Đi rất nhanh, tất nhiên không cách nào ổn định, cảm giác lắc lư dân dân khiến Lương Hạnh nhận ra bụng dưới khó chịu, tâm trạng cô ngày càng nặng nề, hoang mang lo sợ cũng tự nhiên sinh ra.
Quần áo hai người đều đã ướt đẫm, Lương Hạnh ôm chặt cổ anh, giọng nói trầm thấp run rẩy: “Triệu Mịch Thanh, đứa bé...”
“Đừng sợ, không sao.” Người đàn ông trâm giọng cắt ngang lời cô, đôi mắt đen nhánh như rỉ ra mực, sền sệt đáng sợ.
Ý thức Lương Hạnh vẫn tỉnh táo, mím chặt môi lại, ánh mắt xuyên qua làn mưa ngửa đầu nhìn sườn mặt anh, hồi lâu không rời mắt.
Khoảng cách không còn xa, Triệu Mịch Thanh hận không thể một bước có thể đi đến, ôm cô xông vào bệnh viện gọi bác sĩ, ngay sau đó chính là cảnh tượng nhốn nháo hoảng loạn.
Nửa tiếng sau.
Bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, người đàn ông ướt đẫm nửa người nhưng vẫn trầm lặng lập tức bước lên: “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
Sắc mặt bác sĩ dịu lại: “Vết thương trên trán chỉ là vết thương nhẹ, đã băng bó kỹ, không có gì đáng ngại. Còn đứa bé, bởi vì bụng không bị va đập trực tiếp nên chỉ bị động thai một chút, xuất hiện triệu chứng đau bụng, nghỉ ngơi là tốt rồi, lần sau nhất định phải chú ý.”
Nghe thấy đều không có chuyện gì, nôn nóng trên mặt Triệu Mịch Thanh mới dân dân rút đi, gật đầu: “Bác sĩ, vất vả cho ngài rồi.”
“Không sao, bây giờ anh có thể đi vào.”
Trong phòng, Lương Hạnh đang năm trên giường bệnh, trên trán dán băng gạc, tái nhợt trên mặt cũng đỡ hơn rất nhiều, nhìn thấy người đàn ông đi vào, khuôn mặt tuấn tú âm trâm như có thể rỉ ra nước.
Nhưng anh đứng rất lâu cũng không nói gì.
Bâu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lương Hạnh nhấp môi nửa ngày, ánh mắt cũng không biết nên để nơi nào, lúc này mới không nhịn được lúng ta lúng túng nói: “Quần áo trên người anh ướt cả rồi, thay cái khác đi, nếu không sẽ bị bệnh.”
Chính cô cũng bị dọa gần chết, nhưng khi đối mặt với anh, không biết chột dạ từ đâu đến, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của anh lại càng nơm nớp lo sợ.
Hơn nữa, nếu như lúc ấy không phải anh gọi, cô cũng sẽ không mất tập trung mà trượt chân, nói tới nói lui, thật ra cũng không thể trách cô? Nhưng rõ ràng bây giờ cũng không phải là lúc thảo luận ai đúng ai sai.
Triệu Mịch Thanh từ từ đến gân.
Trong lòng Lương Hạnh khẽ run lên, chống vào thành giường muốn ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói em cần phải nghỉ ngơi, cứ nằm đấy” Cơ thể cao ngất của người đàn ông đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn cô, tiếng nói trầm lặng mà nhạt nhẽo, đã không còn hoảng loạn nôn nóng lúc trước.
Lương Hạnh sửng sốt một chút rồi từ từ nằm trở lại, bỗng nhiên trước mắt nhoáng một cái, tay người đàn ông đặt trên trán cô.
“Còn đau không?”
Ánh mắt Lương Hạnh sâu thẳm, mí mắt cụp xuống, khẽ cười: “Cũng chỉ bị rách một ít da, không đau, vừa rồi cảm ơn anh”
“Tôi là đang hỏi bụng em còn đau không?” Ánh mắt người đàn ông nặng nề lẳng lặng nhìn cô, giọng điệu không nặng không nhẹ.
Nét mặt Lương Hạnh cứng đờ, ngước mắt nhìn sắc mặt anh, ngoài lạnh buốt thì không thấy một cảm xúc nào khác, một lúc lâu sau, cô khép mắt lại, trống vắng cười một tiếng: “Không đau, bác sĩ nói, đứa bé không sao, anh có thể yên tâm.”
Trong nháy mắt hơi lạnh trên mặt Triệu Mịch Thanh trở nên càng đậm đặc, áp suất trong phòng bệnh cũng theo đó hạ xuống không ít, giọng nói lạnh lẽo: “Em cảm thấy tôi còn có thể yên tâm để một mình em đi ra ngoài?”
Đột nhiên ánh mắt Lương Hạnh lóe lên, theo bản năng giải thích: “Đây chẳng qua là ngoài ý muốn, tôi không cẩn thận mới.. ”
Người đàn ông cắt ngang lời cô nói, lạnh lùng cười nhạo: “Có phụ nữ có thai nào lại chạy loạn khắp nơi như em? Một ngày phải xuất hiện bao nhiêu lần ngoài ý muốn bao nhiêu lần không cẩn thận mới đủ để em nhớ kỹ?”
“Triệu Mịch Thanh, anh!” Sắc mặt người phụ nữ thay đổi.
Bỗng nhiên người đàn ông ngồi xổm xuống, nắm chặt tay cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào cô, trọng giọng nói khẩn cầu lộ ra cương quyết: “Hạnh Hạnh, xin nghỉ việc đi, yên tâm ở nhà dưỡng thai, em muốn tùy hứng, chờ sinh con xong thì thế nào cũng được.”
Anh không có mạnh mẽ để tiếp nhận chuyện cô bị như thế này lần thứ hai.
Thế nào cũng được?
Lương Hạnh nhìn anh không nói lời nào, bâu không khí giữa hai người trở nên tĩnh mịch, lạnh lẽo mà ngột ngạt.
Một lúc lâu sau cô chợt khẽ cười, nằm nghiêng, đưa tay ra khỏi chăn sờ lên khuôn mặt đẹp trai của anh, dùng lời nhỏ nhẹ nói: “Thế nào cũng được... bởi vì đứa bé này? Triệu Mịch Thanh, cái này có được tính là mẹ được nhờ con không?”
Cô đã nhẫn nhịn vấn đề này ở trong lòng rất lâu rồi, thật sự lấy hết can đảm mới có thể hỏi ra, nếu như vẫn không ly hôn, có lẽ cô có thể hỏi ngay tại chỗ không cần suy nghĩ, nhưng bây giờ hỏi, sẽ chỉ khiến hai người xấu hổ.
Nhưng mà cô thật sự không nhịn được.
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh tối sầm, nắm chặt bàn tay nhỏ dán trên mặt mình của cô, nhếch môi thản nhiên nói: “Là em muốn ly hôn, cũng là em muốn sinh con, làm gì cũng không bàn bạc với tôi, em cân mẹ được nhờ con sao?”
“Vậy lúc ấy tôi muốn bỏ bọn chúng, vì sao anh lại cố gắng ngăn lại? Rõ ràng chính là muốn có không hai đứa con.”
Người đàn ông nhếch môi, trên mặt nở nụ cười như không cười: “Tôi muốn con thì cùng ai mà không thể được chứ? Nhưng em không có con có lẽ cũng không có tâm trạng tìm cuộc sống khác, không phải tôi sợ sau này em hối hận sao?”