Trong khách sạn, Lương Hạnh quay về phòng, xoay người đóng cửa lại, có người bỗng nhiên ôm lấy cô từ sau lưng, ấm áp chặt chẽ.
Sau đó người kia nắm nhẹ lấy cằm cô xoay về phía sau, hôn lên môi cô.
Hai người sát nhau không một khe hở, hơi thở đầy nam tính quen thuộc chui vào mũi miệng cô, bao phủ tất cả giác quan và thần kinh cô.
Những tình cảm không cần nói ra được truyền qua nhau bằng nụ hôn, bầu không khí dần lên cao, Lương Hạnh nhắm mắt lại, chậm rãi xoay người đưa hai tay ôm lấy cổ anh làm cho nụ hôn càng sâu hơn.
Lúc hai người ngã xuống giường thì Lương Hạnh bỗng nhiên tìm lại lý trí, quay mặt đi che môi anh lại, khuôn mặt đỏ ửng xấu hổ nhỏ giọng nói: “Đừng... Tôi phải thu dọn đồ quay về Nam Thành.”
Lúc này hai người lại lăn lộn một lần thì Mục Điệp và Tiểu Trương cũng sẽ cười nhạo cô.
Người đàn ông cụp mắt nhìn cô, nhiệt độ trong đáy mắt muốn thiêu đốt cô, hơi thở ấm áp trên bờ môi thổi vào mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Em lại muốn vứt bỏ tôi?”
“...”
Lương Hạnh cứng họng, buồn cười nói: “Tôi phải quay về Nam Thành, Triệu tổng, anh cũng phải về Tấn Thành, có hiểu không?”
Anh cho rằng mình là trẻ con sao?
Triệu Mịch Thanh nhéo mặt cô, cúi đầu hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, thấp giọng nói: “Sau khi em quay về thì có công việc, có ba mẹ, có con, thậm chí còn có những người bạn của mình, em còn nhớ tôi chứ?”
Anh nghi ngờ cô còn có thời gian nghĩ đến anh sao?
“...”
Lương Hạnh ngẩn người ra, đáy mắt dần hiện lên ý cười: “Triệu tổng, anh muốn nói anh ở đây hai ngày đã quên mình là ai sao? Nhưng tôi không quên, cho nên... Sau khi tôi quay về còn có thể nhớ dáng vẻ của anh hay không... Tôi thật sự không chắc chắn.”
Người đàn ông khẽ nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp lộ vẻ dịu dàng, lại có chút khí thế hùng hổ doạ người: “Lương Hạnh, em coi tôi là gì?”
Lương Hạnh khẽ nhíu mày, cười càng rạng rõ: “Vậy anh muốn tôi coi anh là gì? Chồng trước? Bạn trai hiện tại? Hay là... Ba của đứa bé?”
Triệu Mịch Thanh nhìn cô, nhất thời không nói gì, chỉ càng nhíu mày chặt lại.
Chồng trước, lạnh nhạt; bạn trai hiện tại, quá ngả ngớn; ba của đứa bé... Giọng nói của cô hoàn toàn không có cảm giác thân mật, giống như tiện tay nhặt một người ba ở ven đường.
Người đàn ông không hài lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô cười khanh khách, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, hai tay ôm chặt eo cô.
Anh muốn trừng phạt, muốn chà đạp cô, nhưng trong lòng lại dâng lên sự thương tiếc.
Nửa phút sau, anh buông cô ra, hơi thở có chút hỗn loạn, ánh mắt khóa chặt biểu cảm của người phụ nữ: “Lương Hạnh, tôi có thể chờ, nếu em vẫn chưa rõ ràng thì chúng ta có thể duy trì trạng thái hiện tại đến khi em hiểu rõ mới thôi, nhưng trong lúc đó tôi không cho phép tên của em liên quan đến bất cứ người đàn ông nào.”
Lương Hạnh thở dốc, giống như có người nắm chặt lấy trái tim, cô không nói gì, chỉ nhìn anh.
Một lúc lâu, cô điều chỉnh hô hấp, ngẩng đầu cong môi cười: “Anh biết tôi không thích nhất là người khác nói không cho phép, anh càng không cho tôi làm thì tôi càng muốn làm. Hơn nữa, anh dựa vào gì có thể yêu cầu tôi chứ? Chỉ với một chút tình cảm của anh với tôi sao?”
Tuy rằng cô hiểu rõ ý anh, nhưng cô không muốn anh dễ dàng thực hiện được, giống như cô phụ thuộc vào anh, cho dù cô giá rẻ thế nào cũng không muốn cho người khác.
“Lương Hạnh!”
Người đàn ông gọi tên cô qua hai hàm răng, giọng rất thấp rất nhẹ, nhưng tràn ngập sự mê hoặc không nói nên lời, ánh mắt càng sâu thẳm như muốn kéo cô vào đó.
Trái tim Lương Hạnh siết chặt lại, suýt nữa không giữ vững được phòng tuyến, cô lặng lẽ nuốt nước miếng, bỗng nhiên chống ngực anh muốn đẩy ra: “Tôi còn phải về Nam Thành, không có thời gian lãng phí với anh, đứng lên đi.”
“Em cũng có thể quay về Tấn Thành với tôi.” Người đàn ông bỗng nhiên nói, không chỉ không đứng dậy mà khuôn mặt tuấn tú còn cúi xuống thấp hơn.
Anh không thích thái độ lúc lạnh lúc nóng này của cô, anh luôn cảm giác ôm cô trong lòng chỉ là ảo giác, dường như có thể tan thành bọt biển bất cứ lúc nào, nhưng anh không phải là người đắm chìm trong ảo tưởng, anh càng thích cảm giác nắm trong bàn tay ở hiện thực.
Lương Hạnh hơi giãy giụa, khuôn mặt xinh đẹp buồn bực, tức giận: “Triệu Mịch Thanh, anh đừng quá đáng, có phải tôi không đồng ý với anh thì anh không thả tôi đi đúng không?”
“Tôi không muốn lần sau gặp mặt, em lại coi tôi là người xa lạ.” Mặt Triệu Mịch Thanh không gợn sóng nhìn cô.
Dường như bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Trong lòng Lương Hạnh dâng lên một loại cảm xúc gì đó, cô nhìn anh thở dài, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn mềm mại đồng ý: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Cô trả lời xong thì tâm trạng vốn rối rắm phức tạp lại yên tĩnh lạ thường.
Loading...
Triệu Mịch Thanh cụp mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ, khóe môi cong lên nhiều hơn.
Người đàn ông nhận được đáp án mong muốn nên hôn cô một cái mới buông ra.
Lương Hạnh buồn bực không thôi, cô xoay người im lặng thu dọn đồ đạc.
Sau khi cô thu dọn xong đẩy vali ra thì mím môi nhìn anh: “Anh định làm gì? Quay về Tấn Thành hay là tiếp tục ở đây?”
“Quay về.” Người đàn ông chỉ trả lời cô hai chữ.
Lương Hạnh không hỏi lại, ra khỏi phòng gọi cho Mục Điệp và Tiểu Trương, định đến sân bay.
Triệu Mịch Thanh dựa vào cửa, lười nhác nhìn ba người: “Đúng lúc tôi cũng muốn đến sân bay, đi chung đi.”
Lương Hạnh: “...”
Sao người đàn ông này lại biến thái như thế? Sao anh cứ muốn đi chung với bọn họ chứ?
“Không tiện lắm, có lẽ chúng ta không đến cùng sân bay.” Lương Hạnh nhàn nhạt từ chối.
Người đàn ông cười nhạt: “Chỉ cần vé giống nhau là được, mấy người cũng có thể đi chung xe, không phải rất tiết kiệm sao?”
Lương Hạnh: “...”
Cô thật sự không còn lời gì để nói, tuy rằng có thể thanh toán nhưng tiết kiệm được một chút thì càng tốt.
Mục Điệp cười cười: “Đúng đúng, chị Hạnh, hai người nhanh lên, chúng tôi đưa hành lý qua đó trước.”
Hai người nói xong thì vứt cô lại kéo hàng lý đi.
Lương Hạnh muốn khen thưởng hai người cấp dưới này giải anh em ăn ý nhất, thật sự không thèm quan tâm cô.
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười, buồn bực nói: “Có phải mỗi lần anh bắt nạt tôi thì cảm thấy rất thú vị đúng không?”
Người đàn ông cúi đầu liếc cô một cái, cười cười: “Tôi không bắt nạt em, mỗi lần tôi nói một câu, em cũng có thể nói lại mười câu, nhiều năm như thế không có mấy ai tỏ thái độ như thế ở trước mặt tôi đâu.”
“...”
Lương Hạnh nhíu mày, ngửa đầu nhìn anh ta muốn đáp trả, người đàn ông bỗng nhiên dắt tay cô đi ra ngoài.
“Nếu em không đi thì chắc chắn không thể đến Nam Thành vào buổi tối đâu.”
Lương Hạnh bước đi, ở góc này có thể nhìn thấy một bên mặt của anh, hoàn toàn không nhìn rõ cảm xúc của anh, cũng không chú ý đến anh, đến khi mua vé mới phát hiện ra vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT