Sau khi trực tiếp cắt đứt liên lạc, Sở Tư yêu cầu Thiên Nhãn tạm ngừng bẻ khóa mã hóa bản thảo nghiên cứu của Tưởng Kỳ, thanh tiến trình vẫn ở mức 36%. Xóa sạch những dấu vết nhỏ máy bay còn sót lại, anh như thường lệ ném lõi trung tâm Thiên Nhãn cho Tát Ách · Dương.
Tát Ách · Dương không để ở dây thắt lưng như mọi khi, hắn cầm tấm lõi quơ quơ giữa ngón tay, nhướng mi liếc nhìn Sở Tư.
“Nhìn tôi làm gì?” Sở Tư thu dọn đồ đạc đi đến cửa khoang, chuẩn bị xuống thang, bị hắn nhìn nên sửng sốt một chút.
“Không có gì” Tát Ách · Dương nheo mắt, đầu lưỡi đỉnh đỉnh má, cất lõi Thiên Nhãn, uể oải đi theo.
Hai người lần lượt ra khỏi đường băng, lên con tàu vũ trụ nối liền bọn họ.
Con tàu vũ trụ này được gọi là Bạch Lang Hạm, cùng lớp với Bạch Hổ của Tổng Lĩnh Chính Phủ và Bạch Ưng của Quân bộ.
Bạch Lang Hạm thuộc sở hữu của Tòa nhà An ninh, thường nằm dưới nền đất Tòa nhà An ninh. Tổng cộng có 800.000 máy bay thời chiến một người và hơn 200.000 máy bay y tế cứu hộ chứa bên trong con tàu. Những chiếc máy bay này được trang bị công nghệ nén tiên tiến nhất trên hành tinh Thiên Ưng, điều kiện lưu trữ cực kỳ nén, không gian chiếm dụng rất hạn chế. Một nhà kho lớn như sân vận động có thể chứa toàn bộ.
Bên cạnh đó, phi thuyền còn được phân bổ ở nhiều khu chức năng khác nhau —— Bao gồm khu vực trại nơi lực lượng an ninh và bảo vệ đóng quân, khu sinh hoạt đầy đủ chức năng và khu văn phòng. Cấu trúc của khu văn phòng giống như toàn bộ Tòa nhà An ninh được hạ xuống đất, là một bản sao sống động.
Khi đóng toàn bộ con tàu Bạch Lang Hạm, Sở Tư nhìn cấu trúc bên trong. Khi đó, những con tàu vũ trụ này còn chờ đột phá kỹ thuật công nghệ, không ngờ rằng khi công nghệ này chưa đạt đến mức đó, thì hành tinh đã xảy ra chuyện, thời gian sơ tán quá ngắn, những con tàu vũ trụ này không thể sử dụng kịp thời.
Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.
Tề Nhĩ Đức · Phùng đích thân đến đón người vào cửa, phía sau ông ta là năm vị quan chức của Tòa nhà An ninh và một đội ngũ bảo vệ.
Năm vị quan chức đó Sở Tư đều có kể gọi tên. Hai người trong số họ là phó chấp hành quan của văn phòng số 1, một người là cảnh vệ an ninh trực tiếp của Sở Tư, một người là đội trưởng lực lượng an ninh và một người là chấp hành quan bình thường của văn phòng khác.
Từ vị trí quan sát, Tề Nhĩ Đức · Phùng rõ ràng là người quyền lực nhất lúc này.
Nhưng thật sự cũng hơi kỳ quái, xét cho cùng với tư cách là một phó chấp hành quan phụ trách tuyên truyền, theo chức vụ ban đầu, quyền lực của ông ta không bằng hai vị phó chấp hành quan điều hành ở văn phòng số 1, lại kém đội trưởng đội an ninh bộ phận hỏa lực. Hơn nữa, tuổi ông ta còn lớn hơn Sở Tư và Tát Ách · Dương cộng lại một chút, vốn sắp thoái vị, tình hình bây giờ lại chuyển trở thành lãnh đạo những người khác, không biết có được tính là hội chứng nghiện hoàng hôn* không.
*Hội chứng Sundowner hay còn gọi là hội chứng hoàng hôn thường gắn liền với bệnh Alzheimer, ảnh hưởng tới trí nhớ, cá tính và khả năng suy luận của người bệnh. Hội chứng này thường gặp ở người cao tuổi. Sa sút trí tuệ có thể là một nguyên nhân, bởi căn bệnh này có thể dẫn đến sự nhầm lẫn, khó xử lý và lập luận. Nó cũng có thể ảnh hưởng đến đồng hồ sinh học của cơ thể, khiến người bệnh khó phân biệt ngày và đêm, đảo lộn giấc ngủ.
Sở Tư và Tát Ách · Dương đứng ở cửa tàu, lão già Tề Nhĩ Đức · Phùng không hề có chút kiêu ngạo, đưa tay xoa xoa khuôn mặt đang cười đến nhăn lại.
“Trưởng quan, ngài bình an vô sự thật sự quá tốt!” cảnh vệ an ninh Kiệt Ngân theo sau.
“Tôi không biết anh lại có thể ngủ lâu như vậy đó.” Đội trưởng an ninh cười nói.
Nhóm người trước mắt này nếu muốn nói thường ngày làm việc cùng Sở Tư nhiều nhất và quen thuộc nhất thì phải là lão già Phùng và đội trưởng cảnh vệ Kiệt Ngân, nhưng quan hệ tốt nhất là với vị còn lại chính là đội trưởng an ninh, tên của anh ta là Thiệu Hành. Sở Tư và anh ta quen biết nhau còn lâu hơn thời gian Sở Tư ở trong Tòa nhà An ninh một chút, chủ yếu là do cha của Thiệu Hành.
Cha anh ta là chuyên gia trị liệu cơ học thông minh nổi tiếng nhất của bệnh viện quân đội Bạch Ưng, tên là Thiệu Đôn, người đã chữa trị nửa cơ thể của Sở Tư.
Sau khi Thiệu Hành nói xong, anh ta nhớ ra chỗ này là nơi công cộng, nên hướng về Sở Tư nắm tay thành quyền, nói: “Trưởng quan”
Ba vị còn lại cũng chào Sở Tư.
Sở Tư gật đầu, giới thiệu Tát Ách · Dương với họ: “Đồng lõa cùng tôi cướp máy bay dân dư cư.”
Mọi người: “…” Ừ thì … Không còn lời gì để nói.
Thiệu Hành không thể nhịn cười: “Ôi, dân du cư nào ra ngoài không nhìn ngày, đụng ngay họng súng của anh vậy chứ.”
Tề Nhĩ Đức · Phùng là lão già cổ hủ mỗi khi nghe kiểu nói chuyện này liền nhăn mặt, hết sức đau trứng, nhe răng trợn mắt ra hiệu. Đáng tiếc dù là Thiệu Hành hay Sở Tư cũng không ai để ý.
Căn cứ có lẽ vẫn cần hợp tác với Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc, Sở Tư không để cho gã mất mặt như vậy, vì thế tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ừ, là hắn xui xẻo thôi.”
Thiệu Hành quen biết Sở Tư nhiều năm, đối với tính cách của anh vẫn khá rõ ràng, chớp chớp mắt liền bỏ qua chủ đề này, nói: “Người anh em đồng lõa với trưởng quan này nên xưng hô thế nào?”
Sở Tư trước đó bịa đặt lung tung, thực sự quên mất việc đặt tên cho Tát Ách · Dương, anh lặng lẽ quay đầu lại, liếc nhìn người nào đó.
Chỉ nghe giọng điệu ngạo mạn và lười biếng của Tát Ách: “Dương.”
Sở Tư: “…”
Quá tuyệt vời, anh nghi ngờ nếu ai đó hỏi “tên” còn lại, người nào đó cũng có thể báo luôn “Tát Ách”.
Thành thật mà nói, với tính tình này của Tát Ách · Dương, có lẽ thực sự lười đặt tên, dù sao thì người này từ trước đến nay luôn sống không sợ trời không sợ đất.
Quả nhiên, Thiệu Hành lại hỏi: “Dương? Họ không tồi, người anh em tên gì? Báo luôn đi dù gì về sau chúng ta cũng là đồng lõa mà.”
Họ Thiệu này lời trong miệng toàn là nói phét, Sở Tư chưa nghĩ thông chuyện bác sĩ Thiệu già dặn nghiêm túc như vậy lại sinh ra một đứa con trai như thế này.
Anh thoáng nhìn thấy Tát Ách · Dương lại mở miệng, khẩu hình nghiễm nhiên chuẩn bị nói “Tát”, Sở Tư vội vàng chặn lại, bình tĩnh nói: “Tạc.”
Mọi người: “???”
Thiệu Hành tay đang vươn ra chợt dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Cái gì cơ?”
Sở Tư: “…”
Nói xong, anh có chút hối hận, trước đó trong đầu toàn “Châu chấu”, vừa rồi suýt chút nữa ném ra hai chữ này, cũng may trước khi nói ra ý thức được quá lố, uốn cong lưỡi, cuối cùng lại lỡ lời.
Dương Tạc, một cái tên tuyệt vời.
Nói ra ngoài khó nghe dù sao cũng không phải gọi anh, sắc mặt Sở Tư bình tĩnh nói: “Họ Dương tên Tạc, sau này mọi người ——”
Anh dừng lại một chút, băn khoăn không biết nên nói gì đó mới thích hợp nên chỉ có thể nói tiếp: “Gọi sao cũng được.”
Mọi người im lặng một lúc, ngay lập tức nở một nụ cười khéo léo, gật đầu với Tát Ách · Dương: “Dương tiên sinh.”
Tát Ách · Dương tỉnh như ruồi gật đầu, liền quét qua bọn họ một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Sở Tư, rất… rất có ý tứ.
Cửa tàu bên này tuy có nhiều thiết bị khác nhau để bảo trì trọng lực cho đến khi các hệ thống khác hoạt động bình thường, nhưng xét cho cùng cũng là liên thông vũ trụ với không gian, trước sau không ổn định như vậy. Mọi người đứng ở lối vào này một lúc, không bao lâu sau đã cảm thấy khó chịu.
Thiệu Hành hạ lệnh, năm sáu thành viên của lực lượng an ninh nhận lệnh ra ngoài, đưa máy bay nối liền máy bay quân sự kéo hết vào Bạch Lang Hạm, cánh cửa rộng từ từ đóng lại.
Một phần đường băng ở lối vào vận chuyển vật liệu kết nối và nhân viên. Thiệu Hành tiếp đón hai chiếc máy bay, mọi người đi theo lối đi phía sau máy bay, đi qua đường hầm, tiến vào nội bộ Bạch Lang Hạm.
Phải đến khi máy bay lần lượt vượt qua cửa xác minh quét an ninh, Sở Tư mới nhớ ra để vào tàu phải vượt qua vòng xét duyệt.
Sở Tư và Tát Ách · Dương một trước một sau đứng giữa đoàn ngoài, trước mặt họ là Tề Nhĩ Đức · Phùng và cảnh vệ trưởng Kiệt Ngân, tiếp theo là Thiệu Hành và mấy quan viên khác, cuối cùng là một cảnh vệ.
Sau khi máy bay của Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc đi qua, giọng nói xác minh điện tử vang lên: “Máy bay thường trực không gian thế hệ N-10, sản xuất năm 5582, giám sát dự trữ hỏa lực …”
Âm thanh hệ thống điện tử bla bla báo cáo một danh sách dài, gần như tất cả vũ khí và khu vực cất giữ đều được phát hiện đã được đánh dấu để kiểm tra thủ công.
Khi chiếc máy bay quân sự sau đi qua, âm thanh điện tử vẫn tận tâm báo cáo thông số kỹ thuật của nó: “Máy bay quân sự thế hệ 1 Thiên Nga Đen, sản xuất năm 5621, giám sát …”
Thiên Nga Đen thế hệ đầu tiên sao? Nghe thấy cái tên này Sở Tư trong lòng thì thầm một câu.
Trước đó Tề Nhĩ Đức · Phùng nói nhìn trông quen quá, bây giờ Sở Tư cũng bắt đầu cảm thấy quen tai. Nhưng nếu được sản xuất vào năm 5621, so với tuổi của anh còn lớn hơn nhiều, nó sẽ…
“Thiên Nga Đen? Đó không phải là thế hệ máy bay quân đội trực tiếp ngừng sản xuất rồi sao? Nghe nói lúc kiểm duyệt thành phẩm nó còn được lôi ra, sau đó lại xám xịt nhét về lại xưởng dưới lòng đất, một lô máy bay đã nghỉ hưu. Trưởng quan, ngài đào đâu ra được đồ cổ vậy? Đã gần trăm năm rồi, không bị gỉ chết à?”
Nhờ Thiệu Hành, một người si mê máy bay, thậm chí còn không ngại bỏ công nghiên cứu về những thứ trước khi anh ta được sinh ra, nếu không Sở Tư tuyệt đối không bao giờ nhớ ra nguồn gốc của Thiên Nga Đen, một cỗ máy bay phù dung sớm nở tối tàn.
Nhưng sao nó có thể là Thiên Nga Đen?
Sở Tư nhíu mày, nếu đây là Thiên Nga Đen, chẳng lẽ máy bay quân sự vây quanh căn hộ của Tưởng Kỳ đều là Thiên nga đen sao? Làm thế nào một chiếc máy bay đã bị quân đội phế thải gần trăm năm lại có thể đột ngột xuất hiện?
Anh gần như chắc chắn vây quanh mảnh vỡ hành tinh là người của Bạch Ngân Chi Thành, nhưng giờ anh có chút không chắc chắn.
Bạch Ngân Chi Thành nổi tiếng với sự tiến bộ công nghệ vượt trội so với tất cả các hành tinh khác. Làm sao có thể nhặt về một thứ đã có từ gần trăm năm trước?
Tề Nhĩ Đức · Phùng là người từ thời đại đó, lão già này vừa đi qua cửa kiểm tra an ninh, nói: “Thảo nào quen như vậy! Tôi lúc còn trẻ lần đầu nhìn thấy Thiên Nga Đen là khi nó còn đang kiểm duyệt. Nhưng mà lý do tại sao chiếc máy bay này lại trực tiếp nghỉ hưu vào lúc đó là do lỗi trong quá trình sản xuất nên các thông số kỹ thuật không đạt tiêu chuẩn, không thể đưa vào sử dụng thực tế chiến đấu… Không ngờ lại có ngày lại được thấy nó.”
Khi lão già nói câu này, âm báo điện tử của cửa xác minh an ninh lại vang lên: “Xác minh danh tính, Tề Nhĩ Đức · Phùng, kết quả quét DNA …”
Kết quả xác minh lải nhải của âm điện tử đã đưa những suy nghĩ của Sở Tư về Thiên Nga Đen trở lại thực tế.
Sở Tư: “…”
Anh quên cửa xác minh còn quét DNA.
Đồ lười biếng ngạo mạn Dương Tạc tiên sinh ở Tòa nhà An ninh có trong hồ sơ tù nhân cấp cao, một khi đã qua cửa xác minh, thì khác gì khỏa thân?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT