“Thanh, cháu cũng ăn đi.” Dường như bà ta cảm thấy tay mình không đủ dài nên cố ý huých Phó Tuyết Thảo: “Đừng chỉ biết ăn mình mình, gắp cho
Thanh mấy món cậu ấy thích đi.”
“Không cần đâu, cháu ăn rồi mới tới, mọi người cứ ăn đi, cháu uống rượu
với chú Phó và mọi người là được rồi.” Triệu Mịch Thanh không hề động
đũa, anh lại rót cho mình nửa ly rượu.
Khi bà gọi điện cũng mới tan làm không lâu, sao lại ăn cơm sớm vậy được?
Hay là?
“Ừm, con đi ăn với bạn.” Triệu Mịch Thanh không muốn nói nhiều, anh chạm ly với mấy anh em nhà họ Phó, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Bạn thế nào vậy Triệu tổng? Hôm nào anh giới thiệu cho anh em chúng tôi làm quen đi.” Anh em nhà họ Phó cười híp mắt.
Bình thường ở trong giới này họ là những người thô kệch, có chút lanh
lợi, tuy có chút tiền nhưng vẫn kém xa những người nhà giàu thật sự,
muốn chen chân vào giới thượng lưu thật sự là không thể. Nếu nhà họ có
thể kết thân với nhà họ Triệu thì chẳng phải cơ hội muốn gặp người giàu
có sau này sẽ nhiều rồi sao?
Phó Tuyết Thảo ghét bỏ nhìn hai người anh của mình, không nói gì, đưa
mắt nhìn Triệu Mịch Thanh, vốn tưởng anh sẽ từ chối nhưng không ngờ anh
lại mỉm cười, vui vẻ đồng ý.
“Được thôi, tôi có một người bạn rất thích kết bạn, đủ loại người, địa
sản cá sấu lớn, anh ấy đều ăn được hết, chỉ là tương đối ham chơi, sau
này có thể giới thiệu cho mọi người làm quen một chút.”
Phó Tuyết Thảo giật mình, vẻ mặt thay đổi một chút, những lời này còn mang tính sỉ nhục hơn là thẳng thừng từ chối.
Người bạn trong miệng anh hiển nhiên chính là cậu hai Cố - Cố Thời, tên
đó là kẻ ăn bám điển hình, hơn nữa còn bất kham hơn hai người anh nhà
cô, là con nhà giàu thật sự, mỗi lần chi tiền đều vung cả mấy trăm
triệu, bạn bè nào cũng có.
Hai anh em nhà họ Phó không hề hay biết, lập tức vui mừng đứng dậy rót
rượu cho anh: “Haha, Triệu tổng thật sự rộng lượng, tôi thấy Tuyết Thảo
nhà chúng tôi không cần tìm bạn trai nữa đâu, không phải anh cũng đang
thiếu bạn gái sao? Hai người thử đến với nhau xem?”
Bàn ăn đột nhiên im lặng.
Bầu không khí lập tức được đẩy lên cao trào.
Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, vẻ mặt khác nhau, đương nhiên người lo lắng nhất vẫn là Phó Tuyết Thảo, tim cô ta treo lơ lửng, nhìn chằm
chằm vẻ mặt người đàn ông.
Mẹ Triệu ho khan một tiếng rồi cười: “Mẹ cũng nghĩ vậy, mẹ rất thích
Tuyết Thảo, Thanh, vừa khéo chú dì con cũng ở đây, con nói ý mình đi.”
Ba Phó cũng thừa cơ tác hợp: “Đúng đấy Mịch Thanh, cháu và Tuyết Thảo
cũng đã quen biết hơn mười năm rồi, dù sao cũng đều cần tìm nửa kia,
thay vì tìm người lạ, chi bằng chọn người bên cạnh luôn.”
Triệu Mịch Thanh cầm ly chậm rãi đặt lên bàn, ánh mắt tối sầm lại, vẻ
mặt không có gì khác thường, anh nhìn quanh đám người, khẽ nhếch môi
lên, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh lại không mất lịch sự: “Chú Phó, dì
Phó, nếu chú dì thật sự thương con gái thì sao lại nỡ đẩy cô ấy cho
người đàn ông kết hôn lần hai chứ? Hay nói một cách khác, cô ấy trẻ
tuổi, ưu tú lại xinh đẹp, hoàn toàn không cần phải tìm người đàn ông kết hôn lần hai như cháu, nếu là em gái cháu thì dù cháu không đánh gãy
chân con bé cũng phải đánh gãy chân người đàn ông kia.”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Hai người lớn nhà họ Phó tức giận đến mức suýt nữa không bình tĩnh lại được, trừng mắt nhìn anh không nói nên lời.
Phó Tuyết Thảo cũng không chịu nổi nữa, cắn chặt môi dưới, lớn tiếng
nói: “Em không ghét bỏ anh, anh Thanh, cho dù anh kết hôn lần hai hay
lần ba, chỉ cần anh đồng ý, chúng ta có thể lập tức kết hôn.”
Triệu Mịch Thanh hờ hững nghe lời tỏ tình khẩn thiết của cô ta, anh chỉ nhướn mày: “Cô không hỏi lại ý kiến ba mẹ cô à?”
“Họ tôn trọng sự lựa chọn của em.” Cô ta sốt sắng đáp lại.
Hai ông bà Phó mấp máy miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cho dù là kết hôn lần hai hay ba, chỉ cần được gả vào nhà họ Triệu thì
dù sau này ly hôn, tài sản cũng đủ để cô ta sống nửa đời còn lại, không
cần lo lắng những thứ khác nữa.
Triệu Mịch Thanh im lặng một giây rồi quay đầu nhìn mẹ Triệu: “Mẹ cũng tôn trọng sự lựa chọn của con?”
Mẹ Triệu nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, bà mím môi, quay mặt
đi, thái độ cứng rắn: “Bây giờ mẹ chỉ thích Tuyết Thảo, không thích
người nào khác.”
Triệu Mịch Thanh cụp mắt, im lặng hai giây rồi lập tức mỉm cười lại,
trong tiếng cười khẽ có sự chế nhạo như có như không: “Cô Phó quyết định muốn gả cho tôi hay là muốn làm mẹ kế cho hai con của tôi?”
“Chờ đã!” Sắc mặt mẹ Triệu thay đổi, đột nhiên nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Hai, hai đứa?”
Ánh mắt bà lại sâu hơn.
Người phụ nữ kia mang thai đôi?
Sinh đôi…
Bà vô thức duỗi ra hai ngón tay, sự kích động trong lòng cũng ùa tới rất nhanh.
Cho dù có phải của Triệu Mịch Thanh hay không, nếu hai đứa bé này thật
sự là con cháu nhà họ thì chẳng phải mấy tháng nữa bà sẽ được bế cháu
nội rồi sao?
Phó Tuyết Thảo nhìn mẹ Triệu, đột nhiên cảm thấy không ổn, cô ta cau
mày, cắn răng nói: “Anh Thanh, sao anh chắc chắn hai đứa bé đó là con
anh?”
“Con, con ư?” Mấy người nhà họ Phó đều mờ mịt.
Chẳng phải vừa mới ly hôn sao? Đứa nhỏ từ đâu ra?
Người đàn ông cười như không cười: “Có phải con tôi không, điều này không cần người người khác nói cho tôi.”
Anh đang chính thức ngả bài trước mặt họ, con của Lương Hạnh chính là con anh.
Mẹ Triệu nhanh chóng bình tĩnh lại sau vui mừng: “Con của ai, mẹ sẽ làm
giám định, nhưng chuyện con có kết hôn hay không lại là chuyện khác. Mẹ
chỉ thích Tuyết Thảo, đừng nghĩ đến chuyện cưới người khác.”
“Ừm, con cũng không nói là chuyện giống nhau, trước khi đứa nhỏ sinh ra, con không có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác, mẹ, mẹ nghĩ thế nào?”
“Con!” Mẹ Triệu lại nghẹn họng lần nữa.
Mặc dù trong lòng bà giận sôi nhưng bà hiểu con trai mình, anh đã tỏ rõ
thái độ, nếu còn tiếp tục cứng rắn thì sẽ chỉ khiến hai gia đình thêm
xấu hổ.
Sở dĩ anh kiên nhẫn nói nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn giữ thể diện cho bà.
Hít vào một hơi, bà nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Được, vậy mẹ cho con
một khoảng thời gian, sau đó con nhất định phải cho mẹ và Tuyết Thảo một lời giải thích…”
“Bác gái…” Mắt Phó Tuyết Thảo bắt đầu đỏ lên vì sốt sắng, nhưng trong lòng lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Sao cô ta không nghe ra ý trong lời mẹ Triệu chứ? Nói đi nói lại bà vẫn
thiên vị con trai mình, cố ý kéo dài thời gian để giữ thể diện cho hai
nhà.
Mẹ Triệu đau lòng vuốt ve trán cô ta, nhỏ giọng dỗ dành: “Không sao đâu, bác gái sẽ giải quyết cho cháu.”
…
Bên này Lương Hạnh và Châu La La vừa ăn xong thì Nghiêm Minh tới, hai
người vốn định đi dạo ở trung tâm thương mại gần đó một lúc nhưng cuối
cùng lại không đi nữa.
Lương Hạnh ngồi xe Nghiêm Minh về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT