Có lẽ là không muốn làm cho cô khó xử, Hướng Hoành Thừa rất quan tâm mà gật đầu: “Được rồi, nếu như có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Sau đó anh nói lời chào với Mẹ Lương ở trên giường: “Bác gái, hôm nào đó cháu lại đến đây thăm bác.”
“Được được được, cháu đi nhanh đi.” Mẹ Lương cười tủm tỉm khoát tay.
Hướng Hoành Thừa muốn đi, đương nhiên sẽ không quên lôi kéo Triệu Mịch Thanh, giọng điệu khá là lịch sự: “Triệu tổng, tôi thấy hai người chúng ta ở đây cũng không thể giúp được cái gì, không bằng cứ để Hạnh Hạnh và bác gái nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi mời anh ra ngoài uống chén trà, như thế nào?”
Triệu Mịch Thanh nhìn Lương Hạnh một chút, sau đó mới nhìn anh, mặt không biểu cảm mà gật gật đầu: “Mời.”
Lương Hạnh: “...”
Hai người này muốn làm gì vậy, sẽ không phải là đi xuống dưới lầu hẹn đánh nhau đó chứ.
Chắc là sẽ không trẻ con như vậy đâu.
Lương Hạnh há to miệng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, xoa xoa lên đầu của Xuyến Chi, tiện tay đóng cửa lại.
Dựa vào cửa nghe ngóng mấy giây, phát hiện người đã đi rồi, cô lập tức quay đầu qua lộ ra một vẻ mặt chất vấn nhìn về phía Mẹ Lương trên giường bệnh.
Đối phương lập tức chột dạ ho khan hai tiếng, bưng cái ly ở trên bàn cúi đầu uống nước, né tránh ánh mắt của cô.
Lương Hạnh nheo mắt lại, lạnh lùng gọi một tiếng: “Mẹ, chẳng lẽ là mẹ không có gì muốn nói với con hả?”
Bà Lương hung hăng nuốt một ngụm nước, để ly xuống, lôi kéo mền đắp lại, cười khan nói: “Hạnh Hạnh, mẹ buồn ngủ rồi, muốn ngủ, nếu không thì con về nhà trước đi.”
“Mẹ!” Giọng nói của Lương Hạnh rõ ràng chìm hơn một chút, nhíu chặt lông mày, biểu cảm có chút bất mãn: “Hôm qua con không ở đây, mẹ với anh Hướng lại nói gì với nhau vậy. Còn nữa, làm gì có chuyện đi khám thai?”
Nếu như không phải là bà đã nói những thứ này thì sao hôm nay Hướng Hoành Thừa lại chạy đến đây một chuyến, hai người này cũng sẽ không gặp nhau, lần này xấu hổ thì không nói, làm cho cô mất mặt biết bao nhiêu.
“Cái này, mẹ...” Mẹ Lương rất chột dạ, chớp chớp mắt mấy lần nhìn cô, giả vờ vô tội, nhỏ giọng nói thầm: “Mẹ, mẹ cũng không nói cái gì hết, không, không phải là đứa nhỏ đó muốn theo đuổi con hả? Mẹ không giúp đỡ thằng bé thì không được đâu.”
Ai ngờ được hôm nay Triệu Mịch Thanh cũng đến.
Nghĩ đến đây, bà bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, sau đó trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn cô chất vấn: “Mẹ còn chưa có hỏi con, từ lúc nào mà con lại lôi kéo với Tiểu Triệu vậy? Không phải hai đứa đã sớm ly hôn với nhau rồi sao, sao thằng bé lại còn chạy đến đây tìm con, chẳng lẽ là đòi con hả?”
Nói đến đây, thái độ của Mẹ Lương lập tức trở nên cực kỳ kiên quyết: “Hạnh Hạnh, mẹ nói cho con biết, chuyện của đứa bé cậu ấy nghĩ cũng đừng nghĩ, đây là do con sinh, không cho phép cho cậu ấy, nếu như chăm sóc không được thì mẹ nuôi cho con.”
“...”
Lương Hạnh lập tức không biết nói gì, trong lòng nôn một cái, mẹ nuôi hả? Mẹ còn phải chờ con nuôi nữa, chân cũng đã như thế này rồi, sao còn có thể nuôi được một đứa bé?
Cô thở dài, khí thế đã giảm xuống, trấn an mà nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy không có giành con với con, hai bọn con cũng không phải là như mẹ đã nghĩ... thôi bỏ đi, nói tóm lại là đối với những chuyện này của con, mẹ không biết thì cũng đừng có nhúng tay vào, có được không?”
Cô đã sắp bị phiền não chết rồi, hỗn loạn đến nỗi ngay cả cô cũng không hiểu được.
Mẹ Lương cũng tự biết là lần này mình đã làm không tốt, rầu rĩ bĩu môi, trên gương mặt được bảo dưỡng coi như là bóng loáng trắng nõn có chút thất lạc, nửa ngày sau mới thở dài mà nói: “Được rồi được rồi, mẹ mặc kệ đó, tùy con.”
Lương Hạnh nghiêng đầu qua nghi ngờ nhìn bà ấy.
Cô cũng không tin bà ấy, nhưng mà bà ấy cũng đã đảm bảo rồi, mình cũng không nên nói cái gì nữa.
Mẹ Lương từ từ dựa lưng xuống rồi nằm xuống, để chăn bông ở dưới nách, ánh mắt lườm nhìn cô một chút, giả bộ như bình tĩnh mà nói: “Hạnh Hạnh, nhưng mà mẹ cũng muốn nhắc nhở con, mặc dù Tiểu Triệu không biểu thị cái gì, nhưng mà cậu ấy đã biết đứa bé là của cậu ấy, chắc chắn là không lâu sau mẹ của cậu ấy sẽ biết được. Dựa vào lòng dạ hẹp hòi của mẹ cậu ấy, chắc chắn sẽ không dễ dàng ném đứa nhỏ này cho con đâu.”
Có người bà nào mà không muốn ôm cháu trai? Đừng nói là vợ chồng hợp pháp sinh ra, là con riêng thì những người có tiền như là bọn họ cũng vui vẻ cam tâm tình nguyện, sao có thể bỏ lỡ hai đứa cháu trai mập mạp được chứ?
Lương Hạnh khẽ giật mình, không khỏi đi đến bên giường, mặt lạnh lùng: “Đứa nhỏ này là do con sinh ra sau khi ly hôn, có quan hệ gì với nhà của bọn họ chứ? Bà ấy có tư cách gì mà tranh giành với con, sẽ không phải là ngay cả một chút đạo lý này mà mẹ của anh ấy cũng không hiểu đó chứ?”
Nói thì là nói như vậy, nhưng mà được Mẹ Lương nhắc nhở như thế, bỗng nhiên cô cũng có chút không dám xác định.
Mẹ Lương bĩu môi: “Con trông cậy vào một bà già nói đạo lý với con hả? Bà ta chỉ có một đứa con trai, không biết mong muốn một đứa cháu trai bao lâu rồi, nếu không thì cũng sẽ không nhét phụ nữ cho con trai của mình sau khi con vừa mới ly hôn, ý đồ này của bà ta vẫn còn chưa lộ rõ à?”
Chuyện như thế này bà ấy đã nhìn thấy nhiều rồi, lúc trước còn là đệ nhất phu nhân ở Nam Thành, thường xuyên sẽ tổ chức buổi trà chiều cùng với mấy phu nhân khác, loại chuyện như thế này trò chuyện với nhau nhiều lắm.
Lương Hạnh híp mắt lại suy nghĩ sâu xa, biểu cảm có vẻ hơi phức tạp.
Mẹ Triệu đối với cô thì trước mặt là một mặt sau lưng là một mặt, trước kia cô đã nhìn thấu chuyện này rồi, nhưng mà cô không vạch trần mà thôi. Bởi vì vốn không ở cùng nhau, không cần phải ngày nào cũng dỗ mẹ chồng vui vẻ, bây giờ đã ly hôn rồi, cái này cũng không cần thiết nữa.
Cô biết là bây giờ mẹ Triệu xem thường mình, chắc có lẽ là bây giờ cũng đã xem Phó Tuyết Thảo là con dâu của mình, nếu như biết được sự tồn tại của hai đứa bé ở trong bụng của cô, vậy có thể sẽ bỏ qua dễ dàng không?
Cô bỗng nhiên lắc đầu, một mặt kiên quyết: “Không, con sẽ không cho bà ấy đâu, cho dù như thế nào thì hai đứa bé này cũng đều là của con, con sẽ không lùi bước.”
Mẹ Lương mím môi nhìn cô không nói chuyện, mặt lộ vẻ u sầu.
Nếu như không kết hôn, dựa vào điều kiện hiện tại của cô, ba ngồi tù, trong nhà còn nuôi thêm một người già không thể làm việc, căn bản cũng không có năng lực nuôi dưỡng, nếu như nhà họ Triệu không buông tha thì cô nên làm cái gì đây.
Tạm thời Mẹ Lương không dám nói ra những lời này, bây giờ cô đã rất vất vả rồi, không muốn trơ mắt nhìn thấy cô phải gánh vác tất cả một mình.
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, Hướng Hoành Thừa và Triệu Mịch Thanh đứng ở cổng bệnh viện.
“Triệu tổng, đi uống cà phê hay là rượu?”
Triệu Mịch Thanh chuyển mắt qua nhìn người đàn ông trầm ổn ở trước mặt, trên mặt hiện lên một tia thâm trầm: “Cà phê đi.”
“Cũng đúng, mới sáng sớm uống rượu thì không tốt cho sức khỏe.”
Hướng Hoành Thừa cười cười nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy ở cách đó không xa có một quán cà phê: “Triệu tổng, mời.”
Xuyến Chi ghé vào trong ngực của Hướng Hoành Thừa cắn ngón tay, sợ hãi nhìn Triệu Mịch Thanh một chút, đôi mắt đen to tròn, trong veo có thể nhìn thấy đáy.
Triệu Mịch Thanh cũng nhìn bé một cái, sau đó cất bước đi về phía trước, hờ hững hỏi: “Cô bé như thế nào vậy?”
Hướng Hoành Thừa hơi ngẩn ra, không ngờ đến anh còn chú ý đến Xuyến Chi, dịu dàng sờ lên trán của bé một cái, cười nhạt nói: “Bệnh tự kỷ.”
Triệu Mịch Thanh chậm chạp đi đến, ánh mắt tùy ý liếc nhìn bốn phía, mặc đồ tây, trầm tỉnh ổn trọng. Trong lúc Hướng Hoành Thừa cho rằng anh chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, bỗng nhiên nghe thấy anh nói: “Tôi có một người bạn là chuyên gia về phương diện này, anh Hướng có cần thì tôi có thể dẫn đến đó.”
Lần này sắc mặt của Hướng Hoành Thừa đã thay đổi, chuyển mắt qua nhìn anh chăm chú, mỉm cười nói: “Tâm ý của Triệu tổng thì tôi xin nhận, chỉ là mấy năm nay tôi đã đi gặp chuyên gia trong và ngoài nước, hiệu quả đều không tốt, cho nên mới dự định đưa con bé về nước trong một thời gian ngắn, bây giờ cũng chỉ có thể từ từ thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT