“Bài chép chính tả không đạt chuẩn, tự bớt thời gian đến phòng giáo vụ đi.”

Giáo viên môn tiếng Anh vừa hết tiết bên lớp 2, tiện đường mang theo bài kiểm tra đã chấm xong cho lớp 3, đến giờ giải lao thì qua phát. Cô giáo đứng ngoài cửa dặn dò xong, lại nói: “Hạ Triều, trò giỏi nhỉ, cùng một bài chép chính tả, không chép được câu này thì chờ tới câu kế, cuối cùng nộp cho tôi một tờ giấy trắng?”

Tạ Du không nhịn được, cúi đầu cười thành tiếng.

Hạ Triều tiện đà khoác vai bạn cùng bàn, sáp lại gần nói: “Thật không có lương tâm, lúc ấy bảo cho tôi nhìn với thì cậu không cho…”

Tạ Du đáp lại: “Sao phải phiền thế, cứ mở sách ra mà chép đi.”

Hạ Triều không nói nên lời.

Hôm đó tới tiết chép chính tả, Tạ Du do dự rất lâu, tự thấy mình thật sự không thể đột phá đến trình độ như Hạ Triều nên thành thành thật thật ngồi chép từ vựng, còn vô cùng cẩn thận mà khống chế xác suất chính xác ở mức 60%.

Hạ Triều lật sách loạn cả lên, khóe mắt nhìn sang Tạ Du, bắt đầu đánh chủ ý lên bạn cùng bàn: “Cậu mà cũng viết được một nửa á?”

Tạ Du mặt không biểu tình: “Bất ngờ quá hả?”

Cô giáo tiếng Anh nói tiếp: “… Còn lại Hứa Tình Tình phát nốt đi nhé, nhớ đọc lại xem mình mắc lỗi ở đâu. Bài tập về nhà tối nay là một bộ đề thi từ vựng, chuyên tâm vào đi, cuối tuần này là kỳ thi tháng rồi, đừng để đến lúc bị điểm kém lại làm mất mặt cả lớp.”

Giáo viên nói gì Hạ Triều cũng không để ý lắm, nhưng đột nhiên Tạ Du nói với hắn: “Cậu nhìn sang bên phải đi.”

“Nhìn cái gì, ” Hạ Triều mờ mịt quay đầu, “Có cái gì đâu…”

Nói được nửa câu, đột nhiên im bặt.

Là Vạn Đạt và Lưu Tồn Hạo.

Hai đứa kia đang dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp mà ngó chăm chăm vào bọn họ. Hạ Triều dường như có thể đọc được một bài tế hơn tám trăm chữ hiện trên khuôn mặt tụi nó, tất cả cùng một nội dung: Tui tưởng ông là trùm quay cóp cơ mà, cớ sao ông lại lén lút nộp giấy trắng??

Ánh mắt nóng rực như thể muốn đóng đinh hắn.

“…”

Hạ Triều thản nhiên dời tầm mắt, coi như chưa hề nhìn thấy gì, quay đầu hỏi Tạ Du: “Tối nay ăn gì?”

Lúc trời sẩm tối có thể thừa dịp cổng trường mở mà chuồn đi ăn một bữa.

Mặc dù dân nội trú không được phép tự tiện ra khỏi cổng, nhưng tới lúc tan học sẽ rất đông người, Chó Điên không thể quản được hết.

Các món trong căn tin đều chỉ là đồ bình dân, tay nghề cũng không khá hơn là bao, nhà bếp run tay cho nhiều muối là chuyện thường ngày ở huyện, nấu canh thì nhạt nhẽo khỏi nói, một nồi canh sườn to đến vậy nhưng bên trong chỉ lèo tèo mấy miếng bí đao.

Hạ Triều nói thêm: “Tôi bảo Thẩm Tiệp qua Kim Bảng trước lấy chỗ, đợi lát nữa tan học thì đi nhé?”

“Kim Bảng?” Tạ Du hỏi.

Hạ Triều lập tức coi như là cậu đã đồng ý, cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Tiệp: Thêm một chỗ nữa đi, bạn cùng bàn tao cũng tới.

Tạ Du không có cơ hội từ chối.

Dù cậu khá kén ăn, nhưng rất ít khi ra ngoài cổng trường.

Trong vòng bán kính năm trăm mét quanh trường Nhị Trung có đến mười mấy tiệm cơm lớn nhỏ, vì tranh đoạt khách hàng mà tốn không biết bao công sức. Thế nhưng mấy cửa tiệm này không mở ưu đãi, không giảm giá cũng chẳng hề có kiểu mua hai tặng một, bắt nguồn từ Kim Bảng, cả khu phố ăn uống cùng dấy lên làn sóng đổi tên nhà hàng.

Quán Trạng Nguyên, sủi cảo Bắc Đại, tiệm bánh bao Thanh Hoa, ngay đến loại xe đẩy nhỏ ven đường có thể bị trật tự đô thị xua đuổi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cung cấp một suất đồ nướng 985. (1)

Chỉ cần đứng trước cổng trường lia một vòng đảm bảo sẽ giật cả mình.

Tiệm cơm Kim Bảng nằm ở cuối phố, cách xa trường nhất, một bên nhìn sang một con phố khác cũng rất thanh tĩnh.

Thẩm Tiệp chọn một bàn bốn người, ngồi xuống vừa đọc menu vừa chờ người.

Trong menu cơ bản đều là các món ăn thường ngày, Thẩm Tiệp gọi một số món thông thường rồi lại rút điện thoại ra hỏi Hạ Triều: Tao đang gọi món nè, tổ tông họ Tạ nhà mày thích ăn gì? Có kiêng gì không?

Hạ Triều nhớ lại vụ sữa đậu nành không đường với có đường, cảm thấy bây giờ mà hỏi Tạ Du vấn đề ăn kiêng này có lẽ nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

– Rau thơm, hành, tỏi không ăn, dầu mỡ không ăn, quá ngọt cũng không được, tốt nhất đừng cho ớt.

Thẩm Tiệp đọc tin nhắn của Hạ Triều, nhất thời câm nín, cậu ta chăm chú lật menu, lần đầu tiên cảm thấy bản thân phải gánh vác trọng trách nặng nề đến vậy: “Ông chủ, món gà xào ớt này có thể không cho ớt không? Dầu cũng bớt bớt lại, đừng cho hành.”

Cậu ta nói xong, lại cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì gà xào ớt chắc cũng sẽ mất hết tôn nghiêm của nó.

“… Đợt một chút, để cháu xem lại đã.”

Thẩm Tiệp càng đọc menu càng đau đầu, nhắn cho Hạ Triều: Phiền phức quá đi mất, hai đứa bây muốn làm khó tao hả.

Hạ Triều: Mày nên cảm thấy may mắn, đây chỉ là những thứ tao nhớ được thôi đấy.

Tiệm cơm Kim Bảng mở cũng được nhiều năm rồi, bài trí hơi cũ, một cái quạt điện lớn treo trên trần vừa chạy vừa kêu cót két.

Tạ Du đi đến cửa thì thấy trên cửa treo một tấm biển nhỏ, bên trên khắc bốn chữ viền vàng: Tên đề bảng vàng.

Bên trong đã có một bàn người đang dùng cơm, nhìn là biết không phải dân Nhị Trung, cái kiểu đầu vàng chóe này vào Nhị Trung không bị chủ nhiệm Khương cạo sạch mới lạ.

“Đây này.” Thẩm Tiệp đứng lên ngoắc.

Hạ Triều đẩy cửa, trên cửa có treo chuông, theo động tác này kêu leng keng mấy tiếng.

Đám tóc vàng bàn bên cạnh đang uống rượu, thấy có người đi vào, cầm chén rượu sát bên miệng, liếc mắt nhìn bọn hắn, sau đó không nhanh không chậm ngửa đầu nâng chén uống cạn.

Trong đó có một tên nhìn bắt mắt nhất, trên cổ xăm một con rắn đang giương nanh múa vuốt, một nửa hình xăm mất hút nơi cổ áo.

“Ngồi đi, ” Thẩm Tiệp chào hỏi, “Uống bia nhé?”

Đại ca hai lầu Đông Tây ngồi cùng một chỗ, chắc chắn là muốn nhậu một chầu rồi, Thẩm Tiệp thậm chí đã bắt đầu mường tượng ra khung cảnh bọn họ nhắm đồ ăn, uống rượu, nhớ lại hồi ức của những năm tháng làm đại ca thuở nào.

Sau đó cậu ta nghe thấy Tạ Du nói ra ba chữ: “Một nước khoáng.”

Hạ Triều khép thực đơn lại, cũng nói ba chữ: “Nước dưa hấu.”

Thẩm Tiệp: “…”

Cái tên Thẩm Tiệp nói lắm cực kỳ, Hạ Triều có cậu ta trấn áp thế mà còn có vẻ khá cao lãnh, Tạ Du nghĩ Thẩm Tiệp mà tụ họp với Chu Đại Lôi có khi lại thành một màn hát đối ra trò.

“Ông thầy lớp tụi tao lén lút mở lớp luyện thi chắc tụi mày cũng biết, chẳng hiểu ai báo cáo lên trên, bị đưa lên tận Bộ giáo dục…”

Thẩm Tiệp đang nói hăng say, bàn bên có một người đi tới, chắc uống say quá nên lúc đứng dậy có vẻ choáng váng, đụng phải bàn bọn họ, va vào người Thẩm Tiệp: “Ngại quá ngại quá, thông cảm nhé, hoa mắt.”

Người kia vừa xin lỗi vừa lảo đảo đi về hướng toilet.

Hạ Triều đột nhiên đặt đũa xuống: “Chờ một chút.”

Bước chân người kia dừng lại.

Hạ Triều đứng dậy, từ từ đi đến chỗ người kia, sắc mặt lạnh lẽo: “Anh bạn, định làm gì đấy?”

“Triều ca, không sao đâu, đụng một cái thôi mà,” Thẩm Tiệp khuyên, “… Mày làm sao đấy, mới uống nước ép mà cũng bốc hỏa được hả.”

Tạ Du ngẩng đầu, nhìn thấy gã xăm hình con rắn đặt chén rượu xuống rồi đưa mắt sang nhìn mấy người bên cạnh.

Hạ Triều nói: “Thằng ngu, mày mới làm tao bốc hỏa, sờ túi mình đi, thiếu mất cái gì hả.”

Thẩm Tiệp sững sờ, mấy giây sau mới phản ứng được, theo phản xạ thò tay vào túi: “Ơ ví tao đâu…”

Tạ Du bưng bát ăn một thìa cơm cuối cùng, xong lại lấy đũa gắp rau xanh.

“Biết giở trò đấy, tay nghề cũng khá chuyên nghiệp.”

Hạ Triều vừa nói vừa vén tay áo, để lộ một đoạn cổ tay.

Sau đó hắn tới gần người kia, sờ soạng túi gã, quả nhiên sờ thấy một thứ mềm mềm có lẽ làm bằng da, người kia vô thức giật lại không cho hắn rút ra, Hạ Triều nói: “Mẹ kiếp tao chỉ nói một lần thôi, bỏ tay ra.”

“Người anh em, hiểu lầm rồi.” Gã tóc vàng xăm hình rắn nghe giọng khá là uy hiếp, ý bảo nhân lúc này còn bỏ qua cho mày, nếu nghe lời thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Hạ Triều cười, giọng khiêu khích: “Thế thì mày hiểu lầm ý nghĩa của từ hiểu lầm rồi.”

Thế là gã xăm trổ kia quăng đũa, kéo đám đàn em đứng dậy, bảy tám tên tóc vàng, nhìn thế trận rất hoành tráng.

Thẩm Tiệp nhìn lại nhân sĩ phe mình, đang định nói với Hạ Triều: Bỏ đi, trong ví tao cũng có mỗi mười đồng bạc…

Mấy thứ vớ vẩn Hạ Triều căn bản không thèm để vào mắt, nhưng khí thế không thể chịu thua kém, hắn hô tên Tạ Du: “Lão Tạ, lên!”

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, báo hiệu một trận chiến ác liệt vô cùng căng thẳng.

Thẩm Tiệp miệng cọp gan thỏ, đừng tưởng cả ngày thấy cậu ta lăn lộn với Hạ Triều mà cho rằng cậu ta cũng là nhân vật lợi hại, kỳ thật Thẩm Tiệp không giỏi khoản đánh đấm chút nào, Hạ Triều cũng không hề trông mong gì ở cậu ta.

Nhưng mà Tạ Du được bao người chăm chú nhìn còn đang mải lựa xương cá, cậu cầm đũa, tỉ mỉ lôi từng cái xương cá ra một: “Mấy người đánh trước đi, chờ tôi ăn xong đã.”

Thẩm Tiệp: “…”

Hạ Triều: “…”

Tâm trạng của Tạ Du hôm nay khá tốt, không muốn sát sinh, thế nhưng không ngờ có kẻ ngu xuẩn lại chủ động muốn hiến dâng đầu mình.

“Sao hả, coi thường bọn tao à?” Tóc vàng đến trước bàn bọn họ, đột nhiên vung tay gạt thẳng đĩa cá, đạp đổ cái bàn rồi giẫm lên trên đĩa cá nọ, “Ăn đi, tao cho mày ăn đấy, quỳ xuống đây mà liếm này.”

Tạ Du: “…”

“Ít nhất cậu cũng phải chừa cho tôi một thằng chứ.”

Ra khỏi tiệm Kim Bảng, Hạ Triều vẫn đang lảm nhảm rằng đánh nhau cùng Tạ Du chẳng thú vị chút nào: “Có ai lại đoạt người như cậu không, đang giã sướng thì cậu giật nó khỏi tay tôi.”

Tạ Du nói: “Cậu quá chậm, thế mà gọi là đánh nhau à.”

Ba đứa ngồi xổm ven đường, Thẩm Tiệp lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, hút một điếu cho tỉnh người.

Vừa rồi khung cảnh đồ sát kia thật sự quá chấn động.

Thẩm Tiệp âm thầm sắp xếp lại bảng xếp hạng những nhân vật cậu ta tuyệt đối không thể chọc vào,  trong đó quyết định thăng Tạ Du lên trước Chó Điên một bậc.

Hạ Triều đánh nhau, là từ từ lăng nhục, chậm rãi hành hạ, trong cả quá trình còn đả kích bằng lời nói, kích động đối phương, có thể làm cho người ta bắt đầu sinh ra mong ước được chết cho thống khoái: “Hay là mày cứ đánh tao đi xin mày hãy cứ tàn nhẫn hung ác mà đánh tao đi!”. Tạ Du thì không như vậy, chẳng nói chẳng rằng một chiêu kích sát, đánh người mà như đi nhổ cải trắng.

Hạ Triều nói xong quay sang bảo Thẩm Tiệp: “Mày kiểm tra lại ví đi, xem có thiếu đồng nào không.”

Thẩm Tiệp móc tiền từ trong ví ra, mở cho bọn hắn coi: “Còn mà, không thiếu.”

Một tờ mười đồng.

Mới tinh.

“…”

“Có mỗi tờ này thôi á?” Hạ Triều cảm thấy mình mất toi bao nhiêu là công sức, “Có mỗi thế này sao mày không nói sớm, cứ để nó trộm cho rồi.”

Tạ Du cũng nói: “Mẹ nó thật là mười đồng?”

Thẩm Tiệp: “Tao định nói mà, nhưng làm gì có cơ hội!”

Hàn huyên thêm một lúc, Thẩm Tiệp nhìn đồng hồ, đã đến giờ về nhà, đành chào tạm biệt bọn họ rồi đi về phía trạm xe buýt: “Tạ ơn hai đại ca đã ra tay trượng nghĩa, giúp tao giữ lại được mười đồng tiền. Mai gặp lại nhé, không thì mẹ tao quật nát mông mất.”

Trời đã tối, đèn đường lần lượt bật sáng.

Đến tiết tự học buổi tối, cổng trường đã đóng, có lẽ giờ muốn vào trường lại phải leo tường.

Hạ Triều phủi quần áo đứng dậy: “Đi thôi.”

Kết quả đi được một đoạn, không biết là ai bật cười trước tiên, sau đó hai người đột nhiên cười phá lên, cười đến không thể dừng lại, Hạ Triều ôm cổ Tạ Du, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, những mười đồng bạc.”

(1) Đề án 985: hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc (Wiki)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play