Sắc mặt người đó lập tức trắng bệch.

Nói xong liền sải bước lớn đi ra khỏi phòng họp, Lưu Nam vội vàng đi theo.

“Kêu người lập tức đến hẻm số 2 đường Mộng Ninh.” Nghiến răng: “Thấy Lương Hạnh thì lập tức đưa về cho tôi, Tống Nhiễm cũng đưa về.”

“Vâng!”

Lưu Nam đã lâu không có thấy Triệu Mịch Thanh tức giận như vậy qua, toàn thân đều bị bao trùm trong sự hung tàn.

Đến bãi để xe tầng hầm thì dặn dò Nghiêm Minh: “Dùng tốc độ nhanh nhất đến đường Mộng Ninh, đến muộn thì cậu cũng đừng làm nữa.”

Nghiêm Minh nhanh chóng quét nhìn kính chiếu hậu một cái, cả người lập tức nghiêm túc gấp 10 lần bình thường, giẫm chân ga xông ra ngoài.

Người phụ nữ này thật là ngốc chết đi được, sao mình lại thích người phụ nữ như vậy chứ!

Thượng Điền ngay cả vợ của mình mà cũng dám đụng, cô đem giấu người đi, có thể nói là tên đầu sỏ rồi, đụng đến anh ta thì còn gì tốt nữa?!

Lương Hạnh lại gọi mấy cuộc điện thoại cho Tống Nhiễm, vẫn tắt máy, nhịn không được mà bảo Hướng Hoành Thừa lái nhanh hơn chút nữa.

“An toàn là trên hết, em bình tĩnh đi.” Cuộc đối thoại với Triệu Mịch Thanh hồi nãy anh ta đã nghe thấy rồi, lại thấp giọng an ủi: “Thượng Điền hấp tấp tìm Tống Nhiễm như vậy có nghĩa là vẫn còn quan tâm cô ta, em cũng đừng nghĩ tệ quá.”

Hy vọng thật sự là như vậy.

Lương Hạnh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giữa mi tâm có chút mệt mỏi, phản ứng của Triệu Mịch Thanh khiến cô không khỏi thất vọng, có lẽ giữa bọn họ thật sự có bức màn ngăn cách không thể phá hủy được.

Nửa tiếng sau đến đường Mộng Ninh, trong hẻm số hai có một đội xe màu đen dài ngoằng ngừng ở đó, đáy lòng Lương Hạnh chợt chùng xuống, vội vàng đi vào, Hướng Hoành Thừa sợ cô ngã, vội vàng bảo vệ ở bên cạnh.

Cửa căn nhà thuê đó mở toang ra, bên trong truyền đến tiếng động.

“Thượng Điền, đứa trẻ lần trước bị thương đã không còn nữa rồi, anh còn bắt tôi không buông, không lẽ là yêu tôi rồi sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Nhiễm toàn là sự trào phúng, đầu tóc rối ren, cười lạnh nói.

Thượng Điền ngồi trên ghế sofa, màu xanh xanh dưới đáy mắt càng thêm rõ ràng.

“Đứa bé có còn hay không không đến lượt cô nói, đi bệnh viện kiểm tra đi.” Sau đó khóe môi cong lên một cách vô tình: “Lỡ như cô lén lút sinh ra thì tôi há không phải trở thành tên ngốc rồi sao?”

“Anh đừng có mơ! Cho dù tôi có chết cũng sẽ không theo anh đi!” Tống Nhiễm trông như sắp điên rồi, bị hai người kéo ra cửa.

Lương Hạnh hất tay Hướng Hoành Thừa ra rồi đi vào.

Nhìn chăm chăm vào Thượng Điền nói: “Anh không được đưa cô ấy đi.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn tới.

Khóe môi Thượng Điền hiện lên ý cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng, chậm rãi nói: “Vừa định cảm ơn cô đã sắp xếp cho Tống Nhiễm tốt như vậy…Được, cô đã đến rồi, nếu đã như vậy thì cùng ngồi chung đi.”

Lương Hạnh bị anh ta cười mà đáy lòng run lên, siết chặt lấy điện thoại, ngay sau đó liền bị giật lấy.

Thần sắc Thượng Điền chợt lạnh lẽo: “Đưa đi.”

Triệu Mịch Thanh đột nhiên chặn đường ở cửa, trầm giọng nói: “Thượng tổng.”

Lương Hạnh thấy anh thì đôi mắt liền sáng lên, anh vẫn đến rồi.

Thượng Điền cười khẩy một tiếng, đối mặt với Triệu Mịch Thanh, giữa hai người đàn ông mạnh mẽ như phát ra tia điện xẹt, không ai chịu nhượng bộ.

Triệu Mịch Thanh quét nhìn Hướng Hoành Thừa ở bên cạnh Lương Hạnh một cái, khẽ nghiêng đầu: “Ngây người ở đó làm gì?”

Nghiêm Minh lập tức gật đầu, nhấc chân đi về phía Lương Hạnh.

Người của Thượng Điền cũng không phải hạng ăn chay, có mấy người chặn ở trước mặt cô.

Hướng Hoành Thừa kéo cô ra sau để bảo vệ, căn phòng này quá nhỏ, một khi ra tay chỉ e sẽ làm cô bị thương.

Lương Hạnh nói không sợ thì là giả, nhưng có Triệu Mịch Thanh ở đây, cô lại cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, quay người nhỏ tiếng nói với Tống Nhiễm: “Sẽ không sao đâu, cô đừng sợ.”

Ánh mắt Tống Nhiễm rất bi ai, tuyệt vọng, cô ta biết Thượng Điền sẽ không để cho cô ta đi, cô ta không thể kéo người vô can vào được.

Nghiêm Minh chưa hề có một tia do dự vào với mệnh lệnh của Triệu Mịch Thanh, ngay sau đó liền định ra tay, Tống Nhiễm đột nhiên giãy thoát khỏi hai người bên cạnh, xông đến trước mặt Nghiêm Minh.

“Triệu tổng! Ra tay ở đây không sợ Lương Hạnh bị thương sao?”

Người đàn ông quét nhìn bố cục trong căn phòng một cái, tuy thân thủ Nghiêm Minh không tệ, nhưng địch mà nhiều thì căn bản không màng được đến Lương Hạnh, Thượng Điền cũng sẽ không để mình tiếp cận cô.

“Nếu như cô ấy bị thương, anh cũng sẽ chẳng yên ổn đâu!” Ánh mắt băng lãnh, không cho phép ai nghi ngờ.

Lời này là nói cho Thượng Điền nghe, hôm nay nếu không thể đưa Lương Hạnh đi một cách an toàn, thì tất cả mọi người đều không sống yên đâu!

Tống Nhiễm mỉm cười bi thảm: “Tôi còn có thể thê thảm hơn sao?” Nhắm mắt lại, khuôn mặt như lớp tro tàn, nói với Thượng Điền, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không muốn nhìn anh ta: “Thả bọn họ ra, tôi sẽ ngoan ngoãn theo anh đi, nếu không, tôi sẽ không sống sót mà ra khỏi căn nhà này.”

Thần sắc Thượng Điền thay đổi dữ dội, sắc mặt tái xanh.

Một hồi lâu, xua xua tay, mấy người chặn trước mặt Lương Hạnh liền giải tán đi.

Triệu Mịch Thanh sải bước lớn đi qua đó ôm lấy cô vào lòng, biết cô vẫn chưa chịu đi, anh dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy mà nói: “Thượng Điền quan tâm Tống Nhiễm, chỉ cần có thể đưa cô ta đi thì sẽ không làm gì đâu, nếu không càng làm ầm ĩ thì chỉ có cô ta khó xử thôi.”

Triệu Mịch Thanh nói không sai.

Lương Hạnh rũ tay xuống, như không còn sức lực gì rồi vậy.

Hướng Hoành Thừa nhìn chăm chăm vào hai người đang ôm nhau kia, thần sắc thay đổi, sau đó cũng dịu giọng khuyên: “Bây giờ rời đi quả thực là thích hợp nhất, chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc tự mình giải quyết, chúng ta không giúp được.”

Triệu Mịch Thanh quét nhìn anh ta một cái, cười lạnh nói: “Cảm ơn anh Hướng.”

Sau khi Lương Hạnh ra ngoài thì phát hiện xung quanh căn nhà toàn là người được huấn luyện, cô kinh ngạc mà nhìn người đàn ông đang ôm mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play