*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.🎉Chúc mừng 5k lượt bình chọn🎉(1)Editor: Mel*MeowCon với Tiểu Trần ngày nào cũng quay chụp nhiều ảnh và video như vậy, nên bây giờ chỉ cần in ra rồi đóng thành quyển album là được mà." Mẹ Sở một chút cũng không thấy mấy quán chụp ảnh nghệ thuật kia có gì đẹp, vẫn là lấy mấy tấm ảnh trong đời sống sinh hoạt hằng ngày sẽ có ý nghĩa hơn.
"Đây dù sao cũng là một kỷ niệm, không phải hồi một tuổi nó cũng chưa được chụp ảnh đấy hay sao, cũng không thể để cho con nhà người ta đều có ảnh chụp nghệ thuật mà bảo bảo nhà mình lại không có được." Sở Triều Dương đổi tay ôm cậu, vui mừng hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, "Chờ đến khi bảo bảo nhà mình trưởng thành, nhìn thấy ảnh chụp nghệ thuật hồi còn nhỏ của nó, chẳng phải là rất có ý nghĩa hay sao."
Cô đột nhiên nhớ ra: "Hiện tại đang trong giai đoạn thi đại học, chờ kết thúc thi đại học rồi, ba được nghỉ, cả nhà chúng ta hẳn là có thể chụp ảnh gia đình nhỉ?" Linh quang trong đầu cô chợt lóe: "Cả nhà chúng ta sẽ mặc đồ gia đình ha!"
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, tâm tình Sở Triều Dương liền kích động hẳn lên.
Cô luôn hâm mộ gia đình nhà người ta vì họ có người thân chiếu cố, nhưng hiện tại thì chính cô cũng đã có ba, có mẹ, có bảo bảo rồi a!
Cô gấp không nổi mà kéo mẹ Sở đi dạo khắp các khu trang phục, cô muốn mua đồ gia đình.
Hiện tại đã sắp sửa bước sang tháng sáu, trời cũng đã nóng, quần áo mùa hè lại được sản xuất thành rất nhiều mẫu mã khác nhau, do vậy đồ gia đình cũng rất dễ có thể tìm được.
Sở Triều Dương rất nhanh đã tìm thấy một cửa hàng bán đồ gia đình, cô chọn áo màu trắng, các áo chỉ khác nhau ở mặt trên của mà thôi, có cái ghi "tôi là ông nội", có cái là "tôi là bà nội", "tôi là papa", "tôi là mama", "tôi là bảo bảo".
Cô không lấy áo "tôi là papa", còn lại thì mỗi người một bộ.
Cửa hàng này là một cửa hàng chuyên bán đồ nhóm, đồ gia đình, đồ đôi, nên Sở Triều Dương dùng một lần mua vài set lận, áo ngủ gia đình, quần ngủ gia đình, dép gia đình, ngoài ra cô còn mua hai chiếc mũ lưỡi trai giống y hệt nhau, cô đem mũ lưỡi trai của mình tháo xuống, rồi thay bằng chiếc mũ lưỡi trai mới mua kia, cô cũng đội chiếc mũ lưỡi chai kia lên cho Tiểu Trừng Quang.
Bây giờ đang là mùa hè, cửa hàng bên cạnh lại vừa vặn bán áo tắm, cô nghĩ mùa hè mình có thể mang Tiểu Trừng Quang đi bơi, cho nên cô liền mua cho mỗi người trong nhà hai bộ áo tắm, còn mua cho Tiểu Trừng Quang hai cái vòng tay cho trẻ con.
Thời điểm vừa mới bắt đầu đi dạo cô còn không thấy mệt, nhưng sau khi đi dạo vài vòng mua quần áo, cô bắt đầu ăn có điểm ăn không tiêu, do vậy cô liền cầm quần áo, vòng tay đặt vào trong xe trước, sau đó đeo móc đeo trẻ em* lên người, đặt Tiểu Trừng Quang ngồi vào trong móc treo rồi tiếp tục đi dạo.
*Móc đeo trẻ em (đừng nhìn chữ trong ảnh)Đồ vật cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai cô còn chưa có mua đâu.
Đồ vật cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai không phải cứ tùy tiện mua là được, mỗi đồ vật đều có một ý nghĩa nhất định.
Ví dụ như sách, đại biểu cho việc là một con người văn thơ; bút, tương đương với việc làm một nhà viết thư pháp, có thể thi đỗ Trạng Nguyên; con dấu thì đại biểu cho quyền thế, tương đương với việc tương lai có hy vọng quyền cao chức trọng, trở thành quan lớn.
Biết được con gái phải làm lễ bù cho lúc cháu trai của bà hồi một tuổi, mẹ Sở không thể không tỏ vẻ gì được, nên bà liền đi vào một tiệm vàng mua cho Tiểu Trừng Quang một chiếc khóa vàng nhỏ, Sở Triều Dương cũng mua cho cậu bàn tính bằng vàng nhỏ tầm cỡ ngón út, ngoài ra, để làm lễ vật một tuổi cho cậu, cô còn cố ý mua một bó lụa hồng nhét vào bên dưới ga trải giường của cậu, với hy vọng đại cát đại lợi.
Mẹ Sở cạn lời: "Mẹ còn không biết con mê tín như vậy đấy."
"Cái này đâu có được coi là mê tín đâu." Sở Triều Dương không phục.
Thời điểm Sở Triều Dương mua đồ vật cho Tiểu Trừng Quang, mẹ Sở liền gọi điện thoại cho cha Sở nói giỡn: "Đứa nhỏ ngốc này, đằng nào thì sinh nhật một tuổi của Tiểu Trừng Quang cũng đã qua rồi, đây là sinh nhật hai tuổi của nó đấy, còn bày lễ nhìn đồ vật đoán tương lai nữa."
"Hồi Tiểu Quang một tuổi có được làm đâu, làm bù cho nó cũng tốt." Cha Sở nói.
"Đến lúc đó ông nhất định phải tới đây nhé!"
"Được, tới, tôi nhất định sẽ tới." Tươi cười trên mặt cha Sở đã thay đi nỗi buồn sầu khổ của hai tháng trước.
Nghĩ đến trước kia con gái không hiểu chuyện, mẹ Sở thở dài, sau đó cũng hứng thú bừng bừng đi dạo quanh khu mua sắm, vừa đi dạo vừa nói chuyện cùng cha Sở: "Sách, bút gì đó khẳng định là nó sẽ chuẩn bị, à, mình phải chuẩn bị thêm tranh vẽ nữa nhỉ, biết đâu sau này Tiểu Trừng Quang có thể là một họa sĩ nổi tiếng đấy!
Sở Triều Dương vừa vặn thấy được một món đồ chơi violon, cô liền vội vàng bế Tiểu Trừng Quang qua, chỉ vào món đồ chơi đàn violon rồi nói: "Cái này, cái này."
“Rô bốt đại chiến kìa!"
“Xe tăng xe tăng!”
"Ô tô điều khiển từ xa!"
...
Bệnh nghiện mua sắm của Sở Triều Dương lại tái phát, quả thật là nhìn đến cái gì cô cũng đều muốn mua cho Tiểu Trừng Quang.
Mẹ Sở liền nói với cha Sở: " Chúng ta đi mua đồ vật trước đã, không tiện gọi cho ông, để khi khác đi!" Bà còn không có thừa tiền điện thoại đâu! Sau đó lại quay sang nói chuyện với Sở Triều Dương: "Mẹ thấy mấy đứa trẻ trong tiểu khu của chúng ta rất thích chơi máy xúc đất, hay là mua máy xúc đất đi!"
Sở Triều Dương hưng phấn đầy mặt, khẩu trang cũng theo đó tuột xuống dưới cằm, rồi cô giống như bọn buôn trẻ con nói lời dụ ngọt với bọn nó, cô ôn nhu mà dụ hoặc hỏi Tiểu Trừng Quang: "Bảo bối có thích máy xúc đất không?"
Dù cách một chiếc kính râm, nhưng Tiểu Trừng Quang phảng phất như có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ đôi mắt của cô, cùng với cái đuôi ở đằng sau cô đang hưng phấn mà lắc lắc.
Tiểu Trừng Quang an tĩnh đem đầu dựa vào trên vai cô, đôi mắt to tròn lẳng lặng mà nhìn sườn mặt cô.
Thấy con trai không có phản ứng gì, Sở Triều Dương đành nói: "Vậy thì mua hết những gì chúng ta vừa chỉ đi."
Đàu Tiểu Trừng Quang uốn éo lắc lắc, thấy ánh mắt cậu dừng ở chiếc xe ô tô điều khiển từ xa là cô lập tức hiểu, vẫn là mua xe ô tô điều khiển từ xa đi, mua mua mua!
Mẹ Sở quả thật chưa từng thấy con gái mình như vậy bao giờ.
Bà thật sự hoài nghi, đây là con gái bà hay sao? Con gái bà thật sự có thể sở hữu biểu tình phong phú như vậy hay sao? Con gái bà thật sự có thể hoạt bát, nhiệt tình, rộng rãi như thế ư? Con gái bà liệu có phải như những gì người ta nói, vô tâm vô phế, không tim không phổi?
Bà đánh một cái nhẹ lên trên lưng cô, thấp giọng cảnh cáo: "Dương Dương, con tháo khẩu trang ra như vậy không sợ bị người ta nhận ra à?"
Sở Triều Dương vội vàng đeo khẩu trang lên, trong miệng nói: "Chắc sẽ không có việc gì đâu mẹ."
"Không có việc gì cái đầu nhà con ý, con còn ôm Tiểu Trừng Quang nữa đấy." Làm sao lại có thể không cẩn thận như vậy được, bà nhớ rõ con gái bà từ nhỏ đã rất mẫn cảm thận trọng cơ mà, không thể cẩu thả như vậy a.
Bà lại chỉ vào một hộp công cụ chơi cát rồi nói: "Trong tiểu khu có rất nhiều đứa trẻ thích chơi cát, mua cái này về Tiểu Trừng Quang cũng có thể chơi rồi."
Sở Triều Dương lại tiếp tục: "Mua mua mua!"
Cô có tận 30% khoản dự chi trong tay cơ mà.
Thời điểm trở về, cốp xe chất đầy đồ chơi và quần áo của Tiểu Trừng Quang.
Cô còn cố ý mua thêm vài cái rương để đồ lớn, chuyên dùng để quần áo giày dép nhỏ và các món đồ chơi của cậu.
Đi dạo phố thực sự là siêu cấp mệt, đặc biệt là khi trên tay cô còn ôm một đứa bé gần hai tuổi nữa, nếu như không có mẹ Sở giúp xách các món đồ chơi, một mình cô khẳng định là không tài nào bê nổi
Tuy nhiên sức lực của mẹ Sở cũng có hạn, không thể xách được nhiều đồ vật như vậy, vì thế cô liền để móc treo Tiểu Trừng Quang ở phía trước, hai tay mới có thể rảnh rỗi mà xách được đồ.
Mẹ Sở còn chưa từng thấy qua con gái mình như này bao giờ, con gái bà từ lúc sinh ra cho tới khi lớn lên đều giống như một tiểu công chúa nũng nịu, làm gì phải trải qua cuộc sống khó khăn vất vả bao giờ? Thế mà bây giờ lại chịu đeo bảo bối ở trong lòng ngực, hai tay xách đồ vật ở hai bên?
Mẹ Sở nhìn thấy vậy thì quả thật muốn rơi cả nước mắt, bà không ngừng hỏi ở phía sau: "Dương Dương, con có mệt không? Nếu không thì đưa Tiểu Trừng Quang qua đây mẹ bế cho?"
"Hay là con đưa bớt đồ qua đây để mẹ xách cho, một mình con làm sao có thể xách nhiều đồ như vậy được?"
Sở Triều Dương đều trả lời kiểu: "Không sao đâu mẹ, con có thể xách được mà!" Cô còn có thể bớt thời gian để thơm một ngụm lên má Tiểu Trừng Quang, vẻ mặt cười xán lạn: "Bảo bối, mẹ là một lực sĩ lớn này!"
Tiểu Trừng Quang liền nhìn thấy một đầu đầy mồ hôi mỏng trên trán Sở Triều Dương, trên mặt cô lộ ra thần sắc mệt mỏi, nhưng trong miệng cô vẫn còn có thể cười nói: "Bảo bối, mẹ siêu lợi hại luôn! Mẹ là đại lực sĩ đấy, có thể bảo vệ được Tiểu Quang này, về sau, nếu như Tiểu Quang bị người ta khi dễ thì khi về nhà con nhất định phải nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ giúp con đánh bại người xấu, mẹ sẽ bảo hộ con khắp mọi nơi ~"
"Mẹ là siêu nhân đấy!"
Chính điều này đã làm cho buổi tối, Tiểu Trừng Quang mơ một giấc mơ, trong mơ mẹ cậu thân cao vạn trượng, tay trái vung lên, giúp cậu xua đuổi bóng tối hắc ám, tay phải vung lên, đánh gãy đôi chân của con quái vật xấu xí đang định đạp cậu một cước, thân hình cao lớn của cô đứng ở trước khuôn mặt nhỏ của cậu, nụ cười của cô còn muốn lóa mắt hơn bầu trời ánh dương, đôi mắt cô lại muốn lóe mắt hơn cả ngôi sao sáng trong đêm đen, cánh tay cô như một đại lực sĩ đang giơ ra hai bên, lộ ra cơ bắp cường tráng, cô nói:
"Mẹ là siêu nhân đấy!"
Trên khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Trừng Quang không tự giác mà lộ ra tươi cười.
_____
Hết chương 31 _____
Mel: Chương tặng tiếp theo sẽ là khi tài khoản cá nhân của tui được thêm 30 lượt follow ( tặng 1 chương) hoặc bộ truyện: "Xuyên thành bạn gái cũ của tổng tài" đạt 50k lượt đọc hoặc đạt 20k lượt vote ( tặng 5 chương) nha mọi ngườiii!!! Yêu yêu 🙆_8/9/20_