả lại, lúc đó tôi chưa chán đất nên không định đi tù”, Tát Ách · Dương lời nói xác thực.

“Vậy tại sao sau này anh lại đổi ý?”

“Bởi vì một chuyện rất tình cờ đã xảy ra. Sau này tôi phát hiện một số người có quan hệ mật thiết với nhóm thực nghiệm. Một số người thuộc Quân bộ, một số người thuộc Tổng Lĩnh Chính phủ, và đương nhiên, cũng không thiếu Tòa nhà An ninh. Thật là trùng hợp, đúng là hầu hết những người đó đã chết, bọn họ bị giết trong vài sự kiện ác liệt, những người giết họ đều ở ở Thái Không Giam Ngục. Vụ chính xác nhất là ‘Sự cố Kim Ô Nha’. “

Sở Tư sửng sốt, khi bước vào Thái Không Giam Ngục cùng với Tát Ách · Dương và Cây lau nhà lớn nhỏ, người bị mắc kẹt trong lồng chính là “Kim Ô Nha”.

Tát Ách · Dương dựng thẳng vài ngón tay lên nói: “Một vị thượng tướng, bốn quan chức cấp cao trưởng lão, không dưới 20 quan chức cấp trung, tất cả đều nằm trong danh sách của tôi, không có ngoại lệ. Tôi nghĩ đây có lẽ không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

Sau khi đếm xong, hắn nhìn chằm chằm ngón tay mình một hồi, sau đó nhướng mi, tái tập trung ánh mắt nhìn Sở Tư, “Hơn nữa nghe nói anh bị thương khi làm nhiệm vụ, hai năm lùng bắt cực kỳ điên cuồng, tôi nghi ngờ rằng nếu tôi vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài, anh khả năng có thể xách súng đi tìm tôi, không chuẩn còn định sẵn một ngày. Dù sao tôi cũng định đến Thái Không Giam Ngục tham quan, liền dứt khoát thuận theo ý bọn họ… Nhưng mà, sao anh có thể bị thương nặng như vậy?”

Sở Tư nghe xong nửa đoạn trước tâm tình có chút phức tạp, “Chỉ là xui xẻo thôi, nhiệm vụ đó không có gì rắc rối, nhưng trên đường trở về đã xảy ra sự cố, rơi trên một ngọn núi tuyết, một đứa trẻ suýt rơi ra khỏi cửa cabin nên tôi đã kéo nó, kim loại biến dạng ép vào cơ thể bên trái. Mà anh ở Thái Không Giam Ngục tra được cái gì rồi?”

“Tôi chắc chắn có một vài người trong Thái Không Giam Ngục, đã từng là đối tượng thí nghiệm.” Tát Ách · Dương nói, “Đặc biệt là Kim Ô Nha, nhưng tôi không biết nên định nghĩa gã thế nào trước đây. Bây giờ đọc bản thảo này, tôi nghĩ gã chính là một trong những cái gọi là bán thành phẩm.”

Sở Tư suy tư một chút, liền nói: “Vậy cha nuôi tôi Tưởng Kỳ…”

“Xác thật đã nhìn thấy tên ông ấy, trong thông tin tôi tìm thấy, ông ấy thực sự có mối liên hệ nào đó với nhóm thực nghiệm này.” Tát Ách · Dương nói, “Tôi ở căn cứ Hồng Phong đã thấy tên ông ấy trong nhóm người, cũng đã xem thông tin ngắn gọn của ông ấy trong một số cơ sở dữ liệu liên quan.”

Hắn xòe tay ra nói: “Chính là như vậy đó.”

Sở Tư có chút giật mình, vẫn có chút khó tin khi nghe Tát Ách · Dương xác nhận.

Những gì Tưởng Kỳ từng nói với anh đều rõ ràng như ngày hôm qua, anh nhớ rõ từng lời từng lời nhắc nhở và cảnh cáo nghiêm túc đó. Làm thế nào mà Tưởng Kỳ có thể đưa ra những lời cảnh báo đó, lại có thể tham gia vào một thí nghiệm như vậy?

Ngón tay Tát Ách · Dương chạm vào mặt anh, kéo suy nghĩ của anh trở lại: “Tuy nhiên, sau khi gặp ông ấy, tôi nghĩ mình nên đứng về phía anh. Sau cùng, cha nuôi của anh thoạt nhìn cũng không điên, so với ông ấy, những người trong nhóm thực nghiệm có lẽ cùng đẳng cấp với tôi và anh.”

Sở Tư: “…”

Tốt, chỉ trong một câu, không khí trang nghiêm trong văn phòng lập tức bị tiêu tán.

Bên này vừa dứt lời, máy truyền tin mà Sở Tư đặt trên bàn đằng kia rung lên.

Tâm trạng Sở Tư bị Tát Ách · Dương làm cho lên xuống thất thường, sau hai hiệp thì hoàn toàn dẹp yên. Ban đầu anh vốn dĩ không phải người cảm tính ôn nhu gì, vì vậy thay vì ngồi suy đoán dọa sợ chính mình, không bằng dứt khoát đem sự tình tra kỹ lưỡng. Anh điều chỉnh biểu tình của mình một chút, kết nối với cuộc giao tiếp.

Đầu bên kia là Đường, dường như có chuyện gì đó xảy ra với cậu ta, mở miệng nói: “Báo cáo trưởng quan——”

Sở Tư phản xạ có điều kiện ngón tay co giật, theo bản năng cắt đứt liên lạc.

“Sao vậy?” Tát Ách · Dương hỏi.

Sở Tư cầm máy truyền tin, mặt vô biểu tình nhìn hắn, ánh mắt hơi có chút nói không nên lời sốt ruột cùng chết lặng……

Tát Ách · Dương sửng sốt một chút, chợt nhớ ra có ý tứ gì liền bật cười, “Trưởng quan, ngài có rất nhiều di chứng nha, làm sao có thể tốt được đây? Ngày nào cũng có người báo cáo trưởng quan, ngài không thể chỉ vì tôi trên giường ——”

Sở Tư giật giật môi, cảnh cáo hắn: “Anh im đi.”

Nói xong, vẻ mặt như tảng băng nhận yêu cầu giao tiếp thứ hai từ Đường phát tới.

“Báo ——”

Đường vừa nói được một chữ, đã bị Sở Tư chen vào: “Đừng nói nhảm, nói thẳng đi.”

Anh nhíu mày, vẻ mặt sốt ruột mà liếc Tát Ách · Dương đang ngậm cười, nghĩ ngày sau căn bản là không thể qua. Con mẹ nó tất cả danh hiệu tử tế đều bị đạp hư, làm sao sau này có thể nói chuyện với người ta đây? ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play