Tin nhắn Đường gửi đến chỉ rung lên một chút, còn chấn động kia đến từ máy truyền tin của Tưởng Kỳ.
Sở Tư một bên nhắn lại cho Đường, một bên dùng dư quang chú ý đến động tác của Tưởng Kỳ.
“Đàm phán với Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc, hỏi họ có muốn chuyển từ bị bắt giam thành bên hợp tác hay không, chuẩn bị một hợp đồng, nếu họ nguyện ý ký tên thì được ra ngoài khôi phục tự do, nếu không muốn thì còng tay tại chỗ, cất giữ làm lương thực dự trữ.”
Anh nhanh chóng gõ xong một tin nhắn rồi gửi đi, gần như chỉ trong nháy mắt nhận được phản hồi của Đường ——
Trưởng quan, hắn nói chúng ta mặt dày vô sỉ khinh người quá đáng.
Sở Tư trả lời không chớp mắt——
Chọn 1 trong 2, rất nhân văn.
Anh không tiện mở màn hình ba chiều trên cổ tay áo trước mặt Tưởng Kỳ, nhưng từ nội dung tin nhắn trước đó của Đường, vật thể lơ lửng xung quanh toàn bộ mảnh vỡ hành tinh số lượng không ít, chỉ có thể dựa vào anh và Tát Ách · Dương cùng năm người của Huấn Luyện Doanh không thực sự có lợi thế khi đối đầu chính diện, hiện tại dường như chỉ có một cách khả thi là đưa băng nhóm dân du cư vào.
Cách thức sinh tồn của đám dân du cư được định sẵn là một nhóm rất dễ hợp tác, chỉ cần tìm thứ bọn chúng cảm thấy hứng thú làm như lợi thế.
Điều mà đám dân du cư mong muốn không gì khác hơn là những vật dụng sinh hoạt và vũ khí phong phú. Hai thứ này liên quan đến việc chúng có thể tồn tại tốt trong vũ trụ hay không, không nên sẽ không bao giờ lỗi thời. Nhưng xét đến tình huống này, vật dụng sinh hoạt cùng kho vũ khí quân giới của Sở Tư đều là vấn đề, càng đừng hy vọng lấy ra làm giao dịch.
Vì vậy, chỉ có thể tìm một con bài mặc cả khác.
Sở Tư trả lời: Cậu nói với Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc, Bạch Ngân Chi Thành rất có thể là nơi hợp tác đối kháng rất lớn mà chúng ta nhắm đến.
Một lúc sau, tin nhắn Đường đến: Trưởng quan, hắn nói thành giao.
Sở Tư: Liên hệ Lặc Bàng và Lưu, nơi trú ẩn có máy bay quân sự khẩn cấp, bảo bọn họ lái một vài chiếc để bù đủ số lượng.
Lúc anh và Đường trao đổi, Tưởng Kỳ đang dựa vào ghế sô pha nhìn xuống tin nhắn, sau đó di chuyển ngón tay gõ nhẹ vào máy truyền tin, có vẻ như tin nhắn trả lời rất ngắn gọn.
Ông trước đó cũng như thế này, cho dù kết nối với kênh hay trả lời tin nhắn cũng chỉ có một vài số ít ỏi, không bao giờ nói lời dư thừa nào, cùng ngày thường nói chuyện phiếm hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau.
Hơn nữa những việc có thể làm ông trả lời lại phần lớn đều là việc công tác.
Trả lời xong, Tưởng Kỳ đem máy truyền tin cất đi, ngẩng đầu lên nói xin lỗi: “Hội nghị tới thúc giục, có thể không đợi được bất động sản sửa chữa hồ năng lượng.”
Ông liếc nhìn màn hình thời gian trong phòng khách, có chút bất đắc dĩ nói: “Hiệu suất của bọn họ thấp hơn nhiều so với tôi nghĩ.”
Nghe đến đây, Sở Tư thở phào nhẹ nhõm.
Anh gần như lập tức mở miệng nói: “Chúng tôi đã quấy rầy đủ lâu rồi. Bất động sản hiệu suất đúng là thấp như thế, sửa chữa một đồng hồ năng lượng cũng không mất nhiều thời gian vậy, chúng tôi tìm chỗ khác chờ một lát cũng được.”
Tưởng Kỳ mỉm cười, thật ra nhìn ông còn rất trẻ, dấu vết năm tháng trên mặt cũng không nhiều. Trong thời không gian kia, tuổi so trạng thái thanh niên hiện tại của Sở Tư lớn hơn gần 30 tuổi, nhưng nếu nhìn vào dáng vẻ bề ngoài, nói chỉ hơn 10 tuổi cũng sẽ có người tin.
Nhưng cử chỉ và giọng nói của ông luôn mang một cỗ khí chất trưởng bối mạnh mẽ, ngay cả nụ cười và ánh mắt của ông cũng đều hàm chứa ý vị như vậy.
Đối với tiểu Sở Tư buồn ngủ như thế, đối với phiên bản thành niên Sở Tư vẫn như vậy.
Đối với Tát Ách · Dương……
Được rồi, ngoại trừ Tát Ách · Dương.
Ngay cả khi vị phần tử nguy hiểm này ngồi yên tĩnh như bây giờ, cũng rất khó làm người khác đối với hắn sinh ra tâm lý trưởng bối gì đó.
Sở Tư đứng dậy khỏi ghế sô pha trong phòng khách, nhưng Tát Ách · Dương lại chậm rãi thả bước, uống một ngụm nước từ chiếc ly đã lâu không chuyển động, lúc này mới buông cái ly không nhanh không chậm mà đứng lên theo, hướng Sở Tư cười: “Tôi thật sự hơi khát.”
“Nói như anh đã hàm huyên rất lâu vậy.” Sở Tư trả về một câu.
“Thân ái, nước đổ xuống là để uống, không phải để trong tay thưởng thức chơi.” Tát Ách · Dương hướng trong tay hắn xoay cái ly nửa ngày, nâng nâng cằm.
Sở Tư rũ mắt nhìn cái ly trong tay, sau đó nhìn ly mà Tát Ách · Dương đã uống, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, vì thế anh ngẩng đầu uống hai ngụm không nói gì. Liếc sang bên cạnh —— Tưởng Kỳ đang nhấc chân đi về phía thư phòng, có lẽ là đi lấy bản thảo nghiên cứu quên mang theo.
Vừa quan sát động tác của Tưởng Kỳ, vừa cúi người cầm lấy chiếc ly mà Tát Ách · Dương đặt xuống, vừa chạm vào vành ly, anh đã cảm thấy khóe miệng mình bị lau nhẹ, xúc cảm khô ráo, mang theo một chút hơi hơi thô ráp.
Sở Tư ngón tay run lên, xém tí nữa đã ném cái ly xuống đất.
Anh đảo mắt, thấy Tát Ách · Dương một tay đút túi, tay kia giơ lên, ngón tay cái đung đưa về phía anh, nghiêng đầu nói: “Không tập trung, nước rỉ ra ngoài.”
Đánh rắm.
Sở Tư vô thức sờ lên khóe miệng.
“Đã được tôi lau sạch rồi.” Tát Ách · Dương nói, dang rộng cả lòng bàn tay về phía Sở Tư, ngậm cười dùng khẩu hình nói: Đưa tôi máy truyền tin.
Sở Tư nhìn hắn một cái, nghe thấy tiếng bước chân của Tưởng Kỳ, rốt cuộc chạm vào máy truyền tin vỗ vào lòng bàn tay hắn, sau đó cầm lên ba cái ly đã dùng xong, quay đầu đi về phía phòng bếp.
Thật ra, bên cạnh có tủ làm sạch và khử trùng tự động, nhưng Tưởng Kỳ có chút bệnh sạch sẽ, cần phải rửa dụng cụ ăn uống bằng tay hai lần trước khi cho vào tủ tự động làm sạch và khử trùng.
Hơn nữa mấy thứ này không được tính nếu người khác rửa, ông nhất định phải tự mình làm.
Trước đây, mỗi lần đi công tác mấy ngày lại về nhà, ông đều phải đem chén đũa bảo mẫu đã rửa lại đem ra rửa lại lần nữa.
May mà ông chỉ lăn lộn một mình chứ không ép Sở Tư phải giống mình.
Tưởng Kỳ vừa đi tới phòng khách, liền nghe thấy một câu nói như vậy, đem túi tài liệu đen đặt ở trên tay ghế sô pha đi thẳng vào phòng bếp, “Để tôi đi.”
“Không sao, chỉ là thuận tay thôi.” Sở Tư đáp, cố ý chọn phương thức cố lệ nhất để rửa.
Tưởng Kỳ liếc anh một cái rồi cười nói: “Kỹ thuật của cậu với con trai tôi giống như dây chuyền sản xuất vậy đó.”
Sở Tư cũng cười: “Vậy sao?”
Tưởng Kỳ đưa hai tay, chịu đựng anh chà đạp xong ba cái cái ly mới tiếp nhận lần thứ hai xử lý, nói: “Được rồi để tôi làm, cậu lau tay đi.”
Giọng điệu ông quá tự nhiên, như thể đang nói chuyện với chính gia đình của mình, ông nghe thấy tiếng chân của Sở Tư không thể không liếc nhìn anh.
“Sao vậy? Muốn quan sát học tập à?”, Tưởng Kỳ nói đùa.
“Vâng.” Sở Tư nói trong khi lau tay bằng một mảnh giấy “Hồi nhỏ tôi rất lười, luôn rửa mấy thứ này cho có lệ, bây giờ tôi có cơ hội để học hỏi rồi.”
“Học được có ích lợi gì không?” Tưởng Kỳ bật cười, “Ăn ở bên ngoài cả ngày, ngay cả một bước cũng không động tới.”
Vị trí của Sở Tư có vẻ rất tuỳ ý, như thể chỉ xem cách Tưởng Kỳ rửa chén sạch hơn. Nhưng trên thực tế, dáng đứng như thế này của anh vừa vặn có thể ngăn cản tầm mắt của Tưởng Kỳ nhìn vào phòng khách.
Sau khi Tưởng Kỳ rửa chén xong, xoay người bỏ vào tủ tự động làm sạch và khử trùng, anh nhanh chóng liếc nhìn phòng khách, liền nhìn thấy Tát Ách · Dương tránh bên cạnh túi tài liệu màu đen, trong tay nâng cao máy truyền tin, nháy mắt với mình.
Khi Sở Tư và Tưởng Kỳ lần lượt trở lại phòng khách, Tát Ách · Dương đang một tay đút túi quần, đứng bên cạnh ghế sô pha hai người cúi đầu gõ máy truyền tin.
“Hả? Được chứ?” Hắn ngẩng đầu liếc nhìn hai người họ, sau đó chạm vào màn hình hai lần, lúc này mới nhét máy truyền tin vào túi. Toàn bộ động tác đều rất tự nhiên, như thể vừa rồi hắn dành thời gian làm thế này.
Tưởng Kỳ đi tới giá mắc áo, đem áo khoác khoác lên cánh tay, đi trở lại ghế sô pha hai người, cúi người sờ sờ đầu đứa nhỏ đang cuộn tròn nói: “Con trai?”
Tiểu Sở Tư cuộn tròn vẫn không nhúc nhích, như thể đang ngủ đông.
Tưởng Kỳ mỉm cười: “Đứa nhỏ này.”
Ông đứng đó, nhìn tiểu Sở Tư đã ngủ say một lúc, thì thầm: “Con trai, ta đi đây, sẽ sớm trở về thôi.”
Khi ông nói câu cuối cùng, ông quay người lại, ánh mắt ông đập vào Sở Tư.
Nhưng trong tích tắc, lại buông xuống ánh mắt, vươn tay cầm túi tài liệu trên tay vịn ghế sô pha, tại chỗ mở ra liếc mắt vào bên trong xác nhận mình lấy đúng mới đi về phía cửa.
“Quấy rầy rồi, chúng tôi đi trước, tạm biệt.” Sở Tư cùng Tát Ách · Dương đứng ngoài cửa đi trước ông một bước.
Máy truyền tin của Sở Tư lại rung lên, vẫn là tin nhắn từ Đường——
Trưởng quan, những vật thể lơ lửng đó đã hạ cánh xung quanh ngài. Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc và tôi đang ở trong một máy bay, chúng tôi đang dẫn đầu đội quân dân du cư, bên này có bọn Cái Y thủ, bọn họ dự kiến sẽ có mặt trong năm phút nữa.
Sở Tư đang định trả lời thì cảm thấy cả tòa nhà đột nhiên run lên, rất nhẹ, nếu không phải ở tầng trên, có lẽ hoàn toàn không cảm nhận được.
“Động đất?” Tưởng Kỳ đóng cửa lại.
“Có thể, nhưng cấp độ động đất không lớn.” Sở Tư đáp, nhưng mắt anh nhìn Tát Ách · Dương.
Loại rung động này không phải là một trận động đất. Anh cảm nhận được các động thái trong thử nghiệm môi trường giả. Nó giống như một môi trường ảo hoặc một môi trường tạm thời sắp bị phá vỡ hoặc sụp đổ.
Hiện tại, khoảng thời không gian bị cưỡng bức kéo lại này sắp biến mất.
Cái này đối Sở Tư mà nói là chuyện tốt, nếu khoảng thời không gian này biến mất, thì căn hộ ở đây, Tưởng Kỳ đang đi họp, bản thảo trong tay đều sẽ biến mất khỏi mảnh vỡ hành tinh này, nơi lẽ ra chúng phải tồn tại trong thời không gian.
Sở Tư không cần phải lo lắng về những người không quen biết xung quanh sẽ đến quấy rầy nơi này.
Trong khi kéo Tưởng Kỳ đi rửa ly, Tát Ách · Dương hẳn phải sử dụng chức năng nhìn xuyên thấu của máy truyền tin để đọc nội dung bản dự thảo trong túi tài liệu.
Những gì nên có đã nằm trong tay, người muốn gặp cuối cùng cũng gặp được.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ thuận lợi, đáng ra tâm trạng vốn nên không tồi, nhưng khi bước vội xuống lầu, Tưởng Kỳ hướng bọn họ vẫy vẫy tay, một mình đi dọc con đường đến cổng phía tây nam chung cư, tâm trạng Sở Tư trùng xuống.
Cách đây rất lâu, một năm trước khi Tưởng Kỳ qua đời, khi đang cùng Sở Tư chuyển chủ đề tán gẫu, ông nghiêm túc nói với Sở Tư, “Nếu có một ngày như vậy, thời không gian có thể qua lại một cách tự do, đó có thể là chuyện hấp dẫn nhất thế giới. “
Ông đã từng cảnh báo Sở Tư sau một tiếng thở dài, nếu đến có một ngày như vậy, nhớ đừng làm thay đổi quá nhiều, bởi vì những thay đổi gây ra sẽ quá lớn để dự đoán và khó có thể lường hết được, mê hoặc luôn cùng nguy hiểm song hành.
Sở Tư lúc đó không hiểu lắm vì chẳng có gì khiến anh cảm thấy bị mê hay lấn át cả.
Nhưng bây giờ, anh chợt hiểu ra.
Sau khi Tưởng Kỳ bước khá xa, thấy ông sắp rời khỏi khu chung cư, Sở Tư đột nhiên mở miệng sau lưng ông, “Ngày 14 tháng 11 năm 5667.”
Tưởng Kỳ sửng sốt, quay đầu nhìn anh, “Cái gì?”
“Ngày 14 tháng 11 năm 67 … Đừng ra cửa được không?”
Tác giả có chuyện muốn nói: Chúc mừng ngày Tết thiếu nhi ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT