Sáu bài thi đặt trên bàn, Tạ Du thấy lần này có vẻ lão Đường muốn tập trung nói về kỳ thi tháng rồi.
Đường Sâm lại hỏi: “Bình thường các em hay chơi game đúng không?”
Phải giả vờ cho giống thật, nên dù không thích chơi cũng phải gật đầu.
Tạ Du: “Vâng.”
Hạ Triều: “Thích, cực kì thích.”
“Thầy đã thử tiếp cận qua một chút, nghe nói trò này đang rất thịnh hành. Hạ Triều, thấy bảo em cũng rất thích chơi,” Đường Sâm không nhắc đến bài thi, rút điện thoại ra, “Không ngờ khẩu vị của em vẫn còn rất… hồn nhiên trong sáng.”
“Hồn nhiên trong sáng?”
Không hiểu lão Đường căn cứ vào đâu mà kết luận ra tổ hợp bốn chữ kỳ quặc này.
Thừa dịp lão Đường cúi đầu loay hoay mở điện thoại di động, Hạ Triều huých huých tay Tạ Du: “Nói tôi trong sáng ấy hả?”
“Không biết, cũng không muốn biết.”
“Cái gì mà hồn nhiên trong sáng? Cũng giống như đàn ông tầm trung niên như lão Đường thường mê đánh cờ pha trà chơi chim thôi mà,” Hạ Triều càng nghĩ càng thấy có lý, “Kiểu như Tuyệt địa thương vương hay Chiến trường đẫm máu thì làm sao ổng chơi được.”
Đường Sâm bên cạnh vừa ấn mở trò chơi vừa nói: “Thầy không nói rằng chơi game không tốt, mỗi thứ đều có hai mặt, xét về mặt tích cực, nó khiến tâm hồn ta thư thái hơn, đồng thời có thể rèn luyện tính tự chủ nữa.”
Hạ Triều không cần biết đúng sai, gật đầu phụ họa: “Đúng, em cũng thấy thế, thầy nói quá chuẩn ạ.”
Tạ Du liếc nhìn màn hình điện thoại của Đường Sâm với phông nền màu hồng phấn cực kỳ quen thuộc chợt loé qua trước mắt.
Thế nhưng mới nhìn được một chút, Đường Sâm dạy dỗ hăng say quá lại thu điện thoại về, tiếp tục nói: “Khả năng tự kiềm chế cùng với tự chủ là hết sức quan trọng, trên đời này có rất nhiều cám dỗ, để thầy ví dụ cho các em một vài cái…”
Hạ Triều nghe mà mệt sắp chết, lén vươn tay về phía Tạ Du.
Tạ Du cúi đầu: “Làm sao?”
“Nhéo tôi một cái,” Hạ Triều nói, “Tôi sắp gục đến nơi rồi.”
Tạ Du vừa chạm vào tay Hạ Triều, còn chưa kịp nhéo, Đường Sâm đã quay trở lại với chủ đề mối liên hệ giữa tự chủ và học tập, lại kết hợp học tập và trò chơi lại với nhau – sau đó lão Đường đẩy di động về phía hai đứa. Vừa nhìn thấy cửa sổ trò chơi màu hồng phấn, Hạ Triều đột nhiên tỉnh cả ngủ: “…”
Nói chuyện hơn nửa tiếng, đến lúc chuông vào học reo Đường Sâm mới thả người.
Khi ra khỏi văn phòng Hạ Triều không còn giữ được lễ phép nữa, ngay cả câu “em chào thầy” cũng quên béng mất.
Tạ Du rất muốn cười, từ đầu đến cuối phải ra sức chịu đựng.
Hạ Triều đi như bị ma đuổi, ra ngoài mấy bước rồi mới dừng lại, trông thấy dáng vẻ của cậu, lên tiếng nhắc nhở: “Đừng có mà cười, mẹ kiếp giờ tôi sắp phát khùng lên rồi đó.”
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết lịch sử, khi hai đứa về tới nơi thì thầy giáo đã ngồi trong lớp.
“Nhanh nhẹn lên, đi học mà còn lề mề.” Thầy lịch sử vừa lật sách vừa nói, “Nghe thấy tiếng chuông phải biết đường trở về chỗ ngồi luôn chứ.”
Vừa rồi trong văn phòng, Đường Sâm đã cho cả hai được chiêm ngưỡng level game thời trang của mình, cùng với đó là cảm nhận trong quá trình chơi game, cuối cùng kết hợp game với học tập làm một, hy vọng có thể gợi lên hứng thú học hành cho hai đứa học sinh.
“Ví dụ như trò này nhé, mỗi một cửa nó sẽ cho mình một chủ đề trang phục, sau đó người chơi phải suy nghĩ… Các em nhìn đề phân tích bài văn hiện đại này xem, có thấy thực ra cách làm cũng tương tự không… Vì sao không thể chọn cái váy này? Vì sao đáp án này không đúng? Các em phải suy nghĩ, sau đó phá giải nan đề ấy.”
Dụng ý của Đường Sâm khá dễ hiểu, chắc ông thầy muốn dùng phương pháp này để nói với Hạ Triều rằng học tập cũng có thể biến thành một ‘trò chơi’ thú vị.
Nhưng mà cách truyền đạt thực sự quá kinh dị.
Thầy lịch sử đứng trên bục bắt đầu giảng bài mới.
Tạ Du càng nghĩ càng không thể nhịn nổi, lúc đầu cậu gục xuống bàn định làm một giấc, bỗng nhiên lấy tay che mặt, bả vai bắt đầu run run.
Trong đầu Hạ Triều giờ chỉ quay mòng mòng mấy câu “cái váy này cái quần kia” của Đường Sâm, vừa quay sang định hỏi Tạ Du có phải lão Đường điên rồi hay không, lại phát hiện ra thằng bạn cùng bàn đang bụm mặt cười không ngừng.
“…” Hạ Triều khựng lại nói, “Là anh em thì ngưng chế giễu nhau đi.”
Rất hiển nhiên Tạ Du lựa chọn không làm anh em với hắn.
Hạ Triều đành quay đầu về chỗ cũ, đồ vô lương tâm này, mắt không thấy tâm không phiền.
Được mấy phút, Hạ Triều không nhịn được ghé lại gần đồ vô lương tâm nói: “Thật ra tôi có một thắc mắc.”
“?”
“Tại sao level của lão Đường còn cao hơn cả tôi nhỉ? Nói thế nào tôi cũng là người chơi nhân dân tệ mà…” Hạ Triều nói được một nửa thì không thể tiếp tục nữa, “Lão Tạ, quá đáng vừa thôi, cười gì mà lắm thế?”
Hạ Triều rất muốn vào nhà vệ sinh ngồi xổm làm điếu thuốc, nhưng trên thực tế, hắn chỉ có thể lôi ra một cái kẹo que.
“Tôi cược năm mao, tuyệt đối là thằng khỉ gió Vạn Đạt kia.” Hạ Triều quét một vòng quanh lớp, “Trừ nó ra còn ai nữa, cái thứ gì đâu, mồm mép tép nhảy.”
Vạn Đạt tự dưng bị đổ oan mà bản thân còn không hề hay biết.
Bài thi tháng được trả rất nhanh, sáng sớm hôm sau khi mọi người lũ lượt tới trường, bảng xếp hạng đã được dán trên bảng tin, nền trắng chữ đen, in chen chúc trên đó là họ tên của từng người một.
Đám học sinh học nội trú vẫn chưa thể quen được tiếng chuông báo thức Tinh trung báo quốc, cùng với bài diễn thuyết dài những hai mươi phút mỗi sáng sớm của chủ xị chủ nhiệm Khương: “Chúng ta phải ra sức phấn đấu, cố gắng hết mình, đừng để mai này hối hận!”
Tạ Du như mọi ngày lại bị đánh thức, ngoài cửa đầy rẫy tiếng chửi mắng bất tận của đám nội trú đang lên cơn máu nóng. Còn có tin nhắn từ Hạ Triều phòng đối diện, đoán chừng cũng bị làm cho tỉnh giấc, trong tin nhắn chỉ có một chữ: Đệt.
Mấy phút sau, tin nhắn lại tới.
– Anh bạn nhỏ, dậy chưa?
– Chưa.
– Tôi cũng chưa, ngủ thêm hai mươi phút nữa vậy.
– Sáng nay cậu không định lên lớp à?
– Tiết đầu là của lão Đường, tôi cần thời gian bình tĩnh lại đã.
Tiết đầu Hạ Triều không có mặt, nhưng bài thi của hắn đã bắt đầu được lưu truyền trong lớp.
“Nếu gom bài thi ngữ văn của Triều ca lại đóng thành sách thì có khác gì suối nguồn hạnh phúc đâu,” Lưu Tồn Hạo nói, “Từ trước tới giờ chưa từng thấy loại tư duy nào trâu bò như của ổng, lại còn oán giận người ra đề nữa chứ… Đậu má.”
“Mày nhìn ổng viết văn đi, bóng lưng, ai đời lại đi tả bóng lưng của chính mình, câu mở bài là – Em cảm thấy bóng lưng của mình vô cùng đẹp trai, dòng tiếp theo cuồng thảo tám trăm chữ.”
“Ha ha ha ha ha ha ha cười chết tui rồi, Du ca, cậu có xem không? Qua đây cùng đọc nè.”
Tạ Du chưa từng có nhận thức rõ ràng đến thế, chỉ mới một tháng ngắn ngủi kể từ khi khai giảng, cuộc sống của cậu đã trở nên khác biệt hoàn toàn những ngày tháng trước.
Đột nhiên —— có thêm rất nhiều thanh âm.
Những thanh âm này không hề e ngại, từng chút một chen lấn vào thế giới của cậu.
Rất ồn ào, cũng rất náo nhiệt.
Hạ Triều tính chuẩn hết tiết ngữ văn thì đi vào lớp.
Hứa Tình Tình đang trả bài thi tiếng Anh, tiện đó nhắc nhở hắn: “Ông chưa nộp bài tập tiếng Anh đâu nha.”
Hạ Triều vừa đi qua cửa hỏi: “Bài tập nào cơ?”
“Chép từ vựng đó, mỗi từ chép bốn lần.” Hứa Tình Tình nói xong, lại nhét bài thi tiếng Anh vào ngực Hạ Triều, “Đây là của ông với bạn cùng bàn ông, ông ba mươi điểm, bạn cùng bàn ông hai mươi lăm.”
Mặc dù thành tích cả hai khá tương đồng, nhưng so với việc phải chấm bài Hạ Triều, các thầy cô thà rằng chấm bài của Tạ Du còn hơn, ít ra chữ cậu còn đẹp mắt, sẽ không xuất hiện mấy ký tự mà căng mắt ra nhìn mãi vẫn không hiểu là cái quái gì.
Hạ Triều không buồn để ý điểm số với mấy lỗi sai, cuộn hai tờ giấy lại, đến bên cạnh Tạ Du, ghé sát vào gõ gõ bàn cậu: “Đọc cái gì đấy.”
Tạ Du không ngẩng đầu, nói: “Bài văn của cậu.”
Hạ Triều: “….”
“Truyền đi cả tiết đầu rồi, mới từ lớp tám truyền về.” Tạ Du nói, “À đúng rồi, cậu có thêm nickname mới đấy, anh giai bóng lưng.”
Thẩm Tiệp cố ý ngồi được nửa tiết, lấy cớ đi vệ sinh chạy ra ngoài, tới ngoài hành lang lớp 3 ngồi chồm hỗm chờ bọn Vạn Đạt tuồn bài thi của Hạ Triều qua cửa sổ cho cậu ta, thấy bảo đám bên lớp 8 cảm thấy vô cùng hứng thú với bài văn không điểm của Hạ Triều.
Sao lại truyền đến tận lớp 8, Hạ Triều không cần hỏi cũng biết là đứa khốn kiếp nào: “Cái quái gì khó nghe vậy, đâu có xứng với tài hoa của tôi.”
Hạ Triều còn đang kêu ít nhất cũng phải lấy tên đại văn hào gì đó gán cho hắn, Vạn Đạt như một cơn gió vọt từ cửa vào, mỗi khi đến giờ giải lao ra ngoài giải quyết nỗi buồn, cậu ta luôn không nhịn được mà ngồi rình trước cửa văn phòng hóng hớt một phen, sau đó sẽ mang theo tin tức nóng hổi trở về: “Có biến có biến! Triều ca, gay to rồi.”
Hạ Triều vứt bài thi lên trên bàn, không để tâm lắm, nhưng vẫn phối hợp diễn xuất: “Sao thế, đừng có gấp, từ từ mà nói.”
“Học ủy mang bài thi đi tìm lão Đường, kêu là muốn nâng điểm bình quân của cả lớp nên xin được kèm cặp riêng hai đứa bọn cậu đấy,” Vạn Đạt vắn tắt kể lại những gì mình nghe được, “Chắc muốn thể hiện trách nhiệm của ủy viên học tập, lão Đường còn đang cân nhắc.”
“Cậu ta nghiêm túc á?”
Tin đồn về chứng mộng du do học hành quá độ của Tiết Tập Sinh đã bị truyền ra từ mấy ngày trước, Đinh Lượng Hoa chỉ với một cái bình chữa cháy đã dập tan mấy trò thêu dệt về bóng ma trong ký túc xá và cả cái quầng thâm mắt gấu trúc của Tiết Tập Sinh.
Học ủy xác thực vô cùng đam mê học hành, nhưng chưa đến tình trạng không quản tính mạng như thế. Chẳng qua đây là lần đầu tiên cậu ta vào ở nội trú, lạ giường nên bị mất ngủ, ngủ không đủ giấc. Thế nhưng vì thái độ học tập quá nghiêm chỉnh, cho nên lại gây ra hiểu lầm.
Tiết Tập Sinh trở về từ văn phòng ấy vậy mà không nói gì hết, xem ra đã không được lão Đường chấp thuận.
Cả buổi sáng hầu như lớp nào cũng trong trạng thái chữa đề, có hai tiết toán liền nhau, thầy toán chữa bài xong quay ra hỏi: “Như vậy đã hiểu chưa?”
Hạ Triều tham gia náo nhiệt: “Đã hiểu ạ.”
Thầy toán cầm mẩu phấn chưa viết hết trong tay, ném trúng phóc xuống hàng cuối cùng: “Bạn học nào đó, đừng lại tưởng bở là mình hiểu rồi nhé.”
Gần đây Hạ Triều ngồi trong lớp rất là an phận, không còn mở game ra chơi nữa, đoán chừng lần trước đã bị lão Đường chỉnh ác đến mức hình thành bóng ma tâm lý.
Nhưng một khi đã không còn chơi game, Hạ Triều trở nên đáng ghét cực kì. Không biết hắn đi theo Vạn Đạt thế nào mà học được cách xem bói, nhất định đòi Tạ Du phải đưa tay ra, kêu là mình đã học xong, có thể tính chuẩn lắm rồi.
Mãi đến tiết tự học buổi tối Tạ Du không thể kiên nhẫn được nữa: “Xú nam nhân của cậu đâu? Không chơi sao?”
Hạ Triều sững sờ.
“À,” không biết ba chữ xú nam nhân chọt vào điểm yếu nào của Hạ Triều, Hạ Triều khẽ ngả về sau, mãi mới nói, “Cái đó hả, không chơi nữa.”
Đến khi chuông báo tiết tự học kết thúc, Hạ Triều không còn nằng nặc đòi xem chỉ tay cho cậu.
Hết giờ tự học, trên đường trở về ký túc xá, Hạ Triều mới cất tiếng: “Không chơi được xú nam nhân nữa rồi.”
Tự dưng nói một câu không đầu không đuôi, Tạ Du bất ngờ hỏi: “Sao cơ?”
Mặc cho đèn đường sáng rỡ, bốn phía xung quanh vẫn chìm trong bóng tối vô tận.
“Em gái tôi, nó đổi mật khẩu rồi,” Hạ Triều đi về phía trước mấy bước, giọng bình thản nói, “… Thực ra, tài khoản game là do tôi trộm vào đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT