Editor: Mel*Meow

Sau khi tiến vào, Đỗ Cảnh Khôn liền đao to búa lớn ngồi lên trên sô pha, hai tay mở ra hai bên, đặt ở trên lưng ghế sô pha, một cô gái trẻ tuổi thật tự nhiên đi đến tựa sát bên hắn, hắn cũng thuận tay ôm bả vai của đối phương, hai chân duỗi ra, gác lên trên bàn trà, rồi nhướng mày lộ ra một nụ cười cực kỳ khoa trương: "Bọn mày có bị làm sao không vậy? Một đám người tới nơi này không uống rượu, lại đi xem mấy cái chương trình này?"

Hắn cực kỳ khinh thường mà chỉ vào tiết mục đang phát sóng ở trong TV: "Tắt đi tắt đi, có xúc xắc không, thả xúc xắc uống rượu."

"Sao đâu?" Bọn bạn hắn vội ngăn cản: "Xùy, uống rượu thôi mà, ngày nào cũng uống rượu, mày không chán à, mà không phải mày mở công ty giải trí sao? Mau nhìn xem có hạt giống nào tốt không này, rồi nhanh tay ký với công ty của mày đi, tao thấy số 9 Vô Danh này cũng không tồi."

"Vô Danh Vô Danh, mày có biết cô ta là ai không mà cứ Vô Danh thế?" Đỗ Cảnh Khôn đột nhiên tức giận mà giơ một chân lên đá vào bàn trà, làm cho mấy cô gái gần đó hoảng sợ: "Lúc nào cũng Vô Danh Vô Danh, hiện tại lão tử phiền nhất chính là Vô Danh này!"

"Ai da?" Bọn bạn hắn không hề bị hắn dọa sợ, ngược lại còn lộ ra thần sắc tò mò: "Vô Danh đắc tội mày? Nói như vậy mày biết Vô Danh này là ai?"

Đỗ Cảnh Khôn từ xoang mũi phát ra thanh âm hừ hừ khinh thường, "Không nói chuyện này nữa, bọn mày có uống hay không đây?"

Mấy thằng bạn của hắn liếc nhìn nhau, hôm nay Cảnh Khôn có điểm không thích hợp a, so với việc xem TV, thì đương nhiên là uống rượu quan trọng hơn rồi, bọn họ đều vây quanh lại với nhau: "Tới tới tới, uống rượu uống rượu." Một người trong đó nhìn cô gái đang nằm trong lòng ngực Đỗ Cảnh Khôn, nói: "Không mau lấy rượu cho Đỗ tổng của chúng ta đi?"

Còn có hai đôi mắt vẫn đang luyến tiếc màn hình TV, vẫn chưa muốn rời đi.

Tại vì xem thi đấu như này cũng quá hấp dẫn đi mà, nếu như xem trực tiếp tại hiện trường buổi biểu diễn thì còn nghiền nữa, nghiện nữa.

"A Khôn, số 3 Mễ Kiều kia là người của công ty mày hả?"

Đỗ Cảnh Khôn lia cặp mắt nhìn qua: "Làm gì"

Bọn bạn hắn không đứng đắn mà nở nụ cười: "Mày bỏ Sở Y Huyên, chẳng lẽ là vì cô ta?"

"Vì cô nàng này mà bỏ Sở Y Huyên?" Đang nhìn chằm chằm TV xem đến mê muội, thanh niên kia liền quay ngoắt đầu lại, liếc mắt nhìn Đỗ Cảnh Khôn một cái, "Cô nàng này tuy cũng xinh, hội sở này cũng không ít người đều kém so với cô ta, nhưng so với Sở Y Huyên chắc phải kém xa đi?"

Vừa nói đến đề tài này, những người khác cũng đều cảm thấy hứng thú, "Sở Y Huyên kia mày đá thật hả? Phục thật đấy, loại cấp bậc đại mỹ nữ này mày còn bỏ được, cô ấy chính là một bình hoa tiêu chuẩn nha, vứt ở nhà thôi cũng cảnh đẹp ý vui."

Vài người bạn này đều là những người cùng Đỗ Cảnh Khôn ăn chơi trác táng từ nhỏ, nhưng đều đi công ty nhà mình làm, không giống Đỗ Cảnh Khôn, tự mở một cái công ty chơi chơi, làm chút đầu tư.

"Dây dưa với cô ta?" Đỗ Cảnh Khôn thập phần táo bạo đặt mạnh chén rượu trong tay xuống bàn trà, chén rượu pha lê va chạm với bàn trà làm bằng đá cẩm thạch màu đen tạo nên tiếng vang thanh thúy, rượu bên trong chén cũng sánh ra không ít.

Cô nương trong lòng ngực hắn có hơi chút hoảng sợ, nhưng cô cũng phi thường có mắt nhìn, vội vàng rút ra hai chiếc khăn tay trắng, bàn tay nhỏ trắng nõn, mềm nhẹ cầm lấy bàn tay to của Đỗ Cảnh Khôn, cẩn thận săn sóc lau đi những giọt rượu vừa trào ra tay hắn.

Lúc này Đỗ Cảnh Khôn mới thuận khí một chút.

Bọn bạn hắn liếc nhìn nhau, không đem tức giận của hắn để vào mắt chút nào, ngược lại đều chế nhạo mà nở nụ cười, "Tao nói này A Khôn, thấy mày tức muốn hộc máu như vậy, không phải là hối hận rồi đấy chứ?"

Những người khác cũng đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, chỉ nở nụ cười, "Hối hận thì theo đuổi đi, bốn năm trước không phải là mày lì lợm la liếm theo đuổi người ta hay sao, cùng lắm thì bây giờ lại theo đuổi lần nữa, bằng mị lực của Đỗ nhị thiếu, còn sợ không theo đuổi được sao?"

Đỗ Cảnh Khôn treo mi khinh thường, cười nhạo một tiếng: "Tao mà còn cần theo đuổi á, ngoắc ngoắc ngón tay cái là trở lại ngay."

Đám ăn chơi trác táng đều cười hì hì, huýt sáo thổi sáo các kiểu, rồi uống chút rượu.

"Vậy A Khôn, mày ngoắc tay đi, lần này mày làm cho cô ta thảm như vậy, bị ném phân đến đen cả mặt, hôi thối không ngửi được, liệu cô ta còn dám quay lại không?"

Vừa nói hôi thối đến không ngửi được, tức khắc bọn họ liền nghĩ đến ảnh chụp Sở Y Huyên bị ném phân vào người được tung đầy trên mạng, vốn dĩ khi thấy Đỗ Cảnh Khôn quăng Sở Y Huyên, bọn họ còn có vài phần mơ ước đối với mỹ mạo của cô, nhưng sau loạt ảnh chụp kia thì bọn họ chịu.

Không ngửi nổi, không ngửi nổi.

Bỗng dưng có một người trong đó chuyển động tròng mắt, cười xấu xa, nói: "Bằng không hay là chúng ta đánh cuộc đi?"

"Đánh cuộc cái gì?" Những người khác đều cảm thấy thập phần hứng thú mà nhìn lại đây.

"Bốn năm trước không phải chúng ta đánh đố xem ai theo đuổi được Sở Y Huyên sao? A Khôn đã thắng chúng ta vài chiếc xe thể thao đấy, lần này chúng ta lại đánh cuộc một lần nữa, đánh cuộc xem khi nào A Khôn có thể đem Sở Y Huyên lại theo đuổi trở về, liệu có thể làm cô ta quay lại được hay không!"

Một đám người tức khắc ồn ào: "Đánh cuộc đánh cuộc đi".

Người vừa mới đề xuất ý kiến kia lại cười với vẻ mặt cười xấu xa: "Tao vừa mới mua một chiếc Aston Martin*, có dám cược hay không?"

*Aston Martin: là thương hiệu nổi tiếng đến từ Anh Quốc. Dòng xe này chinh phục được đông đảo các khách hàng đại gia bởi kiểu dáng sang trọng, đẳng cấp và tính năng thông minh

Một đám người lại càng thêm điên cuồng hơn!

Đỗ Cảnh Khôn xác thật lại có chút hứng thú đối với Sở Y Huyên, hắn một ngụm uống sạch ly rượu vừa mới rót đầy, trên mặt nở nụ cười tà mị: "Bọn mày chờ thua đi." Ngón tay hắn cầm ly rượu lắc lắc, kiêu ngạo mà nói chuyện người nọ, "Đem Aston Martin ra cá cược với tao, mày sẽ mất nó sớm thôi."

**

Người đang bị bọn họ thảo luận, Sở Triều Dương vừa mới kết thúc trận thi đấu, nhìn biển fans đang chờ ở bên ngoài đại sảnh phát sóng kia, cô phi thường bình tĩnh mà tìm một cái toilet, rồi vào trong đó đội tóc giả lên, lại đổi một cái kính râm khác, màu son môi cũng thay đổi, sau cùng lại mặc vào một chiếc váy.

Từ trước cho tới nay, hình tượng của Vô Danh đều là kiểu quần áo hưu nhàn, chẳng bao giờ mặc váy, càng đừng nói tới mặc loại váy loang hồng, thêu hoa nhẹ nhàng, mang cảm giác phiêu phiêu tiên khí như chiếc váy của nguyên chủ mà cô đang mặc này.

Mùa hè quần áo mỏng, chỉ cần đặt trong túi sách là được, cũng không có vướng víu chút nào, đem mái tóc giả đen dài xõa sang hai bên, che kín thái dương, rồi lại đội thêm một chiếc nón nữa, chẳng ai có thể nhận ra cô nữa rồi.

Thời điểm tất cả mọi người đều đang tìm kiếm Vô Danh, cô đã hóa trang xong xuôi, từ gara gửi xe lái xe rời đi.

Lúc này ratings mới nhất của [Siêu cấp tân tiếng ca] đã có, vào lúc Sở Triều Dương hát bài [Quân cờ], ratings đã chạm đến mức 10.82.

10.82 đó, đây rốt cuộc là một chương trình quỷ quái gì vậy.

Dù tổ tiết mục đã sớm biết chương trình này đang rất nổi tiếng, nhưng bọn họ vẫn không tài nào nghĩ tới, nó có thể nổi tiếng đến mức độ này, phải biết rằng, năm trước [Tân tiếng ca] tuy rằng cũng nổi tiếng, nhưng ratings mới chỉ đến 3, vậy mà năm nay lại có thể vượt qua 10, gấp gần ba lần.

Theo vận đỏ nhanh chóng của chương trình, các loại tạp chí, truyền thông đều tranh nhau đưa tin, muốn phỏng vấn "Vô Danh", nhưng bọn họ lại không thể tìm thấy bất luận phương thức nào để liên hệ Vô Danh, nên đành phải canh giữ bên ngoài khu phát sóng, muốn nắm được tin tức trực tiếp.

Chờ đến khi hoàn toàn thu xong tập tuần này, các tuyển thủ nhìn đám fans nhiệt tình đứng chờ bên ngoài đều sợ đến ngây người.

Các fans tranh nhau giơ thẻ bài, đồng thời liên tục hô lớn: "Vô Danh!"

Ngay sau đó liền có rất nhiều người hét theo sau "Wo ai nai!"

"Vô Danh!"

"Wo ai ni!"

“Vô Danh Vô Danh!”

“Nhất minh kinh nhân**!”

*Thật ra đoạn này khá củ chuối mọi người ạ, chẳng biết dịch wo ai ni như nào cho hợp lý nữa hzz.

** Nhất minh kinh nhân (đã chú thích): Ý chỉ lời nói việc làm khiến người ta phải kinh ngạc.

Mà fans của các tuyển thủ khác sớm đã bị che phủ bởi lượng fans khổng lồ của Vô Danh, tuy bọn họ biết hiện tại tiết mục đã kết thúc, nhưng rất nhiều fans đều không muốn trở về, mà canh giữ ở ngoài cổng chính tổ tiết mục, để chờ thần tượng của bọn họ đến.

Không riêng gì cổng chính, mỗi một lối ra nhỏ đều bị lấp đầy người, thậm chí có nhiều fans còn chờ ngày chờ đêm, chuyên môn chờ ở gara để xe ngầm.

"Oa, thật nhiều người!" Hồ Dữu ngó đầu ra cửa sổ, nhìn biển người tấp nập bên ngoài, lo lắng mà nhìn về phía Vô Danh*: "Nhiều người như vậy, cô định đi ra ngoài kiểu gì đây?"

Hôm nay là ngày thi đấu hai mươi lấy mười lăm, cũng là ngày Hồ Dữu bị loại khỏi chương trình, ngoài cô ra còn có hai quán quân khu cũng bị loại hôm nay.

Nhưng đối thủ hôm nay của Sở Triều Dương, Hề Duy Lộ, lúc sau PK lại thắng được, tiến vào top mười lăm.

Sở Triều Dương nhìn đám người bên ngoài, cô có chút hoài niệm.

Tuy rằng cô thường thường sẽ nhịn không được mà hoài nghi thế giới này liệu có phải là một giấc mộng hay không, nhưng lúc này cảnh tượng ngoài cửa sổ lại rất giống với cảnh tượng ở hiện thực, chỉ là đã thật lâu, cô không có cảm thụ qua sự nhiệt tình của các fans như vậy mà thôi.

Tuy rằng đã quá thời rất nhiều năm, nhưng mấy năm nay cô vẫn còn hoạt động ở giới giải trí như cũ, thường xuyên lên đài biểu diễn, có đoạn thời gian cô còn tham gia chương trình thi đấu giành riêng cho các ca sĩ trong giới, bắt được danh hiệu quán quân, trận thi đấu đấy làm cho nhân khí của cô lần thứ hai sống lại một đoạn thời gian, khi đó các fans cũng nhiệt tình như vậy.

Thật là hoài niệm, được nhiều fans đáng yêu như vậy gọi tên mình.

Khóe môi cô gương lên, nở một nụ cười vui sướng, nhưng cũng có điểm đau đầu mà nói: "Không sao, cứ đi ra ngoài một cách bình thường thôi, có muốn đi nhờ xe không?"

Thời điểm mới công bố kết quả bị loại, Hồ Dữu còn khóc rối tinh rối mù, nhưng lúc này đã hoàn toàn khôi phục tinh thần, "Muốn muốn muốn!"

Trời quá nóng, đi bộ từ tổ tiết mục đến trạm tàu điện ngầm phải mất tới gần mười phút, phơi nắng lâu như vậy chắc chết mất.

Nhưng tuy thời tiết có nóng, vẫn không thể ngăn được sự nhiệt tình của các fans, điều này làm cho Sở Triều Dương thập phần cảm động, nếu không phải lý trí ngăn cản cô đi ra ngoài, cô thật đúng là sẽ nhảy ra chào hỏi cùng các fans một câu: "Chào các bảo bảo, tôi ở đây này."

Nhưng vì không để Hoàng Hiểu Tuyền phải chịu kinh hách, cô vẫn là thôi.

Bởi vì EQ cô không cao, nên cô cũng không giỏi ứng phó trong những trường hợp này, cũng vì vậy mà kiếp trước, người đại diện đã cố ý thiết đặt cho cô hình tượng nữ thần cao lãnh, không có việc gì cô cũng không cần nói chuyện, chỉ cần duy trì phong phạm nữ thần là được, đóng cọc một chỗ là được, không nhịn được nữa thì có thể mỉm cười, nhưng chỉ được mỉm.

"Tôi cũng muốn đi tới trạm tàu điện ngầm, cô có thể mang theo tôi ra bên ngoài được không?" Một thí sinh nữ vừa bị loại hôm nay cũng dò hỏi mà nhìn Sở Triều Dương.

Trong trận thi đấu hôm nay, có hai quán quân khu bị loại, cô gái này là một trong số đó.

Sau khi bị loại thì không thể tiếp tục ở lại trong ký túc xá tổ tiết mục nữa, nên trong chốc lát cô bắt buộc phải dọn dẹp đồ đạc, hoặc là đi ra ngoài thuê khách sạn, hoặc là về quê.

Nếu không muốn về quê, thì phải tìm kiếm phòng trọ ở bên ngoài, bắt đầu cuộc sống mưu sinh.

"Cô đi trạm tàu điện ngầm nào?"

"Trạm tàu điện ngầm trong thành, có tiện không?" Cô gái kia có chút ngượng ngùng hỏi cô.

"Tiện đường."

Hai tuyển thủ nữ khác vừa bị loại cũng đều nhấc chân chạy tới: "Tôi nữa tôi nữa, tôi cũng đi trạm trong thành."

Vô Danh đang rất nổi tiếng, các cô lại vừa bị loại, nếu bây giờ không móc nối quan hệ thì định bao giờ? Về sau sẽ không còn cơ hội nữa.

Sở Triều Dương tính qua ghế ngồi ở trên xe, rồi gật đầu nói: "Được thôi."

Trên sân khấu, các tuyển thủ đều thể hiện tình cảm rất tốt, rất thân với nhau, nhưng trên thực tế thì trong khoảng thời gian này bọn họ vừa quen nhau, hơn nữa lại còn trong quan hệ cạnh tranh với nhau, thì làm sao mà thâm tình như thế được cơ chứ? Lúc bị loại, bọn họ có thể ôm nhau ở trên sân khấu, nhưng thật ra khi ở dưới đài, mọi người cũng chỉ là cười cười chào nhau một chút: "Chúc về sau mọi người sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô lượng nhé!"

Khách khí thì có thể tiện đường đưa đi một đoạn, không khách khí thì kệ luôn, chỉ vội chuẩn bị thu thập đồ vật đi ăn cơm, thi đấu suốt một buổi sáng, cơm còn chưa được ăn đâu, đói muốn chết ấy chứ.

Những người khác một bên thay quần áo, một bên đi tới bên cửa sổ nhìn tình cảnh nhìn bên ngoài, tuy rằng trong lòng khó tránh ghen tuông, nhưng bọn họ cũng biết Vô Danh khác bọn họ, bọn họ vừa nhìn bên ngoài, vừa thở dài mà nói: "Ai, Vô Danh, cô thật sự rất nổi tiếng đấy!"

"Hzz, Vô Danh, chúng tôi đều phải đi rồi, cô thật sự không suy xét sẽ tháo mặt nạ xuống cho chúng tôi nhìn một chút hay sao?" Một cô gái vừa bị loại cười hì hì nói: "Về sau có khả năng chúng ta sẽ đi qua nhau ở trên đường mà lại không biết nhau đấy, cô sẽ không không cho chúng tôi mặt mũi như vậy đấy chứ?"

Sở Triều Dương cười, xoa xoa mặt trên mặt nạ: "Thật ngại quá, thật sự không tiện."

"Có gì mà tiện hay không tiện chứ, để tôi xem xem rốt cuộc mặt cô có tiện hay không nào!" Hùng Viện Viện đột nhiên đi tới, duỗi tay kéo mặt nạ của Sở Triều Dương xuống, cô đột nhiên đánh lén, nếu không phải Sở Triều Dương phản ứng mau, nghiêng người né tránh kịp, thì đúng là mặt nạ của cô đã bị kéo xuống.

_____ Còn tiếp _____

_3/12/20_ ( Ngày đăng bù: 3/1/21)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play