Sủng Vợ Lên Trời

Chương 262: Anh ghen tị


...

trướctiếp

Thấy người đàn ông lạ mặt đi tới, khuôn mặt bình thường, dáng người gầy gò, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo u ám.

Người đàn ông này thật nguy hiểm!

Cố Ngọc Lam nhíu mày, dùng ánh mắt đề phòng nhìn vào người đàn ông.

Trong nhà có thêm người, sao cô lại không biết?

Người đàn ông đi tới, đầu tiên là gật đầu với Cố Ngọc Lam, sau đó nhìn về phía Triệu Uyển Nhan: “Tôi cần phải làm gì?”

Triệu Uyển Nhan quay đầu nhìn bác Triệu đang nằm ở trên lầu: "Lý Kình, xử lý ông ta đi.”

Lý Kình nhìn theo hướng mắt của bà, ánh mắt khẽ lóe lên.

Triệu Uyển Nhan nhìn lại ông ta: “Cái gì? Ông không phải thường xuyên làm những chuyện như vậy sao? Còn sợ hãi.”

Lý Kình thu hồi ánh mắt, lạnh lùng liếc xéo bà một cái, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Không phải ông ta không nghe được sự mỉa mai trong giọng nói của Triệu Uyển Nhan, nhưng thế thì sao, bà nói đúng, bọn họ đã làm quá nhiều chuyện với người chết.

Cho nên, không có cách nào để phản bác.

“Mẹ, ông ta là ai?” Nhìn thấy Lý Kình không chút sợ hãi đưa bác Triệu đi, Cố Ngọc Lam càng nhíu mày, cảm thấy Lý Kình không đơn giản.

“Con không cần quan tâm ông ta là ai, con chỉ cần nhớ rằng Lý Kình sẽ giúp con tất cả những gì con muốn làm sau này.” Triệu Uyển Nhan che giấu thân phận của Lý Kình vì bà không muốn con gái biết ba ruột của mình là ai.

“Nhưng…” Cố Ngọc Lam muốn hỏi rõ ràng hơn, nhưng lại bị Triệu Uyển Nhan la lớn ngắt lời: “Được rồi, đừng hỏi nữa.”

Cố Ngọc Lam lập tức sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ không tin, đây là lần đầu tiên mẹ cô hung hăng với cô như vậy.

Vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng khiến cô sợ hãi, cô cảm thấy người mẹ trước mặt thật xa lạ, như thể cô chưa từng quen biết.

Thấy con gái sững sờ nhìn mình, Triệu Uyển Nhan nhận ra bà đã phản ứng quá mức, bà nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng điệu cũng trở nên êm dịu hơn: “Ngọc Lam, mẹ chỉ sợ con biết nhiều sẽ có gánh nặng tâm lý, không thể làm gì được. Cho nên, con không cần hỏi nhiều như vậy, con muốn làm gì cứ lớn mật làm đi.”

Cố Ngọc Lam kiên định nhìn bà, một lúc lâu sau mới gật đầu:”Vâng, thưa mẹ.”

Dứt lời, bà quay đầu nhìn xuống lầu, không còn hình bóng của Lý Kình và bác Triệu nữa, chỉ còn vệt máu trên sàn nhà được ánh đèn chiếu vào càng trở nên đỏ chói, ghê rợn.

Cố Ngọc Lam sợ tới mức không dám nhìn, vội vàng nói với Triệu Uyển Nhan: “Con về phòng trước”, sau đó xoay người nhanh chân rời đi.



Khi Lý Kình đưa bác Triệu đi, ông nhận thấy rằng người này còn chút hơi thở.

Suốt những năm tháng chìm trong gió tanh mưa máu, đôi tay đã vấy bẩn không biết bao nhiêu sinh mạng, nhưng lúc ấy nhìn thấy bác Triệu đau khổ, khuôn mặt tái nhợt, ông ta lại động lòng trắc ẩn.

Hoặc cũng có thể vì anh Cả từng nói với ông ta.

“Lý Kình, nhiều năm qua chúng ta cũng chết hụt không ít lần, may mắn sống sót, từng bước có được thế lực như hiện tại, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Không giống như lúc tuổi còn trẻ, xem nhẹ sống chết, trong đầu chỉ có ý niệm vung đao chém chết đối thủ. Cuộc sống như vậy ta thấy thật sự chán ghét lắm rồi. Nếu quay ngược thời gian, ta nhất định chọn lựa làm người bình thường, sống cuộc sống bình dị.”

Khi anh Cả nói điều này, nét mặt hiện lên sự hoài niệm.

Lúc đó ông ta không biết quá khứ của anh Cả, cho đến khi nhìn thấy Triệu Uyển Nhan, ông ta mới biết anh Cả từng có một mối tình, có con gái.

Ông ta hiểu được sự hoài niệm trên gương mặt anh Cả là đang hoài niệm cái gì.

Ông ta cũng nghĩ đến ba mẹ của mình, vì ông ta đi trên con đường xấu xa không thể quay đầu nên không dám gặp họ, sợ đem lại phiền phức cho họ.

Từ biệt đã nhiều năm, bọn họ bây giờ cũng trạc tuổi bác Triệu.

Suy nghĩ miên man, ông ta bẻ tay lái, quay đầu xe đến bệnh viện.

Nếu có thể, ông ta muốn cứu người chứ không phải giết người.



Bức tường bên ngoài Thịnh Thế Đế Cảnh nhấp nháy ánh đèn nhiều màu, nhìn từ xa tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp.

Lục Triều Dương lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó đi thang máy đến quán ăn xoay tròn trên tầng cao nhất ngắm toàn cảnh trực tiếp.

Chậm rãi men dọc theo hành lang lát đá cẩm thạch đen, không gian dần bừng sáng.

Lúc nhìn thấy quán ăn, Đường Ngọc Sở kinh ngạc.

Sảnh quán ăn được chiếu sáng rực rỡ, khiến tổng thể quán ăn trở nên tráng lệ.

Cô gái xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào chào đón họ, sau đó dẫn họ đến nơi mà Lục Triều Dương đã đặt trước.

Đường Ngọc Sở ngồi xuống, kinh ngạc nhìn ra cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, gần như toàn bộ thành phố Bắc Ninh phồn hoa đều thu vào tầm mắt cô.

“Đẹp quá đi.” Cô khẽ thốt lên, khuôn mặt nhỏ xinh tràn đầy vui sướng.

Lục Triều Dương dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em thích là tốt rồi.”

“Em thích, thật sự rất thích.” Không khó để nghe được giọng nói tràn đầy vui sướng của cô.

Thấy cô mê mẩn ngắm cảnh đêm, Lục Triều Dương mỉm cười, sau đó nhìn xuống thực đơn, xem qua một lượt, có chủ ý.

“Ngọc Sở, hôm nay chúng ta ăn món Ý, thế nào?” Anh hỏi ý kiến của Đường Ngọc Sở, anh vẫn coi trọng ý kiến của cô, không tùy tiện áp đặt.

Nghe vậy, Đường Ngọc Sở thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn lên gương mặt anh, tươi cười: “Được, chúng ta ăn món Ý.”

Nói xong, cô lại quay đầu ngắm cảnh đêm.

Thấy vậy, Lục Triều Dương cảm thấy thích thú không thể giải thích được, cô gái này bị cảnh đêm mê hoặc đến mức không thèm nhìn thực đơn lấy một lần.

Vì vậy, anh tự gọi món.

Đường Ngọc Sở đang tận hưởng vẻ đẹp, đột nhiên

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai: “Ngọc Sở, anh đột nhiên phát hiện ra, anh không chỉ thua cảnh về đêm, mà còn thua cả đồ ăn.”

Đường Ngọc Sở quay đầu lại, kinh ngạc nhìn anh, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.

Lục Triều Dương chống khuỷu tay lên bàn, đưa tay ôm miệng, nhìn cô thật sâu, môi mỏng cong lên: “Cảnh đêm đối với em có đẹp không?”

Đường Ngọc Sở nhướng mày ngạc nhiên, anh ghen tị với cảnh đêm và đồ ăn sao?

“Đúng vậy, anh đang ghen tị.” Lục Triều Dương cười dịu dàng, giữa hai hàng lông mày hơi nghiêm túc.

Em ngắm cảnh đêm đến mê mẩn, hoàn toàn quên mất anh, chỉ khi nhắc tới đồ ăn, em mới quay đầu nhìn anh. Cho nên, anh ghen tị.”

Đường Ngọc Sở không nhịn được bật cười thành tiếng “khặc khặc”: “Triều Dương, anh không có lòng tin vào bản thân sao?”

Lục Triều Dương hơi nhướng mày, thành thật gật đầu: “Anh thật sự không có lòng tin.”

“Nếu anh không có lòng tin, thì nhiều người đàn ông không có dũng khí để sống.”

Cứ lấy vẻ ngoài của anh, tùy tiện đứng ngoài đường, má ơi, các cô gái tại thành phố Bắc Ninh xếp hàng dài từ đầu đường đến giao lộ, đông không đếm xuể.

Còn không có lòng tin, căn bản là không cho những người đàn ông khác lòng tin nữa!

“Anh chỉ không có lòng tin trước mặt vợ mình.” Lục Triều Dương cười giải thích.

Không tự tin trước mặt cô?

“Vậy thì, anh muốn hay không muốn trao lòng tin cho em?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Ngọc Lam cười tít, trên lông mày đều là ý cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp