Khoảng một tuần sau, vụ hợp tác giữa châu báo Chí Hằng và cùng Doanh Tín cuối cùng cũng được ký kết, Quý tổng vô cùng vui mừng, trong các cuộc họp lớn nhỏ, cái tên Lương Hạnh luôn được nhắc đến và cô ấy đã hoàn toàn khẳng định năng lực của mình.
Lương Hạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô là một người sống tương đối thực nên cô quan tâm đến số tiền thưởng sắp tới hơn.
Bởi vì vụ làm ăn này mà thành công thì ngoại trừ cô, tiền thưởng hàng quý của bộ phận tiếp thị và toàn bộ công ty sẽ trở thành một con số đáng kể, thái độ của mấy lão già lúc đầu đi theo Trịnh Vân bây giờ cũng tương đối buông lỏng với Lương Hạnh.
Hôm nay, Lương Hạnh vừa rời khỏi phòng họp liền đến thẳng nhà WC.
Cô đang dựa vào bồn rửa mặt nôn ra một ngụm nước chua, khi đang súc miệng thì nhìn thấy Liêu Thu bước vào qua tấm gương trước mặt, chỉ thấy bước chân của cô ta chợt khựng lại, hai người nhìn thẳng vào nhau qua tấm kính.
Lương Hạnh phun nước trong miệng ra rồi lại vả nước lên rửa mặt, vừa rửa vừa hỏi cô ta: “Sao vậy?”
Liêu Thu nuốt nuốt nước miếng một lát rồi mới nhớ ra: “Một đồng nghiệp trong bộ phận thư ký vừa nói rằng Quý tổng tìm chị, tôi thấy chị vào nhà WC nên vô thông báo một tiếng.”
Lương Hạnh lau mặt rồi chống hai tay lên bệ rửa, sắt mặt trắng bệch, nặng nề “uhm” một tiếng sau đó quay người đi ra ngoài.
Nhưng cô bị Liêu Thu ngăn lại, cô ta lo lắng nhìn cô: “Giám đốc, tôi thấy gần đây sắc mặt của chị không được tốt, hay bị nôn ra lại còn đau bụng nữa, hay là chị đến bệnh viện khám xem thế nào.”
Lương Hạnh cong môi khẽ gật đầu: “Hai ngày nay công việc cứ dồn dập không dứt ra được, cuối tuần có thời gian tôi sẽ đi, cô đừng lo.”
Nói xong, cô vỗ vai đối phương rồi đi vòng qua để ra ngoài.
Trong phòng làm việc của Quý tổng, từ khi cô bước vào, nụ cười của người đàn ông ấy chưa từng phai nhạt, và trong ánh mắt của ông ta ngập tràn sự tán thưởng.
Lương Hạnh bình tĩnh ứng đối rồi ngồi xuống bàn làm việc: “Quý tổng tìm tôi có chuyện gì không?”
Quý tổng chắp hai tay đặt trên bàn làm việc, mười ngón đan chéo, vừa nhìn vừa đẩy tập tài liệu đến trước mặt cô: “Tôi sẽ không nói nhiều về những chuyện khác. Tiền thưởng đợt này, tôi đã thông báo cho bộ phận nhân sự duyệt trước cho cô rồi.”
Lương Hạnh liếc nhìn một cái nhưng không mở ra mà chỉ mỉm cười: “Cám ơn Quý tổng, tôi cảm thấy rất vinh dự khi được làm việc dưới trướng ông.”
Vừa nói, cô vừa đẩy hồ sơ lại, cố gắng tìm ra chủ đề chính của buổi gặp mặt này: “Còn điều gì muốn phân phó ông cứ việc nói, chỉ cần là chuyện tôi làm được thì tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Quý tổng thấy cô nghiêm túc như vậy liền tiếp tục câu chuyện” “Là như vầy, chắc cô cũng không còn xa lạ với công ty Long Đằng dưới trướng Phong Thuỵ nhỉ?”
Lương Hạnh không ngờ Quý tổng lại đột nhiên nhắc tới Long Đằng nên mất bình tĩnh, thật lâu sau cô mới khôi phục lại vẻ mặt, rồi thản nhiên nói: “Tôi có nghe qua, lúc trước chẳng phải đã từng bàn chuyện hợp tác nhưng cuối cùng vì bên phía Thượng tổng có biến nên không thành sao.”
Ánh mắt Quý tổng trầm xuống, trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Đúng vậy, nhưng tôi nghe nói người phụ trách hiện tại của Long Đằng đã thay đổi, không còn là Thượng Điền nữa, cô có biết là ai không?”
“Không biết, là ai?” Khoé miệng Lương Hạnh giật giật, vẻ mặt vẫn không chút biến đổi nhưng lại có chút đơ, mất tự nhiên.
“Mộc Điệp.” Quý tổng lại càng rạng rỡ, sau khi nói ra cái tên này, ông ta liền thở dài: “Chính là Mộc Điệp từng đi theo cô năm ngoái, không ngờ bây giờ lại có tiền đồ như vậy, tối thấy lúc trước quan hệ giữa cô và cô ấy cũng khá tốt…”
Lúc đề cập đến điều này, Quý tổng đột nhiên kéo dài, không nói nữa.
Lương Hạnh lập tức hiểu rõ, đôi tay buông thõng trước mặt lặng lẽ nắm chặt, móng tay đã ăn sâu vào da thịt: “Quý tổng muốn tôi đi bàn chuyện hợp tác cùng Long Đằng sao?”
Quý tổng nghe vậy, vui mừng cười cười rồi lập tức gật đầu.
Ông ta nhìn sang máy tính, gõ nhẹ hai lần rồi chuyển màn hình về phía cô.
“Long Đằng là công ty con của Phong Thuỵ, nếu có thể hợp tác thành công với họ thì sau này chúng ta có thể thâm nhập vào toàn bộ hoạt động kinh doanh của Phong Thụỵ. Trước kia cảm thấy một tập đoàn lớn như Phong Thuỵ sẽ rất khó để chúng ta chia sẻ miếng bánh với họ nhưng là này Mộc Điệp dù sao cũng từng thực tập ở Doanh Tín của chúng ta một thời gian, với cô cũng được xem là quen biết…”
Sắc mặt của Lương Hạnh dần trở nên trắng bệch, cô lại nghe thấy ông ta chần chừ: “Hơn nữa tôi còn nghe nói, lúc Trịnh Vân còn, từng tìm Long Đằng để bàn chuyện hợp tác nhưng cuối cùng không giải quyết được gì, có thể cô ta đã tạm rời cương vị công tác nhưng hồ sơ có lẽ vẫn còn ở chỗ của cô.”
Ánh mắt của Lương Hạnh khẽ rung, lúc này nghe Quý tổng nói vậy, trong đầu cô như có tiếng nổ vang trời, mọi thứ cũng trở nên mơ hồ.
Cô nghẹn lời nhưng vẫn gượng cười nói: “Có lẽ tư liệu quá nhiều, tôi vẫn chưa sắp xếp kịp, tôi phải quay về tra cứu một chút.”
Quý tổng giơ tay, bộ dáng trông có vẻ không quan tâm lắm: “Tạm thời thế đã, cô hãy trở về tìm xem qua tư liệu, có vấn đề gì thì cứ tìm Trịnh Vân hỏi rõ ràng, tôi giao vụ này cho cô lo liệu, cố gắng hoàn thành, trong kỳ đánh giá nghiệp vụ vào cuối năm của công ty mẹ, có thể chi nhánh Nam Thành của chúng ta sẽ đạt được bước tiến mới.”
Lương Hạnh không nói gì chỉ cố gắng gượng cười.
Không biết từ khi nào, trên lưng cô đã thấm đẫm mồ hôi, lúc rời khỏi văn phòng của Quý tổng, trong đầu cô luôn có vô vàn câu hỏi xoay quanh, tại sao Quý tổng lại đột nhiên nổi lên hứng thú như vậy với Long Đằng, Quý tổng cũng biết rõ thương vụ lúc trước của Trịnh Vân không hề được báo cáo vào cơ sở dữ liệu của công ty.
Nghĩ đến đó, cô âm thầm nắm chặt tay.
Trên đường trở về văn phòng, vừa đẩy cửa vào, cô vô tình phát hiện cánh cửa đang mở một nửa, cô khẽ nhíu mày, phát hiện trạng thái của mình có vấn đề trong khoảng thời gian này, tự nhiên toàn thân toát mồ hôi, thậm chí ngay cả trí nhớ cũng gặp vấn đề.
Cô đẩy cửa ra, ngồi trên ghế văn phòng một lúc, mới cầm điện thoại bên cạnh bấm gọi: “Phiền cô gọi Tiểu Trương bên bộ phận dữ liệu đến văn phòng của tôi.”
Cô cúp máy, chờ thêm một lát thì Tiểu Trương gõ cửa đi vào.
Người đàn ông vừa vào cửa liền liếc nhìn qua bàn làm việc lộn xộn trước mặt, cuối cùng nhìn vào một cái hộp màu hồng, trong lòng thầm cay mày nói: “Thử thai…”
Lương Hạnh nghe tiếng liền nhìn theo ánh mắt của anh ta, ánh nhìn của cô chợt khựng lại.
Cô nhanh tay lẹ mắt chộp lấy cái hộp màu hồng nhét vào ngăn kéo, xấu hổ ho khan hai tiếng, lúc này Tiểu Trương vẫn chưa bình tĩnh trở lại, trong mắt anh ta xuất hiện sự lúng túng: “Giám đốc, không phải chị lại…”
Anh ta chỉ ngón tay vào Lương Hạnh.
Lương Hạnh ho đỏ cả mặt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không giải thích nữa mà chỉ đáp: “Không có, cậu không cần kinh ngạc.”
Tiểu Trương đối với chuyện này cũng tương đối chậm hiểu, nghe cô nói vậy thì anh ta không gặng hỏi nữa mà lảng sang chuyện khác: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Lương Hạnh trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, ánh mắt ra hiệu hướng về phía ghế: “Ngồi xuống đã rồi nói.”
Tiểu Trương nghe lời ngồi xuống thì nghe Lương Hạnh tiếp tục hỏi: “Cậu làm ở Doanh Tín được mấy năm rồi?”
“Ba năm rưỡi. Anh ta đáp không chút do dự.”
Lương Hạnh hơi nheo mắt lại, gõ ngón tay lên trên bàn làm việc, đợi một hồi mới nói: “Lần này đã lấy được thương vụ của Chí Hằng, cậu cũng thấy rồi, các vị lãnh đạo rất vui. Biểu hiện của cô và Liêu Thu cũng không tồi, tôi cũng đã tranh thủ nói với Quý tổng tranh thủ, bên bộ phận dữ liệu tạm thời không có vị trí nào trống để thăng chức cả nhưng bên bộ phận thị trường thì vẫn còn thiếu một phó phòng, cậu có muốn ngồi vào chiếc ghế này không?”
Tiểu Trương sững người sắc mặt không rõ là đang kinh ngạc hay hoảng sợ.
“Vậy còn Liêu Thu?” Sau một lúc lâu, anh ta lúng ta lúng túng hỏi một câu không liên quan gì đến lợi ích của bản thân.
Lương Hạnh lập tức nhìn thấu, cô mỉm cười hỏi: “Đừng nói là cậu có ý với con gái nhà người ta nhé?”
Nói xong, cô ngả người ra sau và nghiêm túc nói: “Dù sao thì trình độ của Liêu Thu cũng còn nông cạn, kinh nghiệm làm việc chưa đủ. đề bạt cô ấy thì một là lãnh đạo sẽ không thông qua, hai là thăng tiến quá nhanh không phải là chuyện tốt đối với sự nghiệp của cô ấy, cho nên lúc này tôi muốn đề bạt cậu trước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT