*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.🎉
Chúc mừng 5k lượt bình chọn🎉
(3)Editor: Mel*MeowỞ chung hai ngày, tổ nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều rất thích Sở Triều Dương, tính tình cô vừa hào phóng, thẳng thắn lại thành khẩn.
Bọn họ nghe nói cô muốn sớm trở về để bồi con trai ăn sinh nhật đã gây cho mọi người và Triệu đạo ấn tượng rất tốt: "Chúng ta làm nghề này, rất ít khi có thể làm chủ thời gian, thời gian bồi người nhà cũng ít đi rất nhiều, nếu như có thể trở về thăm bọn họ thì tốt nhất là cố gắng chăm họ nhiều thêm một chút."
Sở Triều Dương vẫn luôn cảm thấy, nhân phẩm của những người yêu gia đình mình đều sẽ không quá kém, cho nên cô rất thích những người yêu gia đình mình, tức khắc cô liền cảm thấy Triệu đạo quả thực đã thân thiết nói lên tâm tư của mình đối với con trai, vì vậy cô cứ thao thao bất tuyệt* mãi với ông.
*Thao thao bất tuyệt: (nói hoặc viết) liên hồi, hết cái này sang cái khác, tưởng như không bao giờ dứt.Vóc dáng Triệu đạo không cao, đầu trọc, mặt vuông, nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi, trong nhà có hai đứa nhỏ, đứa lớn đã mười một tuổi, còn đứa nhỏ mới ba tuổi, khi hai người nói đến con cái của mình, quả thật là rất có tiếng nói chung.
Vì thế nhân viên công tác đều nhìn Sở Triều Dương và Triệu đạo như hai người rất giỏi trong việc chăm sóc trẻ nhỏ, Triệu đạo là người có kinh nghiệm, còn Sở Triều Dương lại là mẹ trẻ, cho nên họ liền thỉnh giáo hai người các loại tình huống khác nhau, vẻ mặt tràn đầy biểu tình hiếu học và cứ làm như là họ vừa học được rất nhiều tri thức bổ ích, quả thật là kích thích Triệu đạo nói không ngừng.
Nhân viên công tác có trẻ nhỏ trong nhà cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện, câu chuyện lại quay về một tình huống quen thuộc, lại có một người hỏi cô: "Tiểu Dương, thật không nhìn ra, tuổi cô còn nhỏ như vậy mà đã kết hôn sinh con rồi đấy."
Sở Triều Dương liền cười mỉa: "Nhìn tuổi trẻ vậy thôi chứ thật ra là bảo dưỡng tốt đấy ạ."
Dù sao mọi người đều nghĩ là cô đã ba mươi tuổi, chủ yếu là do cách nói chuyện cùng với một ít giá trị quan của cô khá thành thục, rất có ý nghĩ của riêng mình, không giống với các nghệ sĩ trẻ tuổi khác, cũng không có sự hấp tấp cùng với nóng vội của các nghệ sĩ trẻ tuổi.
Sau khi Sở Triều Dương cáo biệt đoàn làm phim xong thì vội vàng bắt xe ra sân bay.
Trời tháng sau, thời tiết thay đổi thất thường.
Thời điểm ở Á Thị mặt trời vẫn còn nhô lên cao, nắng như đổ lửa, vậy mà khi đến Kinh Thị trời bỗng dưng mưa to, tuy rằng cô có che ô đi bộ đến khách sạn chỉ trong vòng năm sáu phút, nhưng va li kéo theo vẫn bị ướt hết, nước bùn vẩn đục lại bắn hết lên chân cô, nếu như cô không dùng nước sạch rửa qua chân, cô sợ khi ngâm chân trong nước bùn quá lâu, vi khuẩn sẽ làm da chân cô bị bong tróc ra hết mất.
Nhưng lúc này cô cũng không còn quản được nhiều như vậy, cô đem va li vẫn còn đang dính bẩn ném thẳng vào cốp sau xe, rồi vội vàng mở cửa xe lái về nhà.
Hiện tại đang là ban đêm, trời mưa đặc biệt lớn, sấm sét ầm ầm, tia chớp nổ đầy trời, phảng phất như có người vừa phi thăng độ kiếp*.
*Bên Trung cho rằng khi một con người bình thường sau khi tu luyện mà muốn được thành tiên thì phải trải qua phi thăng độ kiếp, chịu hàng ngàn hàng vạn tia sét đánh trúng, nếu sống thì mới có thể thành tiên.Sở Triều Dương vội vàng vì cô muốn có thể kịp bồi Tiểu Trừng Quang ngủ, cho nên dọc theo đường đi cô không hề trì hoãn, nhưng cũng không dám đi quá nhanh, cần gạt nước gạt liên hồi.
Kinh Thị là một thành phố rất lớn, cho nên có tới vài cái sân bay, sân bay Sở Triều Dương chọn tên là sân bay Bạc Hồ, ý nghĩ cũng như tên, bên cạnh sân bay có một khu hồ phong cảnh, nằm ở phía Đông của Kinh Thị, đây là một hồ nước rất lớn, vây quanh ba mặt hồ đều là núi, núi non trùng điệp, cây rừng xanh mướt, phong cảnh tú lệ, Sở Triều Dương muốn lái xe trở về nhà bắt buộc phải đi qua đây, xung quanh đều là vườn cây, sinh thái chủ yếu cũng là nông trang, buổi tối rất yên lặng.
Hiện tại đã là ban đêm, lại gió to mưa lớn như vậy, tầm mắt chịu cản trở, cho nên cô liền để đèn xe ra xa, buổi tối nơi này cũng không có người, rất hẻo lánh, đến cả cameras bên đường cũng không có mấy cái, vì vậy cô cũng không còn tâm tư gì mà ngắm phong cảnh nữa, một lòng một dạ lái xe trở về nhà, tốc độ xe không nhanh cũng không chậm.
Ở trong đêm mưa như vậy, cô ngẫu nhiên có gặp được một chiếc xe đi ngược chiều, trong lòng phá lệ có cảm giác an toàn, chẳng qua cô vẫn kỳ vọng sẽ gặp được thêm vài chiếc xe nữa để chứng minh con đường này không phải chỉ có một mình cô đi.
Thời điểm đang lái xe bình thường, trong màn mưa ngẫu nhiên lại xuất hiện thêm một chiếc xe nữa, cô không nhìn rõ thân xe, chỉ thấy chiếc đèn xa mà chiếc xe đó tỏa ra.
Trong lòng cô còn không kịp thả lỏng thì chỗ ngã rẽ lại bỗng dưng lại lao ra một chiếc xe tải lớn, cùng với một tiếng phanh xe bén nhọn.
Phanh!!!
Sở Triều Dương trơ mắt nhìn chiếc xe vận tải kia đâm ngang thân xe con, đem chiếc xe không thấy rõ bộ dáng kia đùng một tiếng bay vào trong hồ nước bên trái, cô liền vội vàng dẫm phanh xe lại, nhìn chiếc xe vừa bay vào hồ nước kia, chân cô đều mềm nhũn.
Cô không biết, nếu vừa rồi cô lái nhanh một chút thì vị trí vừa vặn bị đâm trúng kia liệu có phải là cô hay không?
Cô vốn còn cho rằng tài xế chiếc xe vận tải lớn kia sẽ chạy xuống dưới hồ cứu người, không nghĩ tới chiếc xe kia còn không chịu dừng lại, trực tiếp chạy đi mất.
Trời thì đang mưa to, cô lại cách hiện trường vụ án kia gần hai trăm mét lận, căn bản không thấy rõ biển số xe vận tải kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy đi mất, cô sợ tới mức chỉ biết lấy điện thoại ra gọi báo nguy.
Cô không biết chiếc xe bị rơi vào nước kia bây giờ thế nào, cô thật sự rất sợ hãi, căn bản không dám đi lên.
Trong cơn mưa to bàng bạc ấy, chiếc xe kia cứ dần dần chìm xuống, cô dường như là vừa mới tỉnh táo lại, thấy xung quanh không có chiếc xe nào khác, chiếc xe tải kia thì lại không biết đã chạy đi đến nơi nào rồi, cô liền vội vàng xuống xe, che ô chạy tới chỗ lân cận địa điểm xảy ra chuyện.
"Chìm, chìm, xe đang chìm xuống nước!" Cô nôn nóng mà hô to vào điện thoại báo nguy.
Cô thông báo địa chỉ, đầu bên kia cũng nhờ cô tận lực cứu trợ, đội cứu hộ sẽ ra sớm nhất có thể.
"Cứu trợ? Tôi cứu trợ như thế nào được?" Hiện tại cả người cô đang rơi vào trạng thái hoảng loạn, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào?
Gió lớn như vậy, bảo cô nhảy xuống cứu người cô cũng không dám đâu.
Cô còn không biết người trong xe trông như thế nào, nhưng đột nhiên cô lại nhớ ra, thời điểm đi dạo phố lần trước, cô có mua phao bơi ở cửa hàng đồ bơi, hiện đang để ở trong cốp xe, vì vậy cô liền chạy nhanh ra sau xe, lấy chiếc phao kia ra rồi cầm theo một chiếc cờ lê*, xong xuôi, cô cởi áo khoác và quần dài, đeo phao bơi nhảy xuống dưới hồ.
*Cờ lê là dụng cụ nè nè: Thật ra là khả năng bơi lội của cô rất tốt.
Kiếp trước cô đã từng tham gia một gameshow mạo hiểm, tổ tiết mục không hề cho làm thay bất cứ thứ gì, rồi vứt một đám diễn viên các cô tay không lên một hòn đảo trống, sau đó yêu cầu bọn cô phải chế tác công cụ bắt cá trên biển, vì để thích ứng với tiết mục này, cô đã cố ý đăng ký lớp học bơi để mình có thể bơi lội giỏi, thậm chí sau đó cô còn có thể lặn xuống nước khá lâu, nếu không thì bây giờ cô còn lâu mới nhảy xuống nước.
Chỉ là nơi này không hề có một bóng người, ban đêm đen như mực, chỉ có ánh sáng phát ra từ đèn pha ô tô sáng lên, cô đơn mà chiếu vào những cơn mưa rơi rào rạc trên hồ, cảnh tượng này thập phần dọa người.
Nếu không phải phao bơi cho cô dũng khí thì đánh chết cô cũng không xuống nước, đừng nói cô ích kỷ, những thứ ở trong phạm vi cô có thể làm được, cô sẽ tận lực mà cứu giúp người khác, nhưng tiền đề là phải đảm bảo được an toàn sinh mạng cho cô.
May thay, chiếc xe đang chìm kia không cách bờ quá xa, có thể nói là rất gần, tuy trời tối, nhưng nhờ có ánh sáng phản lại trên mặt nước, làm cho cô rất nhanh đã xác định được vị trí của chiếc xe kia.
Đáng tiếc là khi cô vừa mới lặn xuống nước, mọi thứ ánh sáng đều biến mất, trong nước là một mảnh đen nhánh.
Hồ nước lạnh băng, Sở Triều Dương thập phần sợ hãi, thậm chí cô còn có một loại cảm xúc xúc động muốn trở lại lên mặt nước.
Cô không biết nước đã bao phủ được bao nhiêu thùng xe, không biết cửa xe đã được mở ra hay chưa, không biết người trong xe có còn sống hay không.
Không có đèn, mọi thứ đều một mảnh tối thui, không nhìn được ra bất cứ thứ gì.
Chạm được vào xe, cô liền cầm cờ lê gõ vào chỗ dễ vỡ nhất của xe là cửa sổ mấy phát, đáng tiếc bởi vì sức cản của nước, ở trong nước cô căn bản không có một tí sức lực nào cả.
Dùng xong một hơi, cô liền vội vàng nổi lên mặt nước, hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục đi xuống nước phá kéo cửa xe, gõ cửa sổ, cạy cửa xe.
Không biết có phải do người trong xe trước khi hôn mê đã đem cửa xe mở khóa cửa xe ra trước rồi hay không nên cửa xe không khóa, chỉ là do áp lực của nước nên mới không mở cửa xe ra được.
Khí không đủ, cô lại tiếp tục ngoi lên hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục lặn xuống.
Liên tục nỗ lực rất nhiều lần, Sở Triều Dương cảm thấy sức lực của cô gần như không còn nữa rồi, tuy nhiên mắt cô đã thích ứng được với đáy nước hắc ám, cô thể nhìn thấy nước đã lên đến cổ của người bị ngất trong xe, mà người trong xe hình như là chưa chết, hẳn là chỉ bị xe tải kia đâm cho ngất xỉu, lâm vào trạng thái hôn mê mà thôi, chắc là không khí trong xe không đủ để hắn hô hấp.
Mà thời điểm cô chuẩn bị nỗ lực lần cuối cùng thì cửa xe cư nhiên bị cô kéo mở ra.
Trong nháy mắt cô liền cảm thấy như vừa được nếm trải một điều gì đó rất là kinh hỉ, cô vội vàng ngoi xuống truyền một hơi khí cho hắn, đem đai an toàn vắt qua vai hắn tháo ra, cánh tay vòng qua ngực hắn, túm hắn lên trên.
Dáng người hắn thập phần cao lớn, thân hình cô cao chuẩn một mét sáu tám nhưng để ôm lồng ngực hắn từ đằng sau lại phải thập phần cố gắng, nếu không phải người ở trong nước có sức nổi, kéo lên không quá mất sức, phía trên lại còn có phao bơi, thì cô không chắc có thể cứu được hắn hay không nữa.
Sau khi đem hắn kéo lên được mặt nước, cô liền vội vàng túm phao bơi rồi tay kéo theo hắn, cố hết sức kéo hắn lên bờ.
Chờ đến khi chính mình cũng lên đến bờ, cả người cô đều đã hết sức lực mà ngã vào trong bùn đất, cô cố gắng dùng hơi sức cuối cùng của mình để bò lên, làm hô hấp nhân tạo cho hắn.
May mắn chính là, cứu trợ kịp thời, người này vẫn còn sống.
_____
Hết chương 32 _____
_10/9/20_