Bóng tối thỉnh thoảng sẽ khiến người ta bất giác bình tĩnh lại, nhưng bóng tối vô hình lâu dài sẽ chỉ khiến người ta lo âu, bực bội, tức giận và phát điên. Tất cả tiêu cực giống như thuỷ triều từ bốn phương tám hướng tràn đến, từ đỉnh đầu, dưới chân, ngón tay quấn lên những sợi dây mây không thể chặt đứt, cho đến khi cả người bị trói chặt, bao bọc, kéo sâu vào bóng tối.

Hắn có thể nghe thấy âm thanh chỉ báo tích tích của chiếc máy nhỏ giọt bên ngoài, bị che đậy cách nào đó mà có vẻ hơi xa xôi, giống như từ một thế giới khác truyền đến trong một thời điểm nhất định, xen lẫn dữ liệu thử nghiệm nhắc nhở mà hắn không hiểu được, nhàm chán và buồn tẻ.

Cách một thời gian, hắn sẽ được dịch chuyển đến một phòng thí nghiệm khác, mỗi khi âm thanh cơ học lạnh như băng của thí nghiệm bắt đầu, xung quanh được tải hai lực, có thể là trường năng lượng hoặc thứ gì đó khác, khi đó hắn không hiểu lắm.

Chỉ cảm thấy một lực hút đang kéo hắn, giống như hồ nước bị chọc khuấy, một vòng xoáy cực lớn trói buộc không thể phá vỡ, lực lượng mạnh đến mức gần như toàn thân bị ép chặt biến dạng, tư thế đó dường như không phải kéo hắn đến một điểm nào đó trong không gian, mà trực tiếp kéo hắn đến một thế giới khác.

Nhưng một lực lượng khác sẽ cố định hắn tại chỗ.

Mỗi khi lúc này, tay chân khống chế sẽ tỉnh lại trong chốc lát, giống như đột nhiên trở về trạng thái lúc chưa tiêm thuốc vào cơ thể.

Tuy nhiên lần thức tỉnh này cũng chỉ vô dụng với tinh thần lực đủ lâu của hắn, nhưng trong quá trình bị lôi kéo, hắn càng cảm thấy rõ ràng thân thể đang lơ lửng trên bờ vực xé rách.

Đôi khi còn ngửi thấy mùi máu tanh từ cơ thể —— Nồng đậm, gay mũi, khiến ý thức hỗn loạn tỉnh lại vì đau đớn quá độ.

Bất cứ khi nào xuất hiện loại mùi này, hai cỗ lực lượng kéo trên người sẽ tản đi. Hắn sẽ được đưa trở lại vật chứa ban đầu để được xử lý tỉ mỉ nhất.

Không sai, cẩn thận và tỉ mỉ.

Ngay cả khi không hiểu âm thanh điện tử từ số liệu giám sát và phục hồi của các chương trình đó, cũng biết các thủ tục lần lượt phức tạp như thế nào.

Kết quả là hắn luôn có thể phục hồi nhanh chóng, sau đó lại đưa vào chu kỳ tiếp theo.

Không biết quá trình này lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, nhất thời hắn mơ mơ màng màng, mơ thấy mình đứng trong màn đêm tối đen như mực, nhìn xuống máu trên người, như vị rỉ sét tanh ngọt kích thích phản xạ có điều kiện trong cơ thể, khiến hắn thích thú và tỉnh táo. Đang muốn cười rộ lên, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau sờ lên đầu hắn hỏi: “Có đau không?”

Sau đó hắn liền không muốn cười nữa.

Hắn dần dần thích ứng với cơn đau cứ lặp đi lặp lại, vết thương dù to hay sâu đến đâu cũng sẽ không khiến hắn đau đớn, dù sao cuối cùng vẫn luôn tốt. Hắn không biết mục đích ban đầu của những thí nghiệm đó, nhưng những thất bại lặp đi lặp lại đã vô tình mang lại cho hắn một loại năng lực khác. Khả năng chữa lành về thể chất đã vượt xa phạm trù “Người bình thường”.

Khi hắn mơ hồ hiểu được mục đích của thí nghiệm, thí nghiệm cuối cùng đã thành công——

Cuối cùng hắn đã thoát khỏi gông cùm của thời gian đối với bản thân ở một mức độ nhất định như mọi người mong muốn, lấp đầy cái gọi là “Sự không hoàn hảo của con người” trong miệng những người đó, lặp đi lặp lại “Gần cái chết —— Hồi tưởng —— Bắt đầu lại” Trong cuộc tra tấn, chuyển từ kích hoạt thụ động sang điều khiển tự động, rồi dần dần tê liệt và trở thành một con quái vật.

“Tôi đã trốn thoát khi họ đang ăn mừng thành công của thí nghiệm, tôi đoán bọn họ đã làm mọi thứ trong bí mật, ngày đó có người tra được nơi của bọn họ, một mảnh hỗn loạn đã cho tôi một cơ hội”, Tát Ách · Dương nhún vai, “Tất nhiên, một đứa nhỏ mù không thể mò mẫm được xa. Trong quá trình này tôi đã đụng độ một nhóm dân du cư, lại bị bọn họ mang lên máy bay.”

Hắn nói rất ngắn gọn, mọi xung đột và đọ súng kết thúc chỉ trong một vài từ: “Bọn họ có chút xui xẻo, ở nơi nào đó trong tinh khu xung đột với một nhóm khác, có thể là dân du cư, có thể là quân đội hành tinh, sau đó ——Boom! Phát nổ thành pháo hoa, thiết bị tự cứu khẩn cấp của máy bay đã nhét tôi vào một khoang thoát hiểm, ở vũ trụ phiêu bạt, vài ngày sau bị người vớt lên.”

Nói tới đây, hắn cười một tiếng: “Chắc hẳn cũng đoán được người trục vớt phải không, chính là Vua dân du cư xúi quẩy Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc. Tiếc là thời điểm xuất hiện của ông ta không đúng, lúc đó vì thí nghiệm, có một chút ảnh hưởng về mặt cảm xúc. Tóm lại tôi đã ở trong tàu vũ trụ dưới quyền của Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc vài ngày, không bên nào vui vẻ lắm, điều này đã tạo nên cảm xúc cho tôi khi phải đối mặt với bọn họ sau này. Lại sau đó nữa, họ vừa vặn có giao dịch với Quân bộ, tôi quay trở lại mặt đất. Quân bộ từ trên người tôi tìm thấy một số thông tin thực nghiệm —— “

Tát Ách · Dương nghiêng đầu, chỉ trên gáy mình, “Hình như ở đây, theo tôi biết, một vị trung tướng Quân bộ nào đó đã dẫn người đem toàn bộ ổ thực nghiệm bưng đi, bên trong tựa hồ còn có mấy tiểu quỷ khác.”

Sở Tư đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ đã xuất hiện rồi biến mất trước chung cư của Tưởng Kỳ, trên gáy có số đánh dấu, “Vậy chúng ta gặp lần trước…”

“A —— Oắt con kia à.” Tát Ách · Dương nói, “Tôi lúc ấy đúng là có nghĩ liệu nó có liên quan đến phòng thí nghiệm kia không. Việc giám sát ban đầu ở đó không nghiêm ngặt như sau này. Có lẽ bọn họ nghĩ những đứa trẻ bốn năm tuổi không làm được gì, tôi nghĩ lúc đó trốn thoát không khó lắm, tránh thoát khỏi vài oắt con khác. Khi bỏ chạy, tôi mơ hồ nghe thấy một người đuổi theo nói rằng đây là lần thứ hai tôi mất kiểm soát, tất nhiên tôi không có ấn tượng gì về lần đầu tiên. Rốt cuộc không thể mong đợi một người thậm chí không nhớ mình trông thế nào lại nhớ về một lần trốn thoát thất bại.”

“Chuyện gì xảy ra sau đó?” Sở Tư hỏi, giọng điệu trầm thấp đến mức bản thân không nhận ra.

“Sau vài năm điều trị, mắt tôi đã hồi phục, sau đó Quân bộ đưa tôi vào Viện điều dưỡng, sau đó nữa tôi bị người ta hất máu lên mặt.” Tát Ách · Dương nói xong cười một tiếng, “Một câu chuyện xưa rất nhàm chán không có gì mới mẻ.”

Kỳ thật trong một đoạn thời gian rất dài, Sở Tư vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề. Tại sao một người như  Tát Ách · Dương lại sẵn sàng ở trong Viện điều dưỡng, ngay cả trong hai năm đầu còn sẵn sàng chấp nhận những ràng buộc của Huấn Luyện Doanh, thậm chí ra ngoài làm nhiệm vụ.

Anh đã lăn qua lộn lại suy nghĩ rất lâu, không thể nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc tìm kích thích, vì vậy anh đã ngả mũ trước Tát Ách · Dương, xem như trình độ nào đó suy bụng ta ra bụng người, vì bản thân hắn cũng có mục đích.

Nhưng hiện tại, anh cảm thấy ngoài đó có lẽ còn có một số nguyên nhân khác, không điên cuồng cũng không nghịch phản.

“Anh có thích ở Viện điều dưỡng và Huấn Luyện Doanh không?” Sở Tư hỏi, “Ý tôi là, gạt những thứ tôi thấy có lỗi và những thứ khiến tôi có lỗi sang một bên.”

Tát Ách · Dương nhướng mày, giọng điệu mang theo một tia ghét bỏ, “Nghĩ gì vậy? Đương nhiên là rất, rất chán ghét, mỗi lần nhìn thấy những cái hành động quy củ ấu trĩ kia tôi đều muốn làm gì đó tiêu diệt chúng, chúng luôn gợi cho tôi một ít thứ không mấy thoải mái. Phải nói rằng bị anh làm phiền và tìm phiền phức có lẽ là chuyện hiếm và không khó chịu trong những năm đó.”

Hắn nói xong lại nở nụ cười, tựa hồ cũng cảm thấy năm đó hai người thiếu niên như nước với lửa có chút ấu trĩ quá mức.

Sở Tư cũng cong cong khóe miệng: “Vậy tại sao lại ở lâu như vậy?”

“Vì lợi ích của việc họ sao chép phòng thí nghiệm và chữa mắt cho tôi…” Tát Ách · Dương nói, “Miễn cưỡng nhịn mấy năm.”

Dù trong những năm tháng ở Viện điều dưỡng hay trong Huấn Luyện Doanh, dù là một thiếu niên hay là một người trưởng thành, Tát Ách · Dương đều xuất hiện trong tầm nhìn của Sở Tư mỗi khi anh ở một mình, ngay cả khi có nhiều người xung quanh, bối cảnh, khí chất không liên quan của hắn sẽ luôn được làm nổi bật mạnh mẽ.

Anh từng nghĩ đó là sự kiêu ngạo và khinh thường quá mức, nhưng giờ anh đã hiểu lý do.

Nếu điểm xuất phát trong ký ức của một người là bóng tối bị chia cắt, một vật chứa kín, cùng thế giới liên quan ngoại trừ vô số cổng và ống truyền dịch trên cơ thể, và thậm chí không thể nghe thấy giọng nói của con người… Thì có lẽ sẽ không thể quen với thế giới có nhiều mối liên hệ này.

Cho nên mặc dù là hiện tại, mặc dù bây giờ Tát Ách · Dương đã thay đổi đáng kể, hắn vẫn trông rất cô độc, hắn có thể nói chuyện với bọn Đường, nhưng vẫn không thể thân quen, hắn có thể vui đùa với Thiệu Hành, nhưng vẫn không thể gần gũi.

Sự trao đổi giữa những người bình thường cho thấy một kết quả rất cực đoan —— Tất cả các mối liên hệ giữa hắn và môi trường xung quanh đều thông qua Sở Tư.

Ở một mức độ nào đó, loại tâm lý này cũng giống như một đứa trẻ mới bắt đầu có cảm xúc, như thể một thời gian dài trở lại điểm xuất phát, không có những mạng lưới quan hệ phức tạp và những nhánh phụ…

Hắn chỉ có hai tay nên chỉ có thể tập trung tóm lấy một người.

Sở Tư nhìn vào mắt Tát Ách · Dương, đồng tử hàm chứa ý cười. Đôi mắt hắn là loại trong trẻo màu xám nhạt, gần như trong suốt, luôn mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng khó dò. Dù có cười như thế nào thì cũng hàm chứa một khoảng lặng dài.

“Tát Ách…”

“Ừ?”

Sở Tư nhìn hắn trong chốc lát, sau đó vươn tay ôm lấy.

“Có lẽ… Làm như vậy có hơi muộn một chút.”

Muộn sao?

Cằm Tát Ách · Dương áp vào vai anh, khẽ chớp mắt. Đôi mắt sáng màu ẩn hiện trong bóng hàng mi hờ hững, ánh sáng tự nhiên giả lập trong phòng rắc vài ánh sao tinh tú xuyên qua những khe hở trên đó, xinh đẹp mà những năm mù lòa không thể nhìn thấy.

Sau khi mắt bình phục, rất lâu sau hắn cũng không thích ứng được.

Đôi khi chợt thấy bóng tối xung quanh mình, giống như một hòn đảo hoàn toàn độc lập với thế giới. Đôi khi đột nhiên nghe thấy một vài âm thanh điện tử mơ hồ, báo cáo một số dữ liệu liên quan đến thời gian và năng lượng, giống như một bệnh nhân tâm thần đang bắt đầu thấy ảo giác, đôi khi cảm thấy luôn có một vết máu còn lại trên cơ thể mình, dày đặc mà ngọt tanh, ​​không thể thoát khỏi…

Nhưng không sao cả.

Nhìn xem, có người không chút nào để ý mà ôm lấy hắn……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play