*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lương Hạnh hoàn thành xong thủ tục, tiện thể ăn luôn bữa cơm ở căng tin bệnh viện, sau đó cùng mẹ trở lại chờ ở phòng khám.
Vừa ra khỏi thang máy, cô đã lờ mờ nghe thấy một giọng nói sắc bén quen thuộc, cô vội vã xoay người.
Lòng cô trầm xuống, bước thật nhanh ra ngoài, vừa rẽ vào góc cua liền nhìn thấy mẹ Triệu đang hất cằm, tay chỉ thẳng vào mẹ Lương lớn tiếng mắng: “Người nhà họ Lương các người thật là có bản lãnh, đã trốn một năm không để cho tôi thấy cháu trai mình, cuối cùng đứa trẻ lại bị các người dày vò đến nỗi phải đến bệnh viện, người nhà họ Lương các người đang suy tính cái gì trong lòng vậy!”
Mẹ Triệu ăn mặc rất tinh xảo, ngay cả tóc cũng được chăm chút cẩn thận, búi tóc ra tai sau, vô cùng quý phái, trên bàn tay đang chỉ thẳng vào mẹ Lương đeo vòng tay phỉ thúy cùng với chiếc nhẫn bằng đá quý kia cũng không hề rẻ. So sánh với mẹ Lương chỉ khoác tên người chiếc áo trơn màu xám tro, không những quá bình thường, mà còn càng lộ ra sự già nua, tiều tụy.
Mẹ Lương hai mắt long lanh nước, hồi lâu mới phản bác: “Nó là cháu ngoại nhà họ Lương chúng tôi, tôi không đau thì còn ai đau, tôi cũng không cần các người ở chỗ này quơ tay múa chân, trước kia các người đã làm biết bao chuyện xấu xa với nhà tôi, vậy mà bây giờ còn không biết xấu hổ nhận nó là cháu trai nhà họ Triệu sao?”
“Sao lại không?” mẹ Triêu khinh thường hừ lạnh, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm mẹ Lương: “Trừ khi các người bây giờ nhanh chóng để Lương Hạnh láy chứng minh của bệnh viện ra, chứng minh cả hai đứa bé và Mịch Thanh nhà chúng tôi không có quan hệ máu mủ.”
Lương Hạnh nhịn trong chốc lát, cuối cùng cũng không kiềm chế được, bước chân vội vảng đi về trước, tay cầm ném luôn túi thức ăn trước lúc Triệu phát tác thêm.
Loading...
Không may, nó lại đập vào chân mẹ Triệu, nước súp đặc quánh chảy ra, bắn tung tóe lên gấu váy màu xám nhạt của bà.
Khóe miệng Lương Hạnh nở nụ cười lạnh, bước tới bên người mẹ Triệu, nhìn chằm chằm vào bà ta, bà ta kinh ngạc lùi lại cảnh cáo: “Lương Hạnh, cô muốn làm gì? Đây là bệnh viện đấy!”. ”
Lương Hạnh nghe xong “Xùy” nhẹ một tiếng, khóe miệng cong lên giọng mỉa mai: “Tôi đã nói rất rõ ràng với bà rằng 2 đứa trẻ là con của Triệu Mịch Thanh, tôi còn có thể cung cấp cho bà giấy chứng nhận cha con từ bệnh viện, nhưng xin lỗi, dù đứa trẻ và người nhà họ Triệu có cùng huyết thống, thì các người cũng đừng hòng động vào con tôi, nếu có ý kiến gì có thể cùng nhau ra tòa, Tôi- Lương Hạnh nhất định sẽ theo tới cùng, bảo đảm cho đến khi bà nhắm mắt cũng không thể nhìn mặt cháu trai đâu.”
Lương Hạnh chưa bao giờ nói những lời tàn nhẫn như vậy trước mặt mẹ Triệu.
Bất ngờ bị làm cho nghẹn họng, sắc mặt mẹ Triệu thay đổi liên tục, bị cô đánh bại chỉ có thể tức giận đùng đùng, ngón tay chỉ thẳng Lương Hạnh, phẫn hận nói: “Được lắm Lương Hạnh, cô lại dám uy hiếp tôi…”
“Xin lỗi, tôi cũng không có thời gian rảnh để đôi co với bà.” Lương Hạnh khinh thường cười một tiếng, quan sát bà ta từ trên xuống dưới, càng làm cho cơn tức giận của bà Triệu lên đến đỉnh điểm.
mỉm cười hai tay như cũ theo thói quen đút ở trong túi áo khoác màu trắng, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh mẹ Triệu, nhìn chằm chằm lên người Lương Hạnh, đáy mắt có chút hơi dao động.
Lương Hạnh trước đó đã đưa ra một vài đánh giá cơ bản về cô gái này lúc ở trong phòng của bác sĩ Đào, cô ta chắc cũng chỉ mới tốt nghiệp, vẻ ngoài dịu dàng, ngọt ngào, nhưng dù là ngoại hình hay gia thế thì cũng không phải là mẫu hình mẹ Triệu hướng đến, nghĩ đến hồi trước Phó Tuyết Thảo cùng Tề Hàm cũng có chút khiến bà ta kiêng kị, có lẽ vậy nên giờ chỉ muốn cưới một người vợ ngây thơ, trong sáng cho Triệu Mịch Thanh.
Lương Hạnh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô ta, cố kiềm nén cơn tức giận trong lòng với mẹ Triệu, vẻ mặt lãnh đạm ngẩng đầu, lên tiếng chào hỏi: “Chắc hẳn cô đã làm không ít điều tra về Triệu Mịch Thanh, nên cũng chẳng lạ khi vừa nhìn một cái đã nhận ra tôi, nhưng người kinh nghiệm là tôi đây cũng nhắc nhở cô một chút, muốn lấy lòng người mẹ chồng tương lai này, thì tâng bốc, nịnh hót, lấy lòng cũng không phải là một kế sách hay đâu.”
Lời vừa dứt, miệng của cô bất giác cong lên, như có như không quan sát cô nàng một chút, nhẹ gật đầu: “Nhưng mà cô so với hai người trước kia có vẻ tốt hơn nhiều, được lắm, Chúc cô may mắn. ”
Nghe đến đây Đào Mỹ Ân có vẻ sửng sốt, cũng không biết cô nói câu kia “Chúc may mắn” ý nghĩa sâu xa là gì, sợ nói sai liền đứng sau lưng mẹ Triệu không dám nói câu nào.
Mẹ Triệu che cho Đào Mỹ Ân ở phía sau lưng, cũng vẫn còn muốn nói thêm gì đó, thì của phía sau lưng đã mở ra, Bác sĩ Đào từ bên trong đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt bất giác vẻ mặt đanh lại, liếc nhìn về phía con gái, sau đó mới trầm giọng nói: “Đứa trẻ không sao rồi.”
Lương Hạnh nghe xong câu này, cũng mới im lặng thở phào nhẹ nhõm, mà từ đầu đến cuối mẹ Lương luôn căng thẳng tựa như không thể đứng lên được, thiếu chút nữa thì không kềm được, đứng dậy nắm chặt tay bác sĩ, nói liên hồi “Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ…”
Mẹ Triệu mỉm cười như đã thân quen chào hỏi, bác sĩ Đào cũng đã tháo khẩu trang ra, nhưng lại cố ý phớt lờ lời chào hỏi kia chỉ nghiêm khắc nhìn cô bác sĩ trẻ tuổi kia nói: “Đang trong giờ làm mà lại tùy ý rời phòng làm việc, con cứ chờ thông báo kiểm điểm của tháng này đi ”
Dứt lời nhấc chân đi cũng không thèm quay đầu lại nhìn nửa giây.
Biểu cảm của Đào Mỹ Ân chợt biến sắc, vội vã chạy đuổi theo, mặc cho mẹ Triệu ở sau lưng gọi mấy tiếng “Bác sĩ Đào”, cũng không có ý định đuổi theo, quay lại đưa mắt nhìn sang Lương Hạnh đứng ở sau lưng.
Mẹ Lương vừa mới từ phòng trị liệu ôm đứa bé đi ra, mẹ Triệu đã đưa mắt nhìn chằm chằm, trên mặt vô tình liền lộ ra chút trìu mến.
Đang định tiến lên muốn lại gần thằng bé, liền bị Lương Hạnh cản lại: “Thật xin lỗi, An Ngôn nhà chúng tôi sợ người lạ.”
Mẹ Triệu nghe vậy biểu tình trên mặt cũng phải thu lại, bà ta làm bộ ho khan hai tiếng để cho đi vẻ lúng túng trên mặt, ánh mắt cũng hoà hoãn đi, tập trung hoàn toàn nhìn vào đứa trẻ đang nằm trong lòng mẹ Lương, tâm trạng cũng trở nên dịu lại.
Nghĩ đến việc đứa bé là con trai Triệu Mịch Thanh, cháu đích tôn của nhà họ Triệu, trong lòng lại không thể kiềm nén được, dường như muốn đem cô nuốt chửng.
“Có thể để cho tôi ôm thằng bé một lát được không?” mẹ Triệu giống như là theo bản năng, vô thức đưa tay hướng về phía thằng bé: “Tôi cũng chỉ ôm một cái thôi, không có ý gì khác.”
Vẻ mặt Lương Hạnh hơi ngưng trọng, cô quay đầu đưa mắt nhìn mẹ Lương ở phía sau, mẹ Lương ôm thằng bé qua một bên, thể hiện thái độ bằng hành động của mình.
Yên lặng một hồi, Lương Hạnh đón lấy thằng bé từ tay bà ngoại, ôm tới trước mặt mẹ Triệu: “Đây là vì thể diện của thằng bé, chứ chẳng có nửa điểm quan hệ với bà.”
Trong lời vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng lúc này mẹ Triệu nào còn để ý đến nữa, đem đứa trẻ ôm ở trong ngực, trong lòng bà dấy lên cảm giác chưa bao giờ có: “Bảo bối à, ta là bà nội của con đây…”
An Ngôn không hề biết gì, được bà Triệu ôm ở trong lòng lại tưởng mẹ mình, khuôn mặt đẫm nước mắt lại đột nhiên bật cười, khiến cho thành tuyến cuối cùng trong lòng mẹ Triệu đột nhiên bị đánh sập.