Dường như có chút khó tin, cô không màng đến cảm giác khó chịu khi đã bị ướt nhẹp, cầm chặt tập tài liệu trong tay lật hai trang ra, nhìn một lượt từ đầu đến cuối, trong đáy mắt bỗng lóe lên tia sáng.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào điện thoại bên cạnh bàn, cầm lên gọi một
cuộc điện thoại đi, đầu dây bên kia đợi rất lâu vẫn không có ai bắt máy, Lương Hạnh chỉ đành ấn nút kết thúc cuộc gọi, ngẩng đầu hỏi Tống Ba:
“Có biết Tổng thanh tra Trịnh đi đâu rồi không?”
Tống Ba mím môi: “Tôi nghe thấy lúc ra ngoài cô ấy có nghe một cuộc điện thoại, hình như là một bác sĩ nào đó gọi đến.”
“Bác sĩ…” Cô ngây người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cô lấy áo
khoác trên giá áo phía sau rồi đi ra ngoài: “Tôi ra ngoài một lát, nếu
như Lý tổng đến tìm tôi thì cứ nói là tôi đi bàn chuyện làm ăn rồi.”
Nói xong cô liền khoác áo khoác lên chuẩn bị ra ngoài.
Trong hành lang bệnh viện, người phụ nữ với sắc mặt tái nhợt dựa trên bức tường tráng ghạch men trắng, đáy mắt tràn đầy sự tuyệt vọng: “Bạch
Thiếu Khanh, anh đã từng nói anh sẽ ly hôn mà.”
Người đàn ông trung niên hơi có chút do dự nhìn quanh một lượt, tiếp
đó kéo người phụ nữ vào một căn phòng bệnh trống phía sau, lòng bàn tay
dùng sức nắm lấy cổ tay cô ta, sau khi vào trong phòng hất mạnh tay cô
ta ra, tiếp đó liền nghe thấy chiếc bàn bên cạnh phát ra một tiếng
“cạch” lớn, cơ thể người phụ nữ lảo đảo, khó khăn lắm mới có thể đứng
vững lại.
Anh ta ép sát tiến gần, trong mắt là sự căn hận ngút trời: “Trịnh
Vân, tôi nói là sẽ ly hôn, nhưng với điều kiện là cô phải tránh xa người nhà tôi ra một chút, bây giờ cô ép cô ấy đến mức tự sát, lúc này vẫn
còn muốn ép tôi ly hôn, cô như vậy không phải là đang muốn ép tôi vào
đường cùng à?”
Sắc mặt Trịnh Vân tái nhợt, cô ta dùng sức đẩy người đang chắn trước
mặt mình ra, lúc này mới bình tĩnh lại, có chút tự giễu cười lên, không
hề sợ hãi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: “Bây giờ cho dù
anh có quỳ xuống trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không nhìn đến anh đâu, mời
anh cút cho, đừng ở đây khiến tôi buồn nôn!”
Bạch Thiếu Khanh nghe thấy vậy nới lỏng cà vạt, dời tầm mắt: “Tôi đi
cũng được, cô bỏ đứa bé đi, tôi sẽ đưa ra mức bồi thường khiến cô hài
lòng.”
“Được thôi…” Cô đứng thẳng lên, ánh mắt thoảng chốc trở nên dữ tợn,
chỉnh lại áo quần ngay ngắn, lấy lại trạng thái tao nhã ung dung: “Mức
bồi thường khiến tôi hài lòng, tôi muốn tất cả tài sản dưới tên Bạch
Thiếu Khanh anh, anh có đồng ý cho tôi không?”
“Trịnh Vân!” Người đàn ông quát lên, đưa tay bóp lấy cằm của Trịnh
Vân, tròng mắt lay động: “Tôi bây giờ còn muốn nói chuyện đàng hoàng với cô thì cô đừng có thách thức giới hạn của tôi.”
Nói xong ông ta liền buông tay, trên mặt người phụ nữ hiện rõ vết năm ngón tay.
Trịnh Vân dựa vào góc bàn phía sau, bất giác cụp mắt xuống, ôm lấy
chiếc bụng nhỏ hơi nhô lên, giây tiếp theo liền cười lớn lên, vừa cười
vừa để mặc nước mắt rơi đầy mặt.
Âm thanh của cô trở nên yếu ớt không có một chút sức lực, một tay
phải vịn vào mặt bàn phía sau mới có thể đứng vững lên được: “Bạch Thiếu Khanh, tôi không thèm tài sản của anh, cũng không muốn có bất cứ dây
dưa nào với anh, nhưng đứa bé ở trong bụng tôi, cần hay không cần, tôi
hi vọng anh đừng can dự vào.”
Cô đã cố gắng áp chế tất cả những ấm sức trong lòng, cố hết sức điều
chỉnh giọng nói về trạng thái nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng người đàn ông khi nghe thấy lời này vẫn không thể khống chế được mà trở nên tức giận, bước lên bóp lấy cổ cô, dùng sức siết chặt khiến cô dường như không thở nổi.
“Không thể nào, Trịnh Vân.” Trong đáy mắt anh ta tràn đầy sự tuyệt
tình: “Tôi không thể để cô giữ lại mối họa này, đứa bé cũng là của tôi,
cô nếu như không tự mình đi, vậy thì đừng trách tôi phải dùng thủ đoạn.”
Nói rồi bàn tay của người đàn ông đó liền tăng lực lên, kéo cô ta ra phía bên ngoài phòng bệnh.
Gò má Trịnh Vân đỏ bừng, tay nắm chặt lấy chiếc bàn phía sau lưng,
dưới sự giằng co gò má cô ta ngày càng đỏ lên, chính vào lúc cô ta sắp
không chống đỡ được nữa, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng “bịch”.
Cửa phòng bệnh bị đạp ra.
Người đàn ông nghe thấy âm thanh này cũng kinh ngạc đến giật mình,
lập tức thả lỏng tay, quay người về phía phát ra âm thanh, sau đó tức
giận quát lên hỏi: “Cô là ai?”
Trịnh Vân đang mơ hồ không rõ trong tầm mắt loáng thoáng nhận ra bóng người cao gầy kia, nỉ non chậm rãi gọi tên cô: “Lương Hạnh…”
Lương Hạnh cầm điện thoại trong tay, tức giận giơ camera về phía mặt
Bạch Thiếu Khanh, bước chân cô ép sát người đàn ông từng bước lui về
sau, bản thân cũng thuận thế tiến về phía trước đi đến bên Trịnh Vân,
kéo cô ta về phía sau lưng mình.
“Bạch tổng, ông không cần quan tâm tôi là ai, tôi thấy lần này sóng
gió truyền thông vừa lắng xuống, ông dường như chưa vừa ý với sự tố cáo
trước đó, có cần tôi công bố video mới nhất ra không, giúp ông nổi tiếng một lần nữa?”
“Cô…”
Đáy mắt Bạch Thiếu Khanh trong phút chốc dâng lên đầy tức giận, muốn
cướp điện thoại trong tay cô, Lương Hạnh không những không tránh, ngược
lại còn nhắm ống kính chuẩn hơn: “Điện thoại của tôi có định vị theo
dõi, đương nhiên cũng có thiết kế bảo mật cao nhất, nội dung thông tin
lúc nào cũng được sao lưu, ông cướp điện thoại rồi, tôi vẫn có thể báo
cảnh sát.”
“Cô rốt cuộc muốn như thế nào?” Bạch Thiếu Khanh nghe câu này cuối
cùng cũng tỏ ra thỏa hiệp, dường như cũng cưỡng ép bản thân bình tĩnh
lại, nặng nề thở dài, bình tĩnh đứng tại chỗ cách cô khoảng ba mét.
Lương Hạnh nghe vậy, quay đầu nhìn Trịnh Vân, dường như có thể cảm
nhận được sự run rẩy của người phụ nữ phía sau, cô có chút trầm ngâm,
hồi sau ánh mắt trở nên hung dữ, nặng nề nói: “Cút!”
Người đàn ông dù ít dù nhiều cũng có chút bị chọc giận, nhưng trước
lúc phát tác ra vẫn bình tĩnh lại, hai tay cho vào túi áo, khẽ gật đầu:
“Tôi đi ngay, nhưng…”
Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc điện thoại trong tay Lương Hạnh.
Lương Hạnh thấy vậy dứt khoát cười lên, tắt phần quay video trong
điện thoại, lại xóa ngay video trước mặt ông ta, đưa đến trước mặt ông
ta.
“Được.” Ông ta dịu lại một phần tức giận, một ngón tay chỉ vào Lương
Hạnh, giống như là đang cảnh cáo, sau đó nhấc bước đi ra cửa, ở cửa
nhanh chân bước ra ngoài.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Trịnh Vân hoàn toàn suy sụp, cơ thể dựa
vào góc bàn chầm chậm trượt xuống đất, cuối cùng không quan tâm đến ai,
úp mặt vào hai chân khóc lên.
Lương Hạnh im lặng nhìn, trên mặt đầy ưu tư.
Cô đối với Trịnh Vân cũng không thể nói là có nhiều sự đồng cảm,
nhưng bởi vì giữa hai người có những trải nghiệm tương tự nhưng không
hoàn toàn giống nhau, cảnh tượng trước mắt này khiến cô không kìm được
nghĩ về Triệu Mịch Thanh.
“Đứng dậy đi, đi kiểm tra xem.” Cô cụp mắt nhìn người phụ nữ ngồi
dưới sàn, yên lặng đợi một lát, mới nghe thấy ta dần dần ngừng khóc.
Trịnh Vân cúi đầu bò dậy, nhất quyết không nhìn thẳng vào Lương Hạnh, mà Lương Hạnh cũng dường như cũng rất hiểu ý, chỉ lạnh lùng quan sát,
cho dù người phụ nữ ấy bước đi lảo đảo, cô cũng chỉ yên lặng đi theo
sau, từ đầu đến cuối không hề đưa tay dìu cô ta.
Đợi Trịnh Vân kiểm tra xong, ngồi ngây ngốc trên ghế sắt ngoài hành
lang bệnh viện, Lương Hạnh pha một cốc sữa nóng đưa đến trước mặt cô ta, biểu cảm lạnh nhạt.
“Sao cô vẫn chưa đi?” Trịnh Vân do dự một lát, vẫn đưa tay ra nhận lấy, giọng cô ta hơi khàn, đầy vẻ mệt mỏi.
Lương Hạnh đứng trước mặt cô, lời nói dường như lạnh lùng: “Cô tưởng rằng tôi đến tìm cô chỉ để diễn anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Bàn tay cầm cốc sữa đưa đến bên miệng của người phụ nữ khẽ run, sau
đó ngay lập tức cười lên, mang theo ý trào phúng: “Cô nói cũng đúng…”
Nói xong liền đứng lên, khôi phục lại sự bình tĩnh: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
“Vụ Vân Đằng, trên tài liệu là ba tháng trước bắt đầu bàn bạc, tại
sao sau khi chốt phương án lại không thấy có công văn ra nữa? Hơn nữa vụ này cũng chưa từng được công khai trong công ty…”
Lương Hạnh nghe vậy cũng không giấu giếm gì nữa, thẳng thắn đi thẳng
vào vấn đề, nói đến đây hai tay bất giác khoanh trước ngực, bày ra biểu
cảm khó xử: “Không rõ ràng như vậy, tôi rất khó có thể quyết định có nên tiếp tục hay không.”
Trịnh Vân nhíu mày suy nghĩ: “Nếu như tiếp tục thì cũng không có ý
nghĩa gì lớn, không được công khai là bởi vì vụ này là do tôi tiếp nhận
đàm phán, giữa lúc chưa bàn bạc ổn thỏa lại xảy ra chút sự cố, vụ làm
ăn không thành lại cũng không theo lưu trình của công ty, không thành
cũng là việc dễ hiểu.”
Trịnh Vân do dự, vốn không định tiếp tục nói tiếp, nhưng dừng một lát vẫn nói thêm: “Vốn người tiếp nhận đàm phán với tôi là tổng giám đốc của Phong Thụy-ông Thượng Điền, sau đó lại biến thành người phụ trách
trực tiếp Vân Đằng, Mộc Điệp, là anh ta phủ định kế hoạch hợp tác.”
Cô ta uống một ngụm sữa, cổ họng vốn khô khốc được sữa nóng chảy qua, lại ngẩng đầu nhìn: “Đúng rồi, tôi nhớ Mộc Điệp này từng làm dưới
trướng cô không phải sao, cô đi thử xem, nói không chừng còn có hi vọng, đơn hàng này đàm phán được sẽ có rất nhiều lợi nhuận đó.”
“Được.” Lương Hạnh cười, nụ cười trên mặt không để lộ chút vết tích
nào, chỉ có bàn tay trong túi áo bên người đang nắm chặt
lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT