Sau khi khéo léo từ chối lời mời ăn cơm trưa của đối phương, Lương Hạnh thu dọn đồ đạc dẫn hai người kia đi.
Nhìn đồng hồ, cô sắp xếp: "Đi ăn cơm trước, chiều sẽ đến chỗ thứ hai."
Tiểu Trương gật đầu.
Mục Điệp nhíu mày: "Chúng ta không về khách sạn nghỉ ngơi một lát được à?"
Lương Hạnh nhìn cậu ta: "Cậu mệt à?"
"Tôi là đàn ông thì đâu đến nỗi, nhưng chị không phải đã đi nửa ngày trời rồi à?" Cậu ta nói xong còn nhướn nhướn mày nhìn cô, quan tâm nói: "Không thoải mái thì đừng cố, chỗ thứ hai chiều tôi với trợ lý Trương đi cũng được."
Trợ lý Trương hơi ngỡ ngàng nhưng cũng gật đầu một cái: "À, ừ."
Lương Hạnh nhìn cậu ta, lại theo ánh mắt của Mục Điệp nhìn chính mình, đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, cô đột nhiên hiểu ra, bèn cười nhạo: "Vừa nãy tôi bịa bừa một lý do cậu cũng tin? Chỉ tại sợ đi qua đi lại quá muộn, buổi trưa sẽ không tiện từ chối lời mời ăn cơm của họ thôi."
Kỳ sinh lý gì đó cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, cậu ta còn để ý, tên nhóc này nhìn thì có vẻ vô tâm nhưng cũng có lúc nhạy bén đến mức khiến cô khiếp sợ.
Mục Điệp ngẩn ra một chút, sau đó liền cười rộ lên, cũng chẳng xấu hổ, cậu ta nhẹ nhàng nói: "Lại học được một chiêu nữa của quản lý Lương, xem ra là do tôi còn quá non, không biết nhìn mặt đoán ý."
Tiểu Trương cuối cùng cũng hiểu ra, tiếp lời: "Không chỉ cậu đâu, tôi cũng không nghe ra. Nếu lúc nãy mà đồng ý ăn cơm thì buổi chiều chắc chúng ta khỏi cần làm việc."
Lương Hạnh lườm một cái, xua tay: "Đừng nịnh nọt nữa, đi thôi, tìm chỗ nào ăn."
"..."
Lúc ngồi ở nhà hàng dùng bữa, Lương Hạnh nhận được điện thoại của Triệu Mịch Thanh.
Cô không nói chuyện, nói với hai người kia một tiếng rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
"Đang bận à?" Chất giọng trầm thấp của người đàn ông có chút khàn khàn, tựa như mới tỉnh ngủ.
Lương Hạnh không lạnh lùng châm chọc nữa, thản nhiên nói: "Đang dẫn hai người kia đi ăn cơm.:
"Trưa không về khách sạn à?"
"Ừ, thời gian không nhiều, chiều còn đi thẳng đến công ty đối tác."
Người đàn ông trầm mặc một giây, nói: "Lương Hạnh, em không cần phải liều mạng như vậy."
Giọng nói có chút lười nhác lại nỉ non vang lên bên tai, trầm thấp lại lộ ra vài phần khiêu gợi mê hoặc, Lương Hạnh dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, trái tim khẽ nhảy lên.
Cô rất muốn đáp lại một câu, tôi không liều mạng thì anh nuôi tôi à, một câu thoại kinh điển trong phim thần tượng, nhưng hiện thực là hiện thực, dù cho anh ta nói đúng, cô cũng không thấy cảm động, chỉ cảm thấy khó chịu và nhục nhã.
Nhìn ánh nắng chói chang phía trước, cô chẳng còn cảm xúc gì, nói: "Thân thể là của tôi, tôi sẽ biết cách quý trọng hơn bất cứ ai, có mệt hay không tự tôi hiểu rõ."
Triệu Mịch Thanh dường như có chút bất đắc dĩ, đè thấp giọng: "Tôi chỉ thương con thôi. Em định so bì thể lực với hai tên đàn ông à, muốn chọc tôi phải bắt em về?"
Lương Hạnh chẳng hề sợ hãi, nhếch miệng bật cười một tiếng: "Vậy anh cứ thương xót thỏa mái, dù sao nó vẫn còn nằm trong bụng tôi, tôi đi đâu mang đó, có giỏi thì anh tới đây mà bắt."
Chậm rãi nói xong, cô nhếch môi cúp máy, trong đầu dường như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt âm trầm đẹp trai của anh ta, tâm trạng bỗng tốt hơn nhiều.
Anh ta có thể tra được khách sạn cô ở, chẳng lẽ còn tra được buổi chiều cô sẽ đến công ty nào để làm việc?
Lương Hạnh quay lại bàn ăn, Mục Điệp nhìn thoáng qua khóe miệng hơi nhướn lên của cô, nheo mắt một cái, cười nhẹ nói: "Chị Hạnh, có chuyện gì mà vui thế?"
Nét cười thoáng thu lại, cô ngồi xuống, cầm lấy đũa, nghiêm trang bịa chuyện: "Mới được bạn khen đẹp được chưa."
Tiểu Trương: "..."
Khóe môi Mục Điệp hơi giật giật: "Người bạn này của chị... có lẽ cần đến khoa mắt."
Lương Hạnh: "..."
...
Chọc được tên kia mấy câu, tâm trạng của Lương Hạnh buổi chiều không tệ lắm, nhưng vui quá rất nhanh hóa buồn.
Công ty cuối cùng mà họ tới, nhiệt tình đến độ khó chơi, nhất quyết muốn mời bọn họ ăn tối, đám Lương Hạnh từ chối một hồi cũng không được, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Sắc trời dần tối, cả đám đủng đỉnh đi về phía quán rượu.
Lương Hạnh trong lòng không muốn nhưng cũng chỉ đành cười cười đi theo.
Mục Điệp ngầm kéo kéo vạt áo cô, cười nhẹ hỏi: "Làm sao giờ? Mấy người này toàn mấy ông bác, chắc sẽ bắt chúng ta uống đến chết mất."
Lương Hạnh nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia nghiêm trọng: "Tùy cơ ứng biến thôi, không phải cậu mồm mép lắm à? Có thể chối thì chối, đừng ỷ tuổi còn trẻ thân thể tốt mà không kiêng nể gì."
Khách hàng khó chơi cô cũng đã gặp nhiều rồi, nhưng mang thai mà gặp phải tình huống này cũng là lần đầu, đám kia toàn là ông lớn, không uống cho tận hứng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Vậy còn chị?" Mục Điệp không khỏi lo lắng.
Lương Hạnh giả bộ cười thoải mái, nói nhỏ: "Cả hội chỉ có mình tôi là nữ, bọn họ bắt nạt tôi làm sao được? Dù sao chúng ta cũng là khách, bọn họ có mất trí đến mấy cũng sẽ phải suy tính đến lợi ích của công ty mình chứ."
"Quản lý Lương, nào nào, mời ngồi."
Có người lớn tiếng mời cô vào chỗ.
Lương Hạnh lập tức tươi cười, nhìn Mục Điệp một cái, bước tới chỗ ngồi.
Đối phương là một quản lý của công ty bên kia, anh ta ân cần kéo ghế, cười tít mắt nói: "Quản lý Lương, ngồi đi."
Nụ cười kia khiến cho Lương Hạnh có chút buồn nôn, nhưng lấy đại cục làm trọng, cô vẫn khách khí quấn vạt áo lại ngồi xuống.
Người đàn ông kia cười tít mắt, lại thuận tiện kéo một cái ghế ngồi sát cô, Mục Điệp đã vươn cặp chân dài, thân hình cao gầy vừa vặn chen giữa hai người, tự nhiên ngồi ở vị trí kia, còn không quên khách sao mỉm cười với tên kia: "Quản lý Phương, ông khách khí quá rồi đấy, mau ngồi đi."
Giữa đường bị người khác phá đám, nụ cười trên mặt quản lý Phương nháy mắt bay màu, gã ngượng ngùng thu tay lại, cười khan một tiếng: "Phải phải..."
Chỗ bên tay trái đã bị Tiểu Trương chiếm mất, tay phải lại có Mục Điệp.
Lương Hạnh cảm thấy ấm áp, cảm kích nhìn cậu ta một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT