Khoảng lặng qua đi, Hứa Tình Tình lại là người đầu tiên lau nước mắt, giơ tay ra, bừng bừng quyết tâm hô: “Cố lên!”
Cả đám ngồi quanh cũng lần lượt đặt tay mình lên.
Lòng bàn tay áp mu bàn tay.
Vạn Đạt: “Không hổ danh anh Tình của chúng ta, đúng là mạnh mẽ!”
Lưu Tồn Hạo: “Lên lên lên!”
Hạ Triều ngồi dậy, cũng vươn tay ra tham gia náo nhiệt: “Cố lên.”
Tạ Du là người cuối cùng, lặng lẽ, áp tay mình lên mu bàn tay của Hạ Triều.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Hạ Triều không nhịn được chăm chú ngắm nhìn trong thoáng chốc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tạ Du.
Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên như lại được trông thấy chính bản thân mình hồi mới vào lớp mười. Hạ Triều ngày ấy khói thuốc không rời tay, đầy rẫy tiếng xấu, giữa lông mày tràn đầy u ám, chọc phải không ít phiền phức.
Mà Tạ Du vốn là đại ca lầu Tây, càng không có mấy ai dám đụng tới.
Chẳng ngờ sau này lại có nhiều sự kiện phát sinh đến vậy.
Vào trường Lập Dương Nhị Trung hoàn toàn là ngẫu nhiễn, cũng không hề có bất cứ kỳ vọng gì… Nhưng như Lão Đường đã nói, ‘vô hạn các khả năng’. Có lẽ là kỳ tích, là kỳ tích đã gắn kết bọn họ lại với nhau.
Về sau rồi sẽ còn nữa.
Sẽ càng có thêm nhiều kỳ tích.
Không biết là ai mỉm cười đầu tiên, sau đó Tạ Du nhắm mắt, không kìm được, khóe miệng cũng theo đó khẽ cong lên.
Bọn Lưu Tồn Hạo bắt đầu bắt chước điệu bộ khoác loác của Hạ Triều: “Tôi, tiền đồ vô lượng!”
“Tôi, chắc chắc sẽ làm nên nghiệp lớn. Đợi lát quay về tôi sẽ ký cho mỗi người một tờ chữ ký, chờ sau này công thành danh toại —— ”
“Ký to vào nhé, giấy A4 nhỏ quá, không đủ múa bút đâu.”
“…”
Khoác lác hết nửa ngày, tiếng ồn ào lại một lần nữa lắng xuống.
Cả lớp nằm cạnh nhau trên đường băng, mỗi người một tư thế ngổn ngang. Dang rộng hai tay, đón gió, nhắm mắt lại.
Vốn chỉ định nhắm mắt thả lỏng tâm tình, kết quả chưa được bao lâu đã có mấy đứa lăn ra ngủ thiếp đi, thậm chí La Văn Cường còn bắt đầu ngáy to như kéo bễ.
Hòa cùng với tiếng ve kêu yếu ớt.
Tạ Du khẽ mở hé mắt, thoáng nhìn lên trời đêm.
Trong đầu không còn ý niệm gì khác… Chỉ cảm thấy, thật sáng rỡ.
–
Sau buổi đi tản bộ cùng ông thầy trung niên, bầu không khí của tập thể lớp 3 hòa hoãn hơn hẳn.
Đối mặt với cường độ ôn tập cao trong nửa cuối của kỳ nghỉ hè, mỗi người đều điều chỉnh lại tâm trạng, thích nghi nhanh chóng với thân phận ‘học sinh lớp mười hai’ của mình, đồng thời hoàn thành xong vòng ôn tập đầu tiên trước khi kết thúc kỳ nghỉ.
Đến ngày khai giảng chính thức, gần như không còn cảm giác mới mẻ đón đợi ‘học kỳ mới’ nữa.
Học sinh lớp mười chân ướt chân ráo nhập học, nhà trường liên tục chào mừng nhiệt liệt trên loa phóng thanh, tụi nhóc này vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, vừa mới vào trường nên nhìn thấy gì cũng đều rất hiếu kỳ.
Các tòa nhà dạy học khác giờ đây cũng khôi phục sức sống như xưa, ầm ĩ không dứt.
Khu nhà này của bọn họ không hổ là chuyên dành cho khối lớp mười hai, những tiếng ồn ào bên ngoài không mảy may ảnh hưởng đến nơi này, chỉ có mấy nhóm nữ sinh thỉnh thoảng lén lút chạy qua đây để chiêm ngưỡng hai ‘nhân vật truyền kỳ’ của lớp 12-3.
Ngô Chính là người đau đầu nhất, không biết bao lần phải mở cửa ra đuổi người: “Các trò ở lớp nào đấy hả —— ”
Chỉ là lần nào cũng vậy, Ngô Chính chưa kịp rống xong thì mấy cô bé kia đã như đám thú nhỏ bị dọa sợ, lập tức chạy mất tăm.
Ngô Chính đành phải đóng cửa lại, tiện đó quở trách: “Tạ Du, Hạ Triều, hai đứa đó, ít ra ngoài hái hoa ngắt cỏ đi. Mấy trò này mới lớp mười thôi, vừa khai giảng được mấy ngày đã mò mẫm đến tận đây rồi.”
Tạ Du đang làm bài tập, không hiểu sao tự dưng bị chụp cái mũ ‘hái hoa ngắt cỏ’ này lên đầu: “…”
Hạ Triều thì càng không hiểu chuyện gì xảy ra: “Dạ?”
Ngô Chính: “Dạ cái gì mà dạ, bài vừa rồi giải ra đáp số chưa, cậu lên đây làm thử xem nào.”
Hạ Triều tính nói “Liên quan gì đến em và Lão Tạ”, chợt nhớ lại lúc nãy mấy nữ sinh ngoài cửa sổ kia chỉ trỏ về phía bọn hắn, hiếm khi tỉnh ngộ được một lần. Cầm giấy nháp đứng dậy, mới thì thầm một câu: “Hái hoa ngắt cỏ ai chứ, chỉ có em thôi mà.”
Tạ Du cười nói: “Anh mau biến đi.”
Đề này không khó, Hạ Triều giải cũng rất nhanh, chỉ là cách giải này quá mới lạ, Ngô Chính đọc đến phân nửa mới hiểu rốt cuộc hắn tính làm gì: “Cậu bạn học này, cậu có thể dựa theo logic của người bình thường mà giải đề này được không vậy?”
Hạ Triều: “Logic bình thường? Logic bình thường thì còn gì hay nữa ạ.”
Ngô Chính: “Vậy cậu làm thế này cũng hay ho quá, cả tấm bảng chừng này có đủ cho cậu viết không hả?”
Cả lớp cười vang.
Ngô Chính rút kinh nghiệm sâu sắc, tự nhủ từ sau có gọi ai lên bảng thì cũng chừa đứa học trò này ra. Quá phá cách, không thể nắm bắt được.
“Du ca, đề vừa rồi tui chẳng hiểu gì hết,” sau khi hết giờ, Vạn Đạt cầm sách bài tập qua, “Đến bước này nè, sau đó là vẽ đồ thị hàm số, mấy chỗ này thì hiểu hết, nhưng sau đó làm sao lại…”
Cuối giờ Ngô Chính có giao một số bài tập nâng cao về nhà cho cả lớp, Vạn Đạt đang loay hoay với chúng.
Tạ Du cầm lấy nhìn thoáng qua: “Cậu hiểu cái gì, vẽ đồ thị sai rồi.”
Vạn Đạt sửa sang bài vở một lúc, khép sách, tâm tư hóng hớt lại bắt đầu dâng trào: “Các cậu có biết tháng sau trường mình sẽ tổ chức lễ trưởng thành không?”
Lễ trưởng thành ở tất cả các trường học trong thành phố A đều có chung một hình thức.
Tổ chức khá long trọng, chọn một nơi xa xa, sẽ đưa học sinh đến đó tổng cộng hai ngày, đi nửa đường còn dừng chân ở lại khách sạn một đêm.
So với niềm mong chờ đối với nghi thức chưa từng trải qua này, nỗi ngóng trông được ra ngoài chơi còn lớn hơn nhiều.
Tạ Du: “Lễ trưởng thành?”
Vạn Đạt ao ước nói: “Tui cũng không biết là cái gì, dù sao thì được đi chơi là có thật… Được ở qua đêm nữa chứ, nghe mà thấy đã.”
Du lịch xuân, thu gì đó, vốn chẳng được chơi tận hứng, lần này mới không khác gì được đi du lịch.
Vạn Đạt càng nói càng đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, Tạ Du lấy cùi chỏ huých huých eo Hạ Triều: “Anh, tuổi tác của anh mà tham gia lễ trưởng thành cũng không hợp lý lắm nhỉ.”
Hạ Triều vươn tay muốn kẹp cổ cậu, nhưng chỉ tóm được không khí.
“… Em qua đây coi, vậy là ý gì hả?”
“Em nói vậy chưa đủ rõ ràng ư?” Tạ Du nói, “Ý là già đó.”
Vạn Đạt ra thỏa sức tưởng tượng, lúc ngẩng đầu lên đã thấy hai tên kia đang quấn riết lấy nhau.
Bình thường hai kẻ này cũng hay rảnh rỗi tự dưng quay sang động tay động chân, vô cùng ngang nhiên, chẳng hề quan tâm đến khung cảnh chung quanh.
Thế nhưng tình huống lần này không giống mọi lần cho lắm, giờ đây thân phận của cả hai đã hoán đổi cho nhau, Tạ Du lại trở thành kẻ bị đuổi đánh chạy vòng vòng.
Hạ Triều cũng không định xuống tay thật, chỉ đùa giỡn với cậu, đi mấy bước bèn dừng lại, đứng nơi cửa lớp cười ngoắc tay với Tạ Du: “Đừng chạy nữa, quay về đi.”
Tạ Du dừng bước, tựa người bên ô cửa sổ nhìn hắn.
Hạ Triều nói “Không xử em nữa,” đi ra ngoài hành lang, lúc tới gần bèn nắm lấy tay người ta không rời: “Anh già lắm hả?”
Người trên hành lang tấp nập tới lui.
Cả hai đều dáng cao chân dài, mặc đồng phục trường, chỉ trông thấy bóng lưng kề sát bên nhau của bọn họ đã khiến lòng người suy nghĩ viển vông.
Vạn Đạt lắc đầu, tập mãi cũng thành thói quen, nghĩ thầm dù sao hình tượng của hai tên đó đã sụp đổ không còn xíu mảnh vụn nào từ lâu rồi.
–
Lịch trình chi tiết của lễ trưởng thành như thể chắp thêm cánh, chỉ qua mấy giờ nghỉ giải lao, đã được lan truyền khắp cả lớp.
Tạm thời có ba địa điểm đã được xác định, bảo tàng lịch sử, ngôi nhà thời sinh tiền của một cố danh nhân, cuối cùng là một lễ hội ở chùa vào buổi tối.
“Lớp chúng ta nhiệt tình quá nhỉ.”
Lão Đường không muốn làm lũ trẻ phân tâm, dự định đến trước lễ trưởng thành mấy ngày mới mượn tiết sinh hoạt chung để nói qua về chuyện này, kết quả là vất vả nhịn đến một tuần trước lễ trưởng thành, mới phát hiện ra rằng chẳng cần thầy thông báo, đám học trò đã biết từ bao giờ: “Muốn mang theo đồ đạc gì thì nhớ phải chuẩn bị kỹ càng… Tám giờ sáng lên xe buýt, điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta sẽ là viện bảo tàng.”
Không biết nên chuẩn bị những gì, bèn áp dụng giống như hồi du lịch mùa thu, ngoại trừ quần áo nhẹ nhàng để thay, chỉ có bao lớn bao nhỏ toàn đồ ăn vặt.
Trước khi xuất phát, Lưu Tồn Hạo nhấp nhổm không yên nói: “Tôi không mang bài tập theo rồi, vậy có buông thả quá không nhỉ.”
“Mang bài tập theo làm gì, cứ để bài tập ở ký túc đi.” La Văn Cường nói, “Nó rất hiểu chuyện, nhất định sẽ biết tự chăm sóc bản thân mình.”
Khí trời nóng bức, trong xe buýt tràn ngập mùi foóc-man-đê-hít vô cùng khó ngửi.
Tạ Du vừa tháo khẩu trang xuống, lên xe ngửi thấy mùi đành phải tiếp tục kéo khẩu trang lên.
Hạ Triều chỉnh điều hòa không khí trên đầu dịch sang bên cạnh, hơi lạnh vừa vặn thổi về phía Tạ Du: “Khó chịu à?”
“Có hơi khó thở.”
Hạ Triều nói tiếp: “Bờ vai của anh sẵn sàng cho em mượn này.”
Tạ Du: “Dùng làm cái rắm gì?”
Mặc dù nói vậy, sau khi cúi đầu nhắn tin báo cáo với Cố nữ sĩ xong, cùng với tiếng xe rung lắc rất nhẹ, Tạ Du vẫn dựa vào vai Hạ Triều ngủ thiếp đi.
Hạ Triều đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng đỡ bên tai Tạ Du, cầm lấy quai đeo màu đen, kéo một bên khẩu trang xuống cho cậu.
Không khỏi ngắm nhìn thêm vài lần.
Sau đó Hạ Triều mới lấy lại tinh thần, cũng móc điện thoại ra, tính gửi một tin nhắn tâm tình chút đỉnh với lão Hạ nhà hắn.
Cứ tưởng thế nào lão Hạ cũng chỉ đáp lại một câu ‘đã biết’, kết quả chờ mấy phút, lại nhận được ba chữ hoàn toàn khác: Trưởng thành rồi.
Ngồi trên xe khoảng hai tiếng, lúc mới đi cả đám còn làm trò ầm ĩ không thôi, la hét đòi hát hò.
“Hát cái gì mà hát, khỏi đi,” Hạ Triều ra hiệu cho đám bạn đừng quậy nữa, “Bạn cùng bàn tôi đang ngủ.”
Có người ngồi ghế sau kêu to: “—— Triều ca, ông chiều Du ca quá đáng rồi đấy.”
Vừa dứt lời, bọn còn lại cũng nhao nhao hùa theo.
Hạ Triều không hề có ý định phủ nhận, mà mấy đứa Lưu Tồn Hạo với Vạn Đạt ngồi cạnh đó lập tức phản ứng mãnh liệt hơn cả người trong cuộc là hắn.
“Là anh em với nhau, đương nhiên phải chiều nhau chứ,” Lưu Tồn Hạo nói, bóp chặt lấy vai Vạn Đạt, “Có phải không hả Đạt Tử, lúc nào tôi chẳng chiều ông đúng không.”
Vạn Đạt khẽ cắn môi: “Chiều! Chiều quá luôn ấy!”
“…”
Ồn ào bên này quá lớn, Tạ Du vừa thiếp đi không lâu đã tỉnh giấc, lim dim mắt, nửa bên khẩu trang còn lại cũng theo đó mà tuột xuống: “Chiều gì cơ?”
“Không có gì đâu, tốt nhất em đừng hỏi nữa.”
Hạ Triều nói: “Hôm nay đầu óc hai đứa kia bị chập chập sao đó.”
Gần tới giữa trưa khối lớp 12 mới đặt chân đến viện bảo tàng, trước khi tham quan chính thức, nhân viên của trường Nhị Trung đã sắp xếp một buổi lễ đơn giản ngay gần đó.
Lão Đường đứng trước hàng ngũ học sinh.
Chó Điên thay đổi phong cách, mặc âu phục giày da, đứng chỗ bóng râm khuất nắng nên có vẻ không hề thấy nóng nực: “Lễ trưởng thành không phải chỉ là dịp để đưa các em tới đây tham quan du lịch. Các em học sinh, mười tám tuổi, giờ đây các em đã trưởng thành.”
Hai chữ ‘trưởng thành’ vừa dứt, tiếng ồn dưới bục bỗng ngớt đi không ít.
Nhớ tới đàn em khối mười năm nay đầy vẻ ngây ngô, tựa như bọn họ lúc mới nhập học ngày trước, rồi mới nhận ra hóa ra chỉ trong chớp mắt, vậy mà đã tới giai đoạn này.
“Đến tuổi trưởng thành, các em phải học được điều quan trọng nhất là biết chịu trách nhiệm, đức hạnh, phẩm chất kiên cường, chân cứng đá mềm, cẩn trọng vững chãi. Từ tận đáy lòng, thầy cũng cảm thấy thật vui mừng và kiêu ngạo thay các em…”
“Dù cho ngày sau các em có đi tới nơi đâu, xa đến thế nào, cũng đừng quên rằng —— Tâm sáng như gương! Chính là khẩu hiệu của trường Nhị Trung chúng ta!”
“Tinh thần của Nhị Trung chúng ta!”
Chó Điên nói được một nửa, bỗng dưng giọng nói khựng lại.
Sau đó hắn quay lưng về phía đám học trò, đưa tay quệt thứ gì đó, Tạ Du đứng ngay gần, trông thấy rõ ràng chủ nhiệm Khương đang lau nước mắt. Nhưng có lẽ sợ bị phát hiện, nên phải quệt trán thêm lần nữa để giả bộ rằng mình lau mồ hôi.
Rõ ràng vẫn là lời văn diễn thuyết chính thống cứng ngắc, thời tiết oi ả, đến mức khiến cả người trở nên nóng bừng.
Nhưng tất cả mọi người xung quanh chẳng hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn dù chỉ một chút.
Cuối cùng chủ nhiệm Khương nở nụ cười hiếm hoi, hạ giọng nói, nghe thật khác so với tiếng quát uy nghiêm mạnh mẽ thường ngày, ẩn giấu mấy phần dịu dàng: “Chúc mừng, các em đã trưởng thành.”
“Đủ dũng khí rồi, hãy dấn thân đến những miền đất mới đi thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT