Trước khi Lương Hạnh giả bộ ngã, Triệu Mịch Thanh đã kịp thời ra tay, cánh tay vững vàng nâng cô lên, rồi lạnh lùng mở miệng: “Bộ đồ của Tuần tổng có giá trị không thấp, nếu làm bẩn sợ rằng cô làm việc cả năm cũng không trả nổi.”
Lương Hạnh nghe xong thì thu tay về, thấy sự tình phát triển thành ra thế này chỉ có thể nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Lúc này, Tuần Tráng uống rượu xong mới phản ứng lại, hơi kinh ngạc lên tiếng giảng hòa: “Không sao, ly rượu này của người đẹp, tôi bằng lòng nhận lấy.”
Nghe anh ta nói, ánh mắt của Triệu Mịch Thanh càng tối lại, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng nói có vẻ tức giận, ra lệnh: “Còn không mau ra ngoài!”
Lương Hạnh mím môi, cân nhắc một chút rồi đặt ly rượu xuống, đi ra ngoài.
Sau khi bóng dáng của người phụ nữ biến mất, cánh cửa phòng một lần nữa đóng lại, lúc này Tuần Tráng mới lên tiếng trách móc: “Anh dọa người ta sợ chạy rồi kìa, có cần phải làm đến mức đó không.”
Triệu Mịch Thanh không để lộ một tia sơ hở trên khuôn mặt, hơi sửa lại vạt áo: “Là Tuần tổng quá thương hoa tiếc ngọc.”
Dứt lời, anh đứng dậy, khẽ gật đầu áy náy: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”
Anh nhấc chân bước ra ngoài, lúc đang rửa tay ở bồn rửa, thì nhìn thấy Lương Hạnh qua tấm gương trước mặt, mặt anh không biến sắc, đồng thời mở miệng: “Em không cần nhúng tay vào chuyện này.”
Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến Lương Hạnh phải đè nén cảm xúc bên trong: “Em không nhúng tay vào chuyện của anh, ngược lại chính anh làm hỏng kế hoạch của em.”
“Chuyện của em cũng là chuyện của anh.” Anh rửa tay xong thì chuyển ánh mắt sang nhìn cô.
Loading...
Lời lẽ vô lý khiến Lương Hạnh nhất thời nghẹn giọng im lặng, câu cãi còn chưa ra đến miệng, đã thấy ánh mắt của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, sau đó nhẹ nhàng, bình tĩnh nói: “Tuần Tráng đến…”
Cô hơi khựng lại, phản ứng lại mấy giây rồi nhanh chân đi vào nhà vệ sinh nữ nằm ngay bên cạnh, bước chân tự nhiên, không để lộ sơ hở nào.
Không lâu sau, Tuần Tráng đến bên Triệu Mịch Thanh, nhìn về phía nhà vệ sinh nữ đầy ẩn ý: “Người vừa vào chẳng phải là nữ phục vụ ban nãy sao, chẳng lẽ Triệu tổng coi trọng cô ấy?”
Triệu Mịch Thanh không nghe nổi nữa, thu hồi ánh mắt, xoay người rút mấy tờ khăn giấy, thờ ơ đáp lại: “Người phụ nữ vụng về, Tuần tổng quá đề cao cô ta rồi…”
Lời này khiến Tuần Tráng sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì không nhịn được vỗ hai cái vào cánh tay Triệu Mịch Thanh: “Ai cũng nói Triệu tổng là người vô tình, xem ra lời này quả thật…”
Thân hình anh ta hơi lắc lư, dường như mấy ly rượu đã phát huy tác dụng, trong mắt thoáng hiện lên một tia mờ mịt.
Triệu Mịch Thanh từ chối cho ý kiến, vì Lương Hạnh vẫn đang ở bên trong chưa đi ra, nên anh cũng không nhấc chân rời đi, nâng cổ tay lên nhìn giờ, sau đó ánh mắt lại nhìn sang: “Tôi còn có việc, xin phép về trước, về chuyện hợp tác làm ăn, xin Tuần tổng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.”
Tuần Tráng nghe xong thì cười nhạo một tiếng, sau đó khoát tay, lập tức đưa ra quyết định: “Không cần suy nghĩ, Triệu tổng, mặc dù Tuần Tráng tôi đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng chuyện hợp tác cũng phải coi trọng nghĩa khí, so với Triệu tổng, tình bạn giữa tôi và Thượng tổng vẫn sâu đậm hơn.”
“Vậy sao?” Triệu Mịch Thanh nghe xong lời này cũng không tức giận, ngược lại anh hạ tầm mắt xuống, lộ ra một nụ cười tà mị: “Tôi khẳng định Tuần tổng sẽ phải xem xét lại quyết định này.”
Rượu vào lời ra, lời của Triệu Mịch Thanh rõ ràng mang ý tứ sâu xa, hiển nhiên đã chọc giận Tuần Tráng, chỉ thấy anh ta lảo đảo một cái rồi nắm lấy cổ áo anh, ánh mắt hung ác nhìn anh chằm chằm, cả người lúc này đều mang một tia âm ngoan.
Anh ta chậm rãi gia tăng sức mạnh trong tay, sau đó thẳng thừng nói: “Nói thật, hôm nay tôi đồng ý gặp mặt, cũng không phải muốn nói chuyện hợp tác, chẳng qua vì quá nhàm chán, đồng thời…”
Anh ta hơi dừng lại, rồi đột nhiên giơ tay đấm mạnh vào xương gò má của Triệu Mịch Thanh, khiến thân thể anh lùi lại hai bước rồi đập vào tường, sau đó anh ta cong môi cười xấu xa: “Đồng thời nhớ tới cú đấm một năm trước, anh cho rằng tôi không đánh lại anh?”
Triệu Mịch Thanh đột nhiên cảm thấy một mùi máu tanh lan tỏa trong khoang miệng, khi giơ tay lên thì có một dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Ánh mắt anh bỗng trở nên dữ tợn, khi đối phương giơ tay định thực hiện một cú đấm thứ hai, anh liền né sang một bên, đồng thời bẻ tay anh ta về phía sau rồi đè người vào tường.
“Anh uống nhiều rồi.” Anh lạnh lùng đánh giá, không có ý muốn đánh nhau.
Nhưng Tuần Tráng đã lợi dụng sơ hở này, dựt hai tay ra tự giải thoát bản thân, sau đó đưa tay lên đấm vào mặt Triệu Mịch Thanh.
“Tuần Tráng.” Sau khi Triệu Mịch Thanh tỉnh táo lại thì giơ tay kẹt chặt cánh tay anh ta, sau một hồi dùng sức, định đánh trả lại thì bên tai anh vang lên một tiếng “rầm”.
Sau đó anh nhìn thấy ánh mắt Tuần Tráng dần dần tan rã, sức tay hiển nhiên cũng buông lỏng, trên đỉnh đầu anh ta từ từ chảy ra một vết máu kinh khủng, trong một thời gian ngắn, gần như chảy đầy trên mặt.
Lảo đảo vài cái, thân thể anh ta rốt cục gục xuống, lộ ra bóng dáng Lương Hạnh sau lưng.
Cô vẫn đang cầm trên tay nửa chai rượu vang, vẻ mặt tái nhợt nhìn người ngã xuống trước mặt, sau đó nhìn chằm chằm Triệu Mịch Thanh, cô không kịp nuốt nước bọt hỏi anh: “Anh, anh có sao không?”
Triệu Mịch Thanh không khỏi khiếp sợ, không ngờ người phụ nữ này lại có sức lực lớn như vậy.
Không kịp trả lời câu hỏi của cô, phản ứng đầu tiên của anh là ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của Tuần Tráng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh lấy một ổ USB từ trong túi ra và đặt nó bên cạnh anh ta.
“Đi thôi.” Anh đứng dậy, nhìn quanh hành lang, cuối cùng nắm tay Lương Hạnh.
Đầu óc Lương Hạnh đang hỗn loạn, lúc này cô mới chậm rãi tỉnh táo lại, mặc kệ bàn tay vươn ra của Triệu Mịch Thanh, ngồi xổm xuống sờ soạng trên người Tuần Tráng, cuối cùng sờ thấy điện thoại di động trong túi anh ta.
Truyện Thám HiểmTrên hành lang có tiếng bước chân tới gần, khiến Lương Hạnh toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhét điện thoại di động vào túi, không chút do dự bỏ chạy.
Bước chân như đạp gió, chẳng dám ngoảnh lại.
Tuần Tráng người đầy máu nằm cạnh bồn rửa mặt nhanh chóng được phát hiện, sau một hồi hỗn loạn, nhân viên an ninh của quán bar bắt đầu kiểm tra từng người một, Lương Hạnh cắm đầu cắm cổ chạy xuống lầu, nhưng cô không ngờ tầng lầu này có cấu trúc phức tạp như vậy, đi được hai vòng thì lạc.
Thật vất vả mới nhìn thấy cầu thang, giây tiếp theo người bị lực kéo của cánh tay ai đó, trực tiếp rơi vào một vùng mờ mịt.
Lương Hạnh hoàn hồn, mượn chút ánh sáng có thể thấy rõ đường nét của Triệu Mịch Thanh, giây tiếp theo vừa định nói, đã bị người đàn ông bịt miệng, thân thể đè xuống, hơi thở nặng nề phả vào tai cô..
Không tự chủ được, trong người như có một luồng điện, Lương Hạnh nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc.
Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân đến gần ngoài cửa, có tiếng người đàn ông hét lên: “Có biết người bị thương là ai không hả? Mau điều tra, lục soát từng phòng, hôm nay nếu không tra ra, chúng ta sẽ không được yên thân đâu.”
Lương Hạnh nín thở, dưới sức nặng gấp đôi của cơ thể người đàn ông và tiếng bước chân bên ngoài phòng, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng, bên ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề dừng lại, cùng với tiếng vặn tay nắm cửa nhè nhẹ.
Lương Hạnh nheo mắt liếc nhìn người đàn ông trong bóng tối, sau một hồi suy nghĩ bùng nổ, hai tay đột nhiên bấu vào cổ người đàn ông, môi và răng nhiệt tình phủ lên, rồi phát ra tiếng rên rỉ không rõ ràng.
Không hề nhận ra dục vọng ẩn giấu của Triệu Mịch Thanh với cơ thể của ai đó, nụ hôn này của cô đã biến tất cả sự nhẫn nhịn của anh thành tro bụi, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn đốt cháy anh.
Cô từ từ nhấc chân lên, bám vào người anh thì bị người đàn ông dùng một tay bắt lấy.
Cảnh tượng bắt đầu trở nên có chút không kiểm soát được, giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra mang theo ánh sáng hành lang trong trẻo, làm gián đoạn hành động của hai người.
Người đàn ông đứng ở cửa hiển nhiên là sửng sốt, đưa tay cầm nắm cửa, không biết nên tiến hay lùi.
Khi Triệu Mịch Thanh nghe thấy âm thanh, liền dừng hành động hiện tại của mình lại, đồng thời, khi nhìn thấy người phụ nữ phía dưới hơi quay mặt đi giả vờ ngượng ngùng kéo chặt cổ áo, ánh mắt anh đột nhiên trở nên u ám.
“Cút!” Giọng nói như truyền ra từ đáy đại dương băng giá.