Lúc Phù Dung trở lại về căn nhà của Mạc Tử Thâm thì đã là bảy giờ tối
rồi. Căn nhà hôm nay vắng lặng hơn bình thường một chút. Phù Dung ngẫm
nghĩ một lát rồi thấy cũng đúng thôi, Mạc Tử Thâm đã bay đi công tác từ
chiều rồi. Ở nhà thiếu một người luôn pha trò cũng mất luôn sự ồn ào náo nhiệt. Nhưng mà Niệm Thâm đâu rồi nhỉ?
“Tiểu Niệm ơi?”
Phù Dung gọi nhỏ tên con gái nhỏ của mình. Bình thường cô bé nghe
tiếng người về đều sẽ chạy ra mừng, hôm nay không hiểu sao lại im lặng
như vậy.
‘Chẳng lẽ ngủ rồi?’
Phù Dung bước nhẹ chân hơn, tiến vào phòng ngủ, nhưng vẫn là không
thấy con bé đâu cả. Phù Dung bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô đi lật tung
từng ngóc ngách trong phòng ngủ, nhà tắm, nhà bếp nhưng vẫn không thấy
Niệm Thâm đâu.
“Ư… Mẹ…”
Lúc bước ngang qua phòng khách thì Phù Dung nghe thấy tiếng rên khe
khẽ. Cô vội vàng chạy vào bên trong xem thử. Niệm Thâm đang nằm co ro
trên ghế bành, cả người con bé khuất trong lòng ghế nên khi nãy Phù Dung không tìm thấy.
“Tiểu Niệm?”
Phù Dung thấy tình trạng của Niệm Thâm như vậy thì lập tức hoảng
loạn. Cô nhào tới ôm lấy bé, nhưng cơ thể của bé con nóng hầm hập. Sức
khỏe của Niệm Thâm luôn không tốt, lâu lâu lại phát bệnh.
“Tiểu Niệm, con thấy trong người như thế nào? Đau ở đâu?”
Phù Dung vội vàng lay người Niệm Thâm mà hỏi, nhưng chỉ có những tiếng rên rỉ khó chịu trả lời lại cho cô.
“Chết tiệt.”
Phù Dung cuống lên, mắt đỏ ngầu. Cô vội vàng đặt Niệm Thâm nằm trở
lại lên ghế, chạy đến hộp cứu thương mà tìm thuốc. Bình thường đều là
Mạc Tử Thâm chăm sóc cho Niệm Thâm, con bé có bệnh gì, uống thuốc gì anh đều rõ như lòng bàn tay. Khi nhìn những lọ thuốc đủ màu, đủ chữ trong
hộc, Phù Dung thật cảm thấy mình đáng chết. Cô làm mẹ kiểu gì mà giờ đây con gái bị bệnh cô cũng không thể nào quyết định được cho con uống
thuốc gì? Phù Dung nén sự khó chịu trong lòng, cầm lấy điện thoại mà gọi đi.
“Phù Dung?”
Mạc Tử Thâm rất nhanh chóng bắt máy, thế nhưng tiếng nói anh rè rè, tín hiệu không tốt lắm.
“Tử Thâm, tiểu Niệm bệnh rồi. Tôi biết phải cho bé uống thuốc nào đây? Trong hộc nhiều thuốc quá.”
Phù Dung vội vàng nói, tay vẫn không ngừng lục đi lục lại những hộp thuốc.
“Phù Dung, em bình tĩnh đã”, Mạc Tử Thâm nghe ra giọng nói của Phù Dung đang rất bối rối, vội vàng trấn an cô:
“Đầu tiên em phải nói cho tôi biết tiểu Niệm như thế nào? Triệu chứng ra sao?”
“Bé nóng, nóng lắm. Con bé nằm ở ngoài phòng khách, trời lại lạnh như vậy. Hình như phát sốt rồi. Nhưng tôi không dám cho bé uống thuốc hạ
sốt như bình thường. Tôi không chắc là trong thuốc có thành phần nào
tiểu Niệm không uống được không. Tử Thâm, làm sao bây giờ? Bình thường
anh cho tiểu Niệm uống thuốc gì?”
“Được rồi. Em nghe anh nói này… Rào rào…”
Phù Dung hoàn toàn không nghe được tiếng nói của Mạc Tử Thâm, bên trong điện thoại phát ra những tiếng mưa cực lớn.
“Tử Thâm? Anh nói gì vậy? Tôi không nghe được.”
“Bên tôi đang có bão… tín hiệu kém. Em nghe này, kiếm hộp thuốc có… chữ Ace… Rầm.”
Phía bên Mạc Tử Thâm vẫn là những tiếng nói ngắt quãng, rồi sao đó
một tiếng sét đánh lớn. Cả người Phù Dung lập tức giật bắn, tín hiệu im
bặt. Điện thoại bị ngắt kết nối, còn Phù Dung thì ngồi đơ ra mà run rẩy.
‘Chết tiệt.’
Phù Dung rủa thầm một tiếng, sau đó tự trấn an với bản thân mình
‘không sao đâu, không sao cả’. Tại chỗ của cô không có mưa, cũng không
có tiếng sấm sét. Niệm Thâm còn đang sốt, cô không thể phát bệnh vào
thời điểm này được. Phù Dung cố gắng mà chậm chạp cử động tay mình, gọi
lại cho Mạc Tử Thâm, nhưng chỉ có tiếng tổng đài máy móc. Phù Dung buông lỏng tay, cả người trở nên vô lực.
“Reng… Reng…”
Điện thoại lúc này lại rung lên, Phù Dung hấp tấp mà bắt máy ngay. Giọng nói của cô luống cuống, gần như là bật khóc:
“Alo, tên thuốc là gì? Khi nãy tôi không nghe rõ, anh nhắc lại một lần nữa được không?”
“Thuốc gì?”
Giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên khiến Phù Dung sững
sờ, đây không phải là Mạc Tử Thâm. Cô vội vàng giơ điện thoại ra xa,
nhìn dãy số vừa xa lạ, vừa quen thuộc trên đó. Là số của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung nhấn luôn nút tắt máy. Sau đó lại luống cuống tìm kiếm trong
hộp thuốc, khi nãy cô nghe được Mạc Tử Thâm nói tên thuốc bắt đầu bằng
Ace, nhất định cô sẽ tìm được.
“Kính koong.”
Tiếng chuông cửa vang lên, Phù Dung bỏ ngoài tai, vẫn tập trung tìm kiếm tên thuốc.
“Kính koong, kính koong.”
Người bên ngoài vẫn kiên trì mà nhấn chuông liên tục, dường như nếu Phù Dung không bước ra thì sẽ chẳng dừng lại.
“Ai vậy hả?”
Phù Dung tức giận, ôm lấy bốn hộp thuốc có chữ Ace mà chạy luôn ra
phía cửa. Cô nhìn qua mắt cửa, gương mặt nghiêm trọng của Từ Ngưng Viên
hiện ra khiến chân mày Phù Dung nhíu chặt lại.
Phù Dung quyết định mặc kệ anh ta, cô tắt đi chuông cửa rồi định bỏ
về bên cạnh Niệm Thâm. Bên ngoài lại vang lên tiếng nói của người đàn
ông:
“Tôi biết cô đang đứng ngay đây. Mở cửa ra. Nếu như cô không muốn tôi phá cửa mà vào”, Câu nói đầy uy hiếp.
“Mẹ kiếp. Từ Ngưng Viên, anh rảnh lắm hả?”
Phù Dung nghe Từ Ngưng Viên nói thì giận run người, cô mở toang cửa ra mà mắng thẳng mặt anh.
“Hiện tại tôi không có thời gian mà tiếp chuyện với anh đâu. Biến đi.”
Phù Dung nói xong thì đóng mạnh cửa lại rồi đến bên ghế, lo lắng mà
xoa má Niệm Thâm. Con bé vẫn đang sốt cao. Phù Dung nhìn lại về mấy lọ
thuốc trong tay mình. Rốt cuộc thì cô nên cho Niệm Thâm uống lọ nào đây
chứ?
“Con bé bị sao vậy?”
Giọng nói như ma quỷ của Từ Ngưng Viên vang lên phía sau lưng Phù Dung. Cô giật mình mà quay lại.
“Sao anh lại vào được đây?”
“À, vừa hay khi nãy cô không khóa cửa. Tôi cứ thế mà mở cửa đi vào thôi.”
Từ Ngưng Viên nhàn nhạt nói, càng tiến gần tới chỗ của Niệm Thâm hơn. Từ Ngưng Viên chen vào giữa Phù Dung và cái ghế, giơ tay chạm vào trán
Niệm Thâm.
“Con bé sốt rồi. Mau cho uống thuốc thôi”, Từ Ngưng Viên bình tĩnh nói.
“Chuyện đó ai mà chẳng biết hả?”
Phù Dung trừng mắt. Người đàn ông này cứ tự cho mình là hay. Cô cũng
biết phải cho Niệm Thâm uống thuốc, nhưng mà phải cho uống loại nào đây
chứ?
“Sao thế?”
Từ Ngưng Viên thấy thái độ luống cuống của Phù Dung mà nhíu mày. Rồi
lại nhìn vào những lọ thuốc ngổn ngang trong tay của Phù Dung. Anh đưa
tay ra, cầm hết bốn lọ thuốc mà săm soi.
“Con của mình bị bệnh mà cũng không biết cho uống thuốc nào?”, Từ Ngưng Viên nhướng mày.
“Anh…”
Phù Dung thật sự muốn đánh chết Từ Ngưng Viên. Cô đang lo cho tiểu
Niệm muốn khóc, cô biết cô vô dụng, cô biết cô làm mẹ không ra gì. Thế
nhưng có cần anh ta đến đây châm chọc cô không hả?
“Tiểu Niệm có bệnh trong người, không phải muốn uống gì là uống được. Anh có ngon thì cho tôi biết phải cho bé uống thuốc gì đi. Nếu không
biết thì lập tức cút ra khỏi nhà ngay cho tôi.”
Từ Ngưng Viên nhìn bộ mặt giận dữ, mắt đỏ hoe của Phù Dung rồi lại
nhìn về bốn lọ thuốc trong tay. Sau đó anh dứt khoát đặt ba lọ thuốc
xuống, cầm lấy một lọ, lấy ra một viên thuốc mà đưa đến miệng của Niệm
Thâm.
“Từ Ngưng Viên, anh đang làm cái gì vậy hả?”, Phù Dung hoảng sợ mà hét lớn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT