Từ khi anh ngồi ở bên cạnh mình, Lương Hạnh đã cảm giác được khí tức của anh, không nhúc nhích cũng không có giãy dụa, vẫn nhắm mắt để anh ôm,
nhàn nhạt lên tiếng: “Anh cũng đâu làm gì sai, xin lỗi gì với tôi chứ?”
“Sai rồi, tôi không nên đem cảm xúc ghen tuông ra hất lên người em.”
Thanh âm của người đàn ông càng lúc càng trầm thấp nhẹ nhàng, những nụ
hôn chi chít nhẹ nhàng rơi trên trán cô, mặt cô.
Lương Hạnh sững sờ, mở mắt ra, nhìn đôi con ngươi mang theo sự thâm tình không còn che giấu của anh, có chút bất ngờ khi anh thẳng thắn như vậy: “Ghen tuông?”
Từ này, cô rất khó tưởng tượng là lại thốt ra từ miệng của anh.
Người đàn ông nhìn cô, trong mắt gợn lên một tia sóng, cười khổ: “Rất kỳ lạ sao? Chuyện giữa hai chúng ta, có một người đàn ông nào chen vào,
tôi đều sẽ ghen.”
“...”
Lương Hạnh sững sờ nhìn anh đến mấy giây, đột nhiên nhắm mắt lại, suýt
chút nữa đã không kìm nén được cái cảm xúc cuồn cuộn tuôn trào trong đáy lòng kia.
Anh vậy mà lại nói anh ghen.
Người đàn ông nhìn phản ứng quá đỗi bình tĩnh của cô, nhíu mày: “Em không tin?”
Lương Hạnh vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi số của cô,
liền mở mắt ra, trực tiếp đẩy anh ra rồi đứng dậy: “Đến tôi rồi.”
Mi tâm của người đàn ông càng nhíu chặt hơn, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn đứng dậy nhanh bước đi theo.
Bôi thuốc xong, cảm giác nóng rát rất nhanh đã bị cảm giác mát lạnh che
lấp đi, đã hỏi thăm qua bác sĩ, xác nhận không có vấn đề gì lớn, hai
người cầm lấy chút thuốc rời khỏi bệnh viện.
Mãi đến khi về đến khách sạn, Lương Hạnh không nhắc đến lời mà anh nói ở bệnh viện chữ nào, không biết là thật sự đã quên rồi hay là cố ý phớt
lờ, Triệu Mịch Thanh cũng sợ chọc cô không vui nữa nên cũng không hỏi,
nhưng đôi con ngươi giống như chứa đựng rất nhiều tâm sự kia chưa hề rời khỏi người của cô qua.
Lương Hạnh đi đến đâu cũng đều cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ của anh,
vừa bắt đầu cô còn có chút không tự nhiên, cuối cùng thì trực tiếp bực
mình, ôm lấy laptop liếc nhìn anh, nói: “Tôi đi tìm Tiểu Trương hỏi chút chuyện, anh đừng có mà đi theo.”
Người đàn ông lúc này mới thu thần sắc lại, mấy giây sau mới nhàn nhạt ừm một tiếng.
Lương Hạnh ra khỏi phòng thì lập tức thở phào, quay lại nhìn một cái, đè nén đi cảm xúc trong lòng, quay người đi đến phòng của Tiểu Trương.
Phòng còn lại là phòng đôi, Tiểu Trương và Mục Điệp ở cùng nhau, Lương
Hạnh gõ cửa đi vào, Tiểu Trương ngồi ở trước bàn xem máy tính, Mục Điệp
cúi đầu sửa soạn quần áo.
Mục Điệp kéo dây kéo áo khoác lên, ngước mắt lên nhìn cô cười một cái:
“Đúng, là cái mà trước đây tôi nói với chị đó, có một bạn học ở bên này, nếu đã đến rồi thì tôi muốn đi gặp cô ấy, lát nữa sẽ về, nếu chị có
chuyện gì gấp thì gọi điện thoại cho tôi.”
Lương Hạnh nhớ ra, gật đầu cười cười: “Không sao, đi chơi của cậu đi, bên này không gấp, còn có Tiểu Trương đây nữa.”
Mục Điệp xoa xoa cổ áo, ngón tay đột nhiên ngừng lại, nhìn cô với vẻ
muốn nói nhưng lại dừng: “Chị Hạnh…lời của tôi…lúc trưa, chị và Triệu
tổng đừng để trong lòng, tôi nói đùa thôi.”
Lương Hạnh sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không đâu, cậu không nói sai gì
hết, bọn tôi sao phải để trong lòng chứ? Cậu có sự lựa chọn của cậu, chị cũng sẽ ủng hộ cậu.”
Nói xong, cô vỗ vỗ vào vai anh ta để khích lệ: “Đi đi, chơi vui chút, tối đừng về muộn quá.”
Đôi môi Mục Điệp nở nụ cười ấm áp: “Được.”
Đợi anh ta đi xong, Lương Hạnh đặt máy tính lên bàn rồi mở ra, sắc mặt
khôi phục lại sự trầm tĩnh: “Tiểu Trương, sáng nay các cậu ở công ty đã
nghe ngóng được gì?”
Tiểu Trương nghe vậy thì buông chuột ra, quay ghế lại nhìn cô, sắc mặt
trở nên nghiêm túc: “Tôi cũng nghe thấy hai người của Phong Thuỵ đó nói
chuyện, hình như là thị trường Giang Nam của bọn họ xuất hiện rối ren,
trực tiếp khiến ba phân bộ ở bên dưới lỗ nặng, thậm chí đối mặt với sự
đóng cửa.”
Sắc mặt Lương Hạnh lập tức trở nên nghiêm trọng, mi tâm khẽ nhíu lại: “Nghiêm trọng thế sao?”
Phong Thuỵ dù gì cũng đã phát triển 10 năm, từng bước từng bước đi lên,
thực lực ở các phương diện quá rõ ràng, sao có thể dễ dàng bị lung lay
như vậy chứ? Hơn nữa Thượng Điền cũng không thể để cho loại tình hình
như vậy xảy ra được.
Tiểu Trương nhìn cô, ánh mắt có chút thâm ý: “Chị Hạnh, chị biết đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Phong Thuỵ ở Giang Nam là ai không?”
Lương Hạnh vẫn đang nghĩ đến vấn đề hồi nãy, qua loa mà hỏi: “Ai?”
“Long Đằng.” Ánh mắt Tiểu Trương nhìn thẳng vào cô.
Cả người Lương Hạnh chợt chấn kinh, vài giây sau, mới bất ngờ mà nhìn anh ta: “Long Đằng?”
Cô vậy mà lại không biết chút gì cả.
“Cậu nghe nói từ đâu vậy?”
Tiểu Trương mím mím môi, giải thích: “Tôi cũng mới vừa biết, hai nhà
Long Đằng và Phong Thuỵ lớn nhất ở Giang Nam trước mắt đang cạnh tranh
trao quyền của một nhãn hiệu nổi tiếng Châu Âu, đây là thông tin nội bộ, tôi cũng là mới vừa tra ra được thôi, tuy bề ngoài trông sóng yên biển
lặng nhưng sự giết chóc bên trong đã nổi lên ào ạt rồi.”
Thần sắc của Lương Hạnh càng trở nên nghiêm trọng hơn, ngón tay đặt ở cánh môi, rũ mắt xuống suy nghĩ.
Kinh Đô, Tấn Thành bao gồm Nam Thành đều thuộc về một khu vực của Giang Nam, kinh tế phát triển tương đối mạnh.
Không lẽ trước đây Thượng Điền đột nhiên đi Nam Thành là vì cái này? Đột nhiên về Kinh Đô cũng là vì công ty đã xảy ra chuyện rồi?
Nhưng Long Đằng sao lại không xuất hiện bất kỳ động tĩnh nào vậy chứ? Ít nhất cô cũng chưa nhìn ra được bất kỳ điều gì từ trên mặt của Triệu
Mịch Thanh, cô cũng không tin Thượng Điền sẽ ngồi yên không làm gì cả.
Nhíu mày trầm tư một hồi, cô đột nhiên nhìn sang anh ta nói: “Về giúp tôi tra xem bên Đằng Long có động tĩnh gì không.”
Khuôn mặt nghiêm túc của Tiểu Trương đột nhiên bị phá vỡ, cười rất ám
muội: “Chị lo lắng Triệu tổng như vậy, chi bằng trực tiếp hỏi anh ta,
anh ta chắc chắc sẽ biết nhiều hơn tôi đó.”
Lương Hạnh lập tức trợn trắng mắt một cái: “Cậu sẽ đi thảo luận cơ mật
của công ty mình với người khác sao? Hơn nữa, con mắt nào của cậu nhìn
thấy tôi quan tâm anh ta vậy? Một tháng lương của tôi 60 triệu, đi lo
lắng cho một người một năm lương mấy ngàn tỷ, não tôi có bệnh sao? Đây
là biết người biết ta.”
Tiểu Trương không sợ chết mà tiếp tục nói đùa: “Người khác có thể sẽ
không, tôi cảm thấy Triệu tổng nhất định sẽ không giấu diếm gì mà nói
hết với chị đó.”
Nụ cười của Lương Hạnh trở nên lạnh lẽo, trực tiếp đá một cái lên ghế
của anh ta: “Mau đi làm việc đi, đâu ra nhiều lời thừa thải như vậy hả.”
Cho dù cô muốn nghe ngóng chuyện của Long Đằng cũng làm sao có thể để người đàn ông đó biết chứ.
Ở một phòng khác, Triệu Mịch Thanh ngồi trên ghế sofa, trong lòng ôm một cái máy tính xách tay, một tay thuần thục mà gõ bàn phím, một tay cầm
điện thoại bỏ ở bên tai.
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cười lớn của Cố Thời: “Tôi nói
nha, người anh em, lần này anh cũng ra tay hơi gắt rồi đó? Một chiêu
khống chế địch, hoàn toàn không cho bọn họ thời gian thở.”
Người đàn ông nhìn màn hình với sắc mặt vô cảm, giọng nói không có bất
kỳ lên xuống nào: “Thời gian 1 tháng vẫn ngắn sao? Nếu như Thượng Điền
không ở Nam Thành hao phí nhiều thời gian như vậy, thì chút chuyện này
căn bản sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn bao nhiêu đối với anh ta.”
Cố Thời lười biếng nói: “Chính vì anh ta ở Nam Thành để ý đến người phụ nữ của anh?”
Ngón tay thon dài của người đàn ông ngừng lại một hồi, rồi tiếp tục di
chuyển chuột, nhàn nhạt hỏi thăm: “Cậu gọi tôi giờ này tìm tôi có chuyện gì?”
“Ha ha…đương nhiên có chuyện lớn.”
Đôi con ngươi của Triệu Mịch Thanh chợt nheo lại: “Nếu như cậu rất rảnh
thì đi tìm mấy thằng bạn ất ơ của cậu nhậu đi, tôi không rảnh chơi với
cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT