"Trước tiên anh nghe em nói hết đi có được không?"

Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà lại dịu dàng, làm cho người khác không suy nghĩ đến chuyện từ chối.

Anh nhẹ gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang có một cơn bão bị đè nén từ lâu.

Đường Ngọc Sở tin tưởng, chỉ cần mình không cẩn thận mà nhóm ngọn lửa kia lên, vậy thì chào đón cô chắc chắn là một sự nhiệt tình như dời núi lấp biển.

Gò má của cô nóng hổi, vẻ mặt mang theo chút ngượng ngùng mà nói: "Vốn là em cho rằng em rất khó sẽ để ý đến một người, cho nên lúc ban đầu kết hôn là do em nóng giận, tùy hứng mà thành. Nhưng mà theo thời gian mỗi một ngày trôi qua, em phát hiện em không có cách nào khống chế lòng của mình được, nó càng ngày càng để ý đến anh, cuối cùng sẽ bởi vì một vài lời nói hoặc là một vài cử chỉ của anh mà trái tim đập nhanh lên."

"Bùi Hằng Phúc đã từng chiếm một mức độ vô cùng lớn ở trong lòng của em, nhưng mà bây giờ em cực kỳ khẳng định, trong lòng của em đã không còn vị trí của anh ta, chỗ này của em..."

Cô chỉ vào vị trí trái tim, nói với Lục Triều Dương: "... ở đây chỉ còn lại một mình anh, em có thể xác định được em yêu thích anh, cho nên em mới có thể muốn cùng anh sống hết cả cuộc đời."

"Trước đó đều là do anh luôn kiềm chế bản thân, bây giờ em rốt cuộc cũng có thể trao cho anh trọn vẹn con người của mình, em nguyện ý giao mình cho anh, anh có chấp nhận không?"

Anh có chấp nhận không...

Khi mà một cô gái chủ động nói ra lời nói này, bạn có thể tưởng tượng được là cô ấy cần phải can đảm bao nhiêu.

Nếu như là bình thường, Đường Ngọc Sở căn bản cũng sẽ không thể nào nói ra nhiều lời nói tình cảm như vậy.

Nhưng mà tối ngày hôm nay, hình như là cô cố ý lấy cớ say rượu, cho nên nói toàn bộ suy nghĩ ở trong phòng của mình ra.

Cô dùng phương thức trực tiếp nhất nói cho Lục Triều Dương biết rằng mình đã chuẩn bị rất kỹ càng, giao toàn bộ mình cho anh, anh có chấp nhận không, chấp nhận toàn bộ con người của em không?

Trong phòng tắm lại xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Lục Triều Dương im lặng lắng nghe, sau một hồi khá lâu anh mới nâng gương mặt của cô lên, nhẹ giọng cười nói: "Anh đã chờ cái ngày này rất lâu rồi, chỉ cần em đồng ý, anh đều chấp nhận hết tất cả những gì của em."

Dứt lời, anh bá đạo ôm cô...

Mùi hương của cô rất ngọt, trong miệng lại tràn ngập mùi rượu khiến cho người ta mê say.

Đầu của Đường Ngọc Sở vốn hơi hỗn loạn, lúc này lại càng trống rỗng hơn.

Cô có thể cảm nhận được không khí ở trong phổi của mình rất nhanh liền bị rút sạch, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Thế là kiềm lòng không đặng...

Đường Ngọc Sở thuần túy dựa vào bản năng của mình mà phối hợp, hành động vô thức này rất nhanh liền làm cho người đàn ông không thể khống chế được khát vọng...

Anh khao khát có được cô, có được mọi thứ của cô.

"Ngày mai xin nghỉ phép ở công ty đi."

Giọng nói của anh khàn khàn, ôm cô ra khỏi bồn tắm lớn, đi đến trên giường ở trong phòng.

"Tại sao vậy?"

Đường Ngọc Sở ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, giọng nói mềm nhũn làm cho người khác mê muội.

Lục Triều Dương đè cơ thể của mình lên rồi nhẹ nói: "Bởi vì là anh sợ ngày mai em sẽ không bước xuống giường được."

Bởi vì lời nói của anh, Đường Ngọc Sở xấu hổ đến nỗi không muốn gặp người.

Đêm nay cô hoàn toàn giao phó mình cho anh.

Anh chiếm hữu cô từng tấc từng tấc một, khiến cho cô làm như thế nào cũng không thể ngăn được nước mắt.

Anh dịu dàng trấn an bên tai của cô, từng chút từng chút hòa vào tâm hồn của cô, thật lâu vẫn không tiêu tan.

Tối hôm nay, Đường Ngọc Sở mệt mỏi gần như mở mắt không ra, trong ý thức mơ mơ màng màng, cô chỉ biết là có một cơ thể ấm áp luôn ôm cô vào trong ngực, mang đến cho cô sự ấm áp vô hạn.

...

Hôm sau, Đường Ngọc Sở tỉnh dậy từ trong ngực của Lục Triều Dương.

Nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của người đàn ông ở trước mắt, cô hơi hốt hoảng, trong đầu xuất hiện cảnh tượng ngày hôm qua một cách đứt quãng. Người đàn ông thở dốc, giọt mồ hôi nóng hổi, còn có những hình ảnh khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ nữa...

Đường Ngọc Sở cũng không hề hối hận vì quyết định của mình.

Đối với cô bây giờ mà nói, Lục Triều Dương là tất cả tương lai của cô, cô sẽ không còn cô đơn một mình, cô đã có chỗ để mình dựa vào.

Đường Ngọc Sở ở nhà thủ thỉ ấm áp với Lục Triều Dương cả một ngày, tắt điện thoại, cũng cắt đứt tất cả tin tức của thế giới bên ngoài.

Nhưng mà cô lại không biết, ngày hôm nay thế giới ở bên ngoài đã lật trời rồi.

Sáng sớm ngày thứ ba, cuộc họp thường niên của Thời Thụy, Đường Ngọc Sở trở lại công ty đi làm như ngày bình thường, kết quả Tống An Kỳ vô cùng lo lắng mà xông lại nói với cô rằng: "Đường Ngọc Sở, cậu đã gây ra họa lớn rồi!"

"Tớ gây ra họa lớn gì vậy?"

Đường Ngọc Sở mờ mịt không hiểu, trong lòng tự nhủ lúc này mình mới đến công ty, còn chưa có làm chuyện gì hết mà.

"Haiz, tự cậu xem Facebook của cậu một chút đi."

Tống An Kỳ thở dài, biểu cảm có chút đông cứng.

Đường Ngọc Sở tò mò nhìn cô ấy một chút, vội vàng mở Facebook ra.

Vừa nhìn một cái, cô liền bị giật mình tại chỗ.

Cô chỉ thấy bài viết đầu tiên trên Facebook của mình có nội dung là: Lục Triều Dương, ông chồng quốc dân, ảnh chụp chính diện tại hiện trường, đẹp trai quá đi thôi hà!

Phía dưới hàng chữ này còn kèm theo hai tấm hình của Lục Triều Dương.

Rất nhanh, Đường Ngọc Sở liền nhận ra đây là bức ảnh chụp trong bữa tiệc họp mặt thường niên hôm đó.

"Đây là có chuyện gì vậy?" Sắc mặt của Đường Ngọc Sở hơi thay đổi một chút.

"Thì như cậu đã thấy đó, sáng sớm ngày hôm trước cậu đăng ảnh chụp của tổng giám đốc Lục lên Facebook, sau đó trên mạng liền sôi trào, với hàng triệu lượt chia sẻ và bình luận, mấy cư dân mạng rất là hào hứng, có điều là tất cả những người trong ngành giải trí đều đang chờ xem sự xui xẻo của cậu đó."

Tống An Kỳ thở dài, nhìn vẻ mặt không bình thường của Đường Ngọc Sở: "Hôm qua tớ vốn muốn nói cho cậu rồi, nhưng mà vẫn cứ không liên lạc được với cậu."

Sắc mặt của Đường Ngọc Sở hơi âm trầm: "Ảnh chụp này căn bản không phải là do tớ đăng."

"Tớ biết không phải là do cậu đăng, nhưng mà bây giờ nói những lời này cũng vô dụng thôi. Trước tiên cậu cần phải nghĩ cách để giải quyết những chuyện này."

Tống An Kỳ dừng lại một chút, thận trọng nói: "Nếu không thì trước tiên cậu thương lượng cách giải quyết với tổng giám đốc Lục nhà cậu trước đi."

"Bây giờ ngoại trừ tìm anh ấy ra hình như cũng không còn cách nào khác."

Đường Ngọc Sở cười khổ một tiếng, vội vàng gửi tin nhắn qua cho Lục Triều Dương: "Triều Dương, chắc là anh đã nhìn thấy bài viết mà em đăng trên Facebook rồi đúng không?"

"Ừ, anh thấy rồi?"

"Ảnh chụp cũng không phải là do em đăng, thật sự xin lỗi, hại anh phải lộ diện trước công chúng."

Trong lòng của Đường Ngọc Sở cảm thấy có lỗi, tác phong của Lục Triều Dương từ trước đến nay đều không ồn ào, càng không thích làm lộ thân phận của mình ra ánh sáng, trước kia anh đã dùng chút thủ đoạn và quyền lực của mình để áp chế các bài báo lớn ở trong nước.

Những tòa soạn này gần như cũng không dám đăng tin tức liên quan đến anh.

Một số trang web tin tức chính thống cũng đã chặn hết tất cả các tin tức về anh.

Đối với người ngoài mà nói, Lục Triều Dương vẫn luôn là một điều bí ẩn.

Nhưng mà bây giờ bí ẩn đã bị phá vỡ, tạo ra một làn sóng lớn trên internet, mà thủ phạm lại chính là Facebook của cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play