Lương Hạnh nhìn chằm chằm vào cái ót của anh, có chút buồn bực nghiến chặt hàm răng.

Cô cũng không biết là lúc nãy tại sao cô lại đột nhiên mềm lòng, biết rõ anh làm những chuyện này cũng là đều vì con cái, nhưng mà thấy anh quan tâm đến mình thì cô lại không đành lòng từ chối.

Mình quá là hèn hạ, một chút tiền đồ cũng không có nữa. Lương Hạnh tự chửi bản thân ở trong lòng.

Triệu Mịch Thanh nắm tay cô đi mua một ly sữa bò nóng, sau khi trả tiền xong thì cúi đầu hỏi: “Ngoại trừ uống ra thì có còn muốn ăn cái gì không?”

“Không đói bụng.” Lương Hạnh vẫn không cho anh sắc mặt tốt.

“Vậy là em muốn ngồi xuống nghỉ ngơi hay là muốn tiếp tục đi dạo?”

Thật ra thì anh đã đi theo cô, sợ là cô ngại phiền phức, lúc nãy mới nhịn không được mà xuất hiện.

Lương Hạnh liếc mắt nhìn anh: “Tôi muốn đi về, anh cũng về luôn đi.”

Trong tay của cô cầm sữa bò, nói xong thì quay người muốn đi.

Triệu Mịch Thanh ngăn cản cô lại, nói một cách đương nhiên: “Chân của mẹ em bị thương rồi, em trở về cũng không có làm gì, tôi lại dẫn em đi dạo rồi trở về ăn cơm chiều.”

“...”

Lương Hạnh kỳ quái nhìn chằm chằm anh hai giây, cười lạnh: “Đúng là anh còn đưa ra quyết định thay cho tôi, ai nói tôi trở về thì không có chuyện gì làm? Anh cho rằng ai cũng giống như anh hả, giống như chó hoang cứ đi lang thang khắp nơi.”

Triệu Mịch Thanh: “...”

Lang thang? Chó?

Miệng của cô nàng này càng ngày càng độc!

Là con gái của quan tòa, trước kia biết là cô có thể nói, nhưng mà từ xưa đến nay sẽ không nói ra mấy lời ác độc như vậy, cô ghét anh như vậy hả?

“Ngày mai tôi sẽ trở về Tấn Thành rồi, bây giờ cũng còn có chút thời gian, em ghét bỏ cũng không được bao lâu đâu.” Anh cười nhạt một tiếng, lại nắm lấy tay cô lần nữa, không cho cô có cơ hội từ chối, đi lên phía trước.

Lương Hạnh bị tiếng cười lúc nãy của anh làm tâm hồn dao động, chờ đến lúc phản ứng lại thì đã đi theo anh rồi, bên tai bỗng chốc nóng lên, cụp mắt xuống nói: “Anh đang dắt chó hả? Có thể buông tay tôi ra được không, đừng tưởng rằng dùng con cái làm cái cớ thì có thể chiếm được tiện nghi của tôi.”

“...”

Triệu Mịch Thanh có chút bất đắc dĩ, nhưng mà cũng không muốn bị đuổi, chỉ có thể buông bàn tay nhỏ mềm mại của cô ra trước. Một giây sau có một chiếc xe chạy sát qua người của cô với tốc độ nhanh chóng.

“Cẩn thận đó!” Người đàn ông biến sắc, phản xạ có điều kiện, một tay đưa ra kéo cô vào trong ngực.

Lương Hạnh giật mình, còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra thì cơ thể đã được bao trong cái ôm ấm áp, chóp mũi đều là hương vị trên người của anh, khiến cho người ta an tâm.

Nhưng trong nháy mắt lý trí được kéo trở về, mặt cô lạnh xuống, đẩy anh ra: “Buông tôi ra, quả thật là không thể thả lỏng với anh một giây nào mà.”

Triệu Mịch Thanh nhíu chặt lông mày, khuôn mặt tuấn tú căng cứng: “Câu nói này hẳn phải để tôi nói với em, trước kia cũng không thấy em mơ hồ như thế, lúc đi đường thì em có thể để ý một chút hay không hả?”

“Anh, tôi...”

Lương Hạnh nghẹn lời, bị anh dạy dỗ như vậy thì sửng sốt một chút, khó hiểu cực kỳ, nhưng mà lại không tìm ra lời nào để phản bác, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên lúc xanh lúc đỏ.

Trước kia cô cũng không thấy anh dài dòng như vậy.

Sau đó khi đi đường người đàn ông này nắm tay của cô liền trở nên đương nhiên hơn, cho dù cô có muốn vùng vẫy né tránh như thế nào, sau khi chạm phải ánh mắt nhàn nhạt của anh thì cô lập tức thành thật lại.

Không phải là cô sợ, mà là cho dù cô có nói cái gì thì anh cũng có thể tìm ra lời để trách móc lại cô, hơn nữa nói mười câu thì có chín câu không thể rời được đứa con, đồng thời cũng cho thấy anh làm như vậy cũng chỉ là vì con cái, để cô không nên suy nghĩ nhiều, vậy thì cô còn có thể nói cái gì được nữa, cô đã hoàn toàn không biết nói gì và cũng chỉ có thể từ bỏ đấu tranh.

Không yên lòng đi theo sau lưng của anh, bất tri bất giác, vậy mà hai người lại đi đến một con phố thương mại ở gần đó.

Sợ gặp người quen, cô không muốn tiếp tục đi vào trong, nhíu mày nói: “Anh dẫn tôi tới đây để làm gì?”

“Mua đồ.”

Lương Hạnh nhíu mày, lập tức dùng tay còn lại kéo cánh tay bị anh nắm lấy của mình ra, nói: “Muốn mua đồ thì tự mình đi đi, trước kia cũng không nhìn thấy anh nhiều chuyện như vậy, tôi không muốn đi dạo đâu, tôi muốn trở về.”

Bàn tay đang nắm tay cô của Triệu Mịch Thanh càng tăng thêm sức lực, ngoái đầu lại cúi xuống nhìn cô, giọng điệu bình thản khó tả: “Mua đồ xong thì đương nhiên tôi sẽ đưa em trở về, coi như đã đến rồi, em gấp gáp cái gì chứ? Cứ coi như là tiếp khách đi, cần gì phải khẩn trương như vậy.”

“Ai, ai khẩn trương chứ?” Lương Hạnh bị đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cho nên hơi lắp bắp một chút, tức giận nói: “Hơn nữa, tiếp khách cần phải nắm tay à.”

Tay nắm tay đi dạo trong phố thương mại, đứa nhóc ba tuổi cũng biết được không phải là người yêu thì chính là vợ chồng, chẳng lẽ còn mong chờ người khác xem như là anh em? Nếu như gặp phải người quen thì cô phải giải thích như thế nào đây?

“Vậy em muốn để tôi ôm cả người của em à?”

“...”

“Ôm em?”

“...”

Triệu Mịch Thanh một mặt bình tĩnh, thậm chí chững chạc đàng hoàng mà nhìn cô: “Em biết đó, ở đây có quá nhiều người, tôi không thể nào bỏ rơi một người phụ nữ mang thai mà đi một mình được, sẽ mất phong độ.”

“...”

Phong độ em gái nhà anh!

Lương Hạnh hét to ở trong lòng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy âm khí nặng nề.

Mức độ vô sỉ của người đàn ông này đã phá hỏng tam quan của cô lần nữa!

Hít thở, phải tỉnh táo.

Sau khi bình tĩnh được ba giây, cô cắn răng nghiến lợi chửi nhỏ: “Triệu Mịch Thanh, xem như là anh lợi hại!”

Khốn nạn!

Người đàn ông nắm chặt tay của cô, sờ lên đầu của cô, không để ý lắm mà mỉm cười: “Không nên quá tức giận, cẩn thận làm tổn thương con đó.”

“...”

Tùy tiện tìm một cửa hàng.

Triệu Mịch Thanh nắm tay cô đi thẳng đến khu quần áo.

Lương Hạnh lạnh mặt không thèm để ý đến anh, cũng không nói chuyện, nhưng mà dường như đầu óc không có trong trạng thái, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Dừng lại ở một cửa hàng quần áo nữ, nhân viên bán hàng đã lập tức mỉm cười bước tới: “Chào anh chào chị, hai người muốn mua quần áo hả?”

“Ừ, cứ để cho chúng tôi tự xem đi, không cần phải tiếp đón đâu.” Người đàn ông nhìn lướt qua bốn phía, giọng nói đạm mạc.

“À được, có gì cần thì cứ gọi tôi.”

Sau khi nhân viên bán hàng đi rồi thì Triệu Mịch Thanh đi tới đi lui chọn mấy bộ quần áo, ướm lên trên người của người phụ nữ.

Lương Hạnh trừng mắt nhìn, rốt cuộc cũng đã phát giác được không thích hợp, bắt lấy cánh tay của anh: “Ai cần anh mua quần áo cho tôi? Triệu Mịch Thanh, có phải là đầu óc của anh bị bệnh rồi không?”

Lưu manh ở đầu đường cũng không vô sỉ giống như anh đâu nhỉ? Đều đã ly hôn rồi mà còn muốn mua quần áo cho cô.

Người đàn ông đẩy tay của cô ra, trên gương mặt anh tuấn không có bất kỳ thay đổi nào, ánh mắt vẫn đặt trên quần áo như cũ, kéo môi tỏ ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Bụng của em sẽ lớn rất nhanh, đừng vì công việc mà siết chặt bụng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của con cái.”

Ánh mắt của Lương Hạnh dao động, cắn môi: “Vậy thì cũng không cần anh mua, tự tôi sẽ chú ý.”

Quần áo bây giờ cô mặc đều là mấy loại rộng rãi, nhưng mà cũng không thể ngày nào cũng mặc quần áo số lớn như vậy, sẽ làm cho người khác nghi ngờ, huống hồ gì có một vài trường hợp quan trọng thì cô nhất định phải mặc đồ tây.

“Những món mà em mua có kích thước không phù hợp, kiểu dáng quá xấu, khác biệt rất lớn so với phong cách trước đó của em, vẫn sẽ để cho người khác nghi ngờ. Hơn nữa tôi cũng không có nói là muốn mua cho em, tôi chỉ chọn giúp em thôi, em tự trả tiền.”

“...”

Lương Hạnh bỗng nhiên muốn đánh người.

Anh có biết là nhãn hiệu ở đây đắt tới cỡ nào không?

Trước kia cô là khách quen của chỗ này, nhưng mà bây giờ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một chút, anh còn nói đương nhiên như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play