Tạ Du thường xuyên gọi hắn là tên ngốc, não tàn cùng với nhiều biệt danh đầy tính châm biếm, chỉ với mỗi “Tao ca” hắn mới được gọi là ‘anh’ (ca), nhưng tất nhiên nghe đã biết không phải ý nghĩa tốt đẹp gì.
Cho nên câu “Triều ca” này của Tạ Du, dù giọng điệu vẫn đều đều không hề lên trầm xuống bổng, nhưng lại khiến Hạ Triều sững sờ chỉ trong nháy mắt.
Thiếu chút nữa rớt đôi đũa khỏi tay.
Đến khi hắn kịp phản ứng, miếng bánh ngô nướng cuối cùng đã bị La Văn Cường bốc đi mất.
La Văn Cường giẫm một chân lên ghế, trông oai phong hết biết, vì miếng ăn mà dốc hết toàn lực, thẳng thừng quăng đôi đũa chuyển qua xài tay không: “Ha ha ha ha ha Triều ca, nhận thua đi!”
Hứa Tình Tình nói: “Thể ủy, thật không ngờ ông là loại người này đấy.”
Lưu Tồn Hạo cũng lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu… ai ngờ… Vì miếng ăn mà không từ thủ đoạn, ông nói coi có thật là chỉ tối qua ông mới không ăn cơm không, có khi ông đã nhịn đói cả ngày chưa biết chừng.”
La Văn Cường cắn miếng bánh ngô, tự phân bua: “Không đến mức không đến mức, chỉ là sức ăn của tôi khá lớn thôi.”
Hạ Triều hắng giọng, đang muốn nói gọi ‘anh’ làm gì.
Lại nghe thấy Tạ Du nói: “Tôi không thích ăn bánh ngô nướng.”
“Cũng may tôi không cướp được,” Hạ Triều nói, “Vậy cậu muốn ăn cái gì?”
Tạ Du chỉ chỉ bát súp tam tiên (1) còn đang bốc hơi nóng ở phía đối diện.
Bàn cơm đã trở thành một bãi chiến trường hỗn độn, thậm chí trên khay rau xanh còn tự dưng chất thêm mấy con tôm, xa xa là miếng sườn nhỏ bị văng ra từ một đĩa thức ăn nhìn qua đã không nhận ra là món gì.
Hạ Triều nhìn chằm chằm đống lộn xộn này, tự nhủ trong lòng, đừng nói một chén súp, bảo ông đây làm gì cũng được!
Hạ Triều vươn tay xoay bàn ăn, xoay được nửa vòng đột nhiên một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, dừng tay lại, thuận miệng nói: “Muốn ăn không? Muốn ăn thì gọi thêm lần nữa đi.”
Hạ Triều nói xong, cảm thấy tên nhóc kia chắc chắn sẽ không ngoan như vậy. Nói không chừng sẽ tàn nhẫn đạp hắn, còn chọc tiếp thế nào cũng sẽ vung tay áo, vô cùng kiêu ngạo ban cho hắn ba chữ: “Lăn ra đây.”
Nhưng mà tên nhóc ấy không hề chần chừ lại kêu một tiếng: “Triều ca.”
“…”
Hạ Triều phát hiện cổ họng mình như bị xiết chặt.
Hầu như ai quen biết cũng đều gọi hắn là Triều ca. Nhưng hai chữ ấy được nói ra từ miệng Tạ Du, lại không hề giống với bất kỳ ai khác.
Gọi một tiếng, cõi lòng như mềm nhũn thành vũng nước.
Đầu óc hắn rối bời, cuối cùng bao nhiêu ngôn từ chỉ kết lại thành một câu: Cái đệt thế này quá là phạm quy rồi!
Đầu óc Tạ Du cũng đang rối bời.
Cậu nhìn chằm chằm chén súp kia hồi lâu, cuối cùng dùng cái thìa khuấy khuấy.
Kỳ thật mình đâu có thích ăn bánh nướng, cũng chẳng mấy thích thú món súp tam tiên.
Vậy thì…. Rốt cuộc mình muốn làm gì?
Chẳng lẽ chỉ vì không biết chạm đến dây thần kinh nào, tự dưng muốn gọi hắn như vậy?
“Có muốn làm tí rượu không?” Lưu Tồn Hạo hỏi.
La Văn Cường vừa ăn vừa nói: “Lên lên lên! Chút đồ này còn chưa đủ nhét kẽ răng.”
Đám học sinh chẳng mấy khi được ra ngoài một chuyến, không ai trông coi, tự coi mình là người lớn, hết gọi thức ăn rồi gọi rượu. Nhất là khi uống rượu, không hiểu sao lại có cảm giác vừa uống một chén, những khuôn sáo lễ nghi ngày thường kia đều lập tức biến mất.
Mới rồi Hạ Triều đã uống được mấy chai với Lưu Tồn Hạo.
Tạ Du cũng uống nhưng không dám uống nhiều, ấy vậy mà đã thấy hơi chóng mặt.
Lưu Tồn Hạo chọn được quán rượu phục vụ rất chu đáo, lúc bánh sinh nhật được đẩy tới, đèn trong phòng tự động tắt hết, Tạ Du còn đang ăn súp, đột nhiên thấy xung quanh mình tối thui.
Có người kêu lên: “Bị cúp điện à?”
Một giây sau, cửa phòng được nhân viên phục vụ mở ra, trên xe đẩy là chiếc bánh gatô to bự cắm mười bảy ngọn nến, ánh nến phát sáng le lói, theo di chuyển của xe đẩy mà khẽ lay động.
Không biết ai bắt nhịp hát bài chúc mừng sinh nhật trước tiên, sau đó mọi người đồng thanh hát lên: “Happy birthday to you ~ ”
Tạ Du cũng hát theo vài câu, tiếng hát của cậu bị đám Vạn Đạt lấn át, Hạ Triều đứng ngay cạnh đó, trái lại vẫn thoáng nghe được mấy âm tiết.
Thật sự rất êm tai.
Khi hát xong cả đám xung quanh vừa vỗ tay vừa hô: “Ước đi! Thổi nến đi!!”
Lưu Tồn Hạo nhắm mắt lại cầu nguyện, sau đó thổi nến, thổi một lần không hết, mọi người lại lao nhao xúm vào thổi cùng, sau khi thổi xong La Văn Cường bừng bừng khí thế kêu: “Cắt bánh gatô!”
Lưu Tồn Hạo cười khinh bỉ cậu ta: “Mẹ nó chứ ông còn chưa no? Chỉ biết ăn suốt thôi, thế mà ông vẫn sống được với căn tin trường mình à?”
“Đành chịu đựng qua ngày thôi,” La Văn Cường, “… Mỗi ngày chiến hai suất cơm, chứ biết làm sao.”
Cả đám cười điên đảo náo loạn một hồi, sau đó mỗi đứa được chia một miếng bánh gatô sô cô la.
Vạn Đạt lén lút quết miếng kem bơ trang trí non nửa phần bánh gatô còn sót lại trên xe đẩy, đứng ra phía sau lưng Lưu Tồn Hạo, giơ cái tay đầy kem lên, nháy mắt với cả bọn.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
Lưu Tồn Hạo đang mở quà, rõ ràng cậu ta đã dùng chiêu mặt dày vòi vĩnh, thế mà lúc mở quà vẫn tỏ vẻ bất ngờ sung sướng như không hề biết trước: “Trời đất ơi, đây không phải món quà mình vẫn luôn ao ước sao! Bạn Đạt thân yêu của tớ, bạn thật hiểu tớ quá đi…”
Lời còn chưa dứt, bạn Đạt thân yêu đã thẳng thừng ụp đầy kem lên mặt cậu ta.
Vạn Đạt đánh trận đầu.
Đội ngũ chơi trò bôi trét bánh gatô ngày càng đông, cuối cùng thành cảnh tượng một đám chạy đuổi bắt nhau rầm rập trong phòng.
Tạ Du còn chưa ăn được mấy miếng bánh, Hạ Triều rút lui khỏi cuộc hỗn chiến đi ra ngoài, chưa kịp chơi đã ghiền, trông thấy bạn nhỏ đang ngồi đó một mình, hắn bèn đi qua vỗ vỗ vai Tạ Du, thừa dịp Tạ Du ngửa đầu ra sau nhìn hắn, lập tức quệt đầy kem lên mặt cậu.
Tạ Du: “….”
“Lão Tạ, không thoát được đâu,” Hạ Triều nói, “Nên bôi thì cứ bôi đi.”
Sau đó đám Lưu Tồn Hạo lại được chiêm ngưỡng hai đại ca với sức chiến đấu đỉnh cao của lớp mình xông vào đánh nhau.
Chỉ khác lần này là đại chiến kem bơ.
Tạ Du bốc một nắm kem trong tay đáp lên đầu Hạ Triều: “Mẹ kiếp – Cậu chơi vui lắm à, cao hứng lắm à?”
Mặc dù Hứa Tình Tình được mọi người tôn xưng là Tình ca, dù sao cũng là con gái nên hầu như chỉ có cô nhỏ bôi mặt người khác, bôi mãi cũng mệt, dừng lại nghỉ một lát, sau đó nhỏ lấy di động ra, cười cười mở camera: “Nào nào, để tôi chụp cái ảnh đã, tôi đếm ngược ba hai một các anh em hô kim chi nhé!”
Cái tên Hạ Triều này là loại người trời sinh thích làm dáng trước ống kính máy ảnh, dù cả mặt mũi, tóc tai hiện giờ bị bôi trét thê thảm, vẫn cố kiết choàng lấy cổ Tạ Du, lập tức tạo pose: “Kim chi! Lão Tạ, nhìn ống kính đi.”
Tạ Du rõ ràng không hề định phối hợp: “Nhìn cái rắm.”
Hứa Tình Tình cũng mặc kệ cả bọn đã chuẩn bị kỹ càng chưa, dù sau chính nhỏ đã chuẩn bị xong, “tách” một tiếng nhấn vào nút chụp.
Sinh nhật mười bảy tuổi của lớp trưởng.
Mặt mày ai nấy cũng đều bị bôi trét không còn hình dáng, nhất là chủ xị Lưu Tồn Hạo, chỉ còn lộ đúng hai con mắt ra bên ngoài.
Còn có hai cậu con trai, một đen một trắng đứng ở hàng cuối cùng.
Hứa Tình Tình đột nhiên nghĩ, thật tốt quá.
Đã đọc nhiều tiểu thuyết thanh xuân đến vậy, mặc dù chẳng phải ngày nào cũng có những sự kiện oanh oanh liệt liệt, quãng thời gian cứ thế bình đạm trôi, lên lớp thì ưu phiền vì thi cử kiểm tra, đến đêm lại đèn sách làm bài tập đến rạng sáng… Nhưng mà, thế này thật tốt quá.
Ăn cơm xong, tiết mục chà đạp bánh gatô cũng xong, Tạ Du rút mấy tờ giấy ăn để lau mặt mới nhận ra lau thế nào cũng không khô, vẫn thấy mặt dinh dính.
Hạ Triều đề nghị đi nhà vệ sinh rửa qua, chỉ sợ lát nữa toilet kín người hết chỗ, cả hai chuồn ra cửa sau để đi.
“Cậu cũng ít có ác lắm,” Hạ Triều vùi cả đầu xuống dưới vòi nước để xả, vừa xả vừa nói, “Còn sót chỗ nào không?”
Tạ Du rửa thoáng cái là xong, cậu chỉ bị dính một ít trên mũi, làm xong quay ra chậm rãi rửa tay, nghiêng đầu nhìn qua, nói: “Gáy.”
Hạ Triều cúi đầu, vươn tay sờ sờ: “Đây hả?”
“Không phải, ” Tạ Du nói, “Xuống dưới một chút nữa.”
Hạ Triều sờ mãi không đến, xoay mỏi cả người, chống tay vào cạnh bồn rửa, thuận miệng nói: “Đùa tôi đó hả?”
Tạ Du đưa tay —— tay cậu còn ướt nước, cảm giác lạnh buốt dán lên gáy Hạ Triều: “Đây này.”
Hạ Triều: “…”
Bọn Lưu Tồn Hạo dùng khăn giấy xoa mãi mới nhận ra thực sự không thể lau sạch hoàn toàn, cũng nối gót tới nhà vệ sinh.
Trông thấy Hạ Triều với Tạ Du còn đang ở trong toilet, hơn nữa vẻ mặt cả hai hơi là lạ, không khỏi hiếu kỳ: “Hai người đang làm gì đấy?”
Tạ Du không nói gì, nhường chỗ cho bọn họ, đi ra khỏi toilet.
Hạ Triều chớp mắt mấy cái, cả mái tóc và hàng lông mi vẫn còn đang nhỏ nước, hắn lấy tay lau mặt: “Không có gì, mà thôi… Rửa đi, mấy đứa rửa đi.”
Lưu Tồn Hạo không đủ thời gian nghĩ nhiều, bởi vì Vạn Đạt với La Văn Cường đã xông lên chiếm trước hai chỗ trống, cậu ta tủi thân nghĩ thầm: “Hai cái đứa này, tụi bây có thể quan tâm đến thọ tinh này một xíu được không?”
La Văn Cường gật gù đắc ý, cứ đứng đấy cười hề hề hề, vùi đầu vào bồn rửa mặt, thế nhưng lại chệch hoàn toàn khỏi dòng nước chảy xuống.
Vạn Đạt cũng không khá hơn chút nào, cậu ta bắt đầu lắc eo trước tấm gương: “Âm, âm nhạc đâu!”
Lưu Tồn Hạo đã nhận ra điều bất thường: “Không phải là tụi bây… uống say đấy chứ?”
Lúc đầu đã nói là ăn xong sẽ đi hát karaoke, cuối cùng bởi vì trong đội ngũ xuất hiện mấy con ma men nên đành phải thôi.
“Chuột con, ông với Đinh Đinh khiêng thể ủy về nhé,” Hạ Triều vừa đỡ Vạn Đạt vừa nói, “Tôi với Lão Tạ phụ trách tên này, bọn tôi sẽ đưa nó về trường học luôn.”
Vạn Đạt bước lảo đảo, nghe thấy ba chữ “về trường học”, dùng chút lý trí còn sót lại chào tạm biệt lớp trưởng: “Chuột, Chuột con, sinh nhật vui vẻ nhá!”
Lưu Tồn Hạo đỡ La Văn Cường, hơi bị quá sức: “Thằng em xin cảm ơn, thế cứ vậy nhé… Đậu má, sao tửu lượng của hai đứa này kém vậy.”
“Tửu lượng kém thì thôi,” Tạ Du nói, “Trong bữa còn khoác loác kêu gào mình ngàn chén không say làm gì.”
Hạ Triều cũng nói: “Tụi nó căn bản không biết tự lượng sức mình.”
Gọi hết bình rượu này đến bình rượu khác.
Miệng còn kêu là chút rượu này chẳng bõ bèn, ông đây chẳng thấy có cảm giác gì hết, chắc chắn chính là cao thủ uống ngàn chén không say trong truyền thuyết! Tới đây! Lại tiếp tục!
Gọi xe taxi, may mà lúc say Vạn Đạt không có hành vi gì quá khích, cũng không đòi nhảy nhót nữa, vừa lên xe đã ngủ mất tiêu.
“Bác tài, tới Lập Dương Nhị Trung ạ.”
“Nhị Trung à, có ngay.” Tài xế nhìn qua tuyến đường, tập trung lái xe.
Cả đường không ai mở lời.
Tửu lượng Hạ Triều coi như tạm được, thế nhưng hôm nay uống với Lưu Tồn Hạo hơi quá chén, hiện giờ yên tĩnh lại mới cảm thấy cả người hầm hập nóng.
Dạ dày cũng như thiêu đốt.
Hắn định hạ cửa sổ xuống để hít thở không khí, quay đầu nhìn sang bạn nhỏ bên cạnh đã ngủ thiếp đi.
Tay Tạ Du đặt ngay bên tay hắn – vừa rồi còn ướt nước sờ lên gáy hắn. Cũng là bàn tay mà trong ngày báo danh đầu tiên của năm học, hắn đã nắm lấy mà hỏi về “móng tay sơn màu đen”.
Cảnh vật cứ thế vụt lướt qua ngoài cửa sổ.
Hạ Triều cảm giác cả ngày hôm nay mình luôn liều mạng kìm nén thứ cảm xúc ấy, lúc này chỉ vì những chi tiết nhỏ tưởng chừng như vô nghĩa, mà đột nhiên bộc phát.
Tựa như Thẩm Tiệp nói, muốn bùng nổ.
Đầu Tạ Du đau như búa bổ, ngồi lên xe xóc nảy càng trở nên khó chịu, cậu nhắm mắt lại định nghỉ một lúc, dù vẫn còn tỉnh táo. Nhưng thật chậm rãi, bàn tay bất chợt bị người khác nắm lấy.
Chỉ khác ở chỗ, lần này là mười ngón đan xen.
Cậu trai ấy có khớp ngón tay cứng rắn, hơi cộm lên, Hạ Triều nắm đến cẩn thận từng li từng tí, giống như là không muốn đánh thức cậu, nhưng lại không nhịn được mà khẽ dùng sức. Còn có nhiệt độ nóng bỏng đến kinh người từ tay hắn, thậm chí cả nhịp tim đập cũng từng chút lại từng chút một truyền tới.
Tạ Du cảm thấy dường như chính mình cũng như bị thiêu đốt.
(1) Súp tam tiên là một loại mỹ thực, đặc sản truyền thống nổi tiếng của vùng Giang Nam, thuộc về ẩm thực Giang Chiết, nguyên liệu chủ yếu là hải sâm, mực, măng khô, phụ liệu có muối, bột ngọt, rượu gia vị, bột tiêu, mầm đậu Hà Lan, nước xương gà vịt. Cách làm súp tam tiên rất đơn giản, lại ngon miệng (Nguồn Baidu).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT