Thanh âm của Tiểu Trừng Quang đặc biệt mềm mại, trong vắt, bi bi bô bô, trong nháy mắt đã làm cho viền mắt của Sở Triều Dương đỏ bừng, cô đem Tiểu Trừng Quang ôm chặt vào ngực: "Aii bảo bối!"
Sở Triều Dương khó có thể hình dung được cái cảm giác toàn lồng ngực đang chua xót nhưng ngay sau đó lại được phủ đầy cảm giác hạnh phúc ấy, giống như một con người vốn luôn cô đơn, một mình lang thang phiêu bạt tự dưng lại có một bến đỗ để trở về, cô chỉ có thể gắt gao ôm chặt cậu, nhưng lại sợ ôm chặt quá cậu sẽ khó chịu.
Ôm một hồi lâu, cô mới buông cậu ra.
Đôi mắt cô phảng phất như chứa cả bầu trời sao, nhìn cậu ở trước mặt mà vui sướng: "Bảo bối, lại kêu một tiếng nữa nào!"
"Mẹ!"
"Ai! Bảo bối, lại kêu một tiếng nữa!"
"Mẹ!"
Một chút nước mắt của Sở Triều Dương tràn mi mà chảy xuống dưới, cô vui quá nên đã bật khóc.
Cô ôm Tiểu Trừng Quang tựa như cô vừa có được cả thế giới, rồi cao hứng chạy tới phòng mẹ Sở, "Mẹ, mẹ! Tiểu Quang vừa gọi con là mẹ xong! Bảo bối, ngoan, lại đây gọi một tiếng mẹ nào."
"Mẹ!"
Cánh tay nhỏ của Tiểu Trừng Quang gắt gao ôm cổ cô, đầu cũng không muốn rời xa mà dựa lên vai cô, cậu nhìn thấy vài giọt nước mắt mà cô vừa chảy xuống vì quá đỗi vui mừng thì liền duỗi tay sờ sờ, ẩm ướt, lạnh lạnh, có chút ngây thơ.
Mẹ Sở cũng vội vàng chạy từ phòng ra, kinh hỉ mà nhìn Tiểu Trừng Quang, rồi bà vươn đôi tay muốn tiếp nhận cậu, "Ai nhaa, Tiểu Trừng Quang nhà chúng ta có thể gọi mẹ rồi này, thật thông minh quá đi."
Đối mặt với đôi tay mẹ Sở đang vươn lại đây, phản ứng của Tiểu Trừng Quang chính là đầu uốn éo, vùi vào hõm vai của Sở Triều Dương, hai tay gắt gao ôm cổ cô.
Mẹ Sở cũng không ngại, vẫn cười ha hả khen cậu như cũ.
Sở Triều Dương nhìn tiểu gia hỏa trong lòng ngực, mặt đầy vui mừng mà nói: "Bảo bối, nào, lại kêu một tiếng mẹ đi."
"Mẹ!" Tiểu gia hỏa chôn mặt vào hõm vai cô, hơi thở ấm áp phả vào da thịt trắng nõn của cô.
Cô cúi đầu không ngừng thơm lên tóc của cậu: "Ai ui!, bảo bối!"
Mẹ Sở cũng cao hứng không thôi, "Cuối cùng Tiểu Quang cũng có thể nói, Tiểu Quang nói chuyện là mẹ liền an tâm rồi, con không biết, mấy ngày nay mẹ lo lắng cho nó biết bao" Nói chưa dứt lời, mẹ Sở liền xoa xoa ngực: "Cái này của ta cuối cùng cũng yên tâm."
Cô nhìn Tiểu Trừng Quang, trong lòng cực kỳ yêu thích cậu, yêu không kể xiết.
Mấy ngày nay nhìn cháu ruột không nói lời nào, tuy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng nội tâm bà vẫn luôn lo sợ, bất an, đáy lòng cũng âm thầm trách cứ con gái mình trước kia không quan tâm đến Tiểu Trừng Quang, lại nghĩ đến bảo mẫu độc ác kia, suy nghĩ cầm dao hung hăng đâm bà ta một nhát vào tim còn phảng phất trong đầu bà rồi đấy.
Nhà người ta bỏ tiền ra thuê ngươi về chăm con họ, vậy làm sao mà ngươi lại có thể ngược đãi đứa nhỏ của họ như vậy được chứ?
Mẹ Sở nghĩ đến cháu trai ngoan ngoãn của mình đã từng bị ngược đãi qua, tâm bà liền đau đớn.
Sở Triều Dương bảo Tiểu Trừng Quang gọi bà ngoại, Tiểu Trừng Quang lại ôm cổ cô, mặt tiếp tục chôn sâu vào hõm vai cô, nhấp môi không mở miệng.
Mẹ Sở vội vàng nói: "Không cần vội, không cần vội, Tiểu Quang có thể mở miệng là tốt lắm rồi, về sau chậm rãi dạy nó cũng được."
Mẹ Sở là thật tình đau lòng cho cháu trai của bà.
Trong nguyên tác, mẹ nam chủ hoàn toàn là phông nền, cha Sở mẹ Sở lại càng là nền hơn, cô cũng chỉ mơ thấy lúc nguyên chủ nhảy lầu, hình ảnh đôi cha mẹ bạc đầu của nguyên chủ khóc liền cả một đêm chỉ lóe qua rồi biến mất, cả người không trọng lực làm cô tỉnh lại.
Trong nguyên tác, vì sao cha Sở mẹ Sở không có giao thoa gì với trí nhớ của nam chủ thì cô cũng không biết.
Buổi tối hôm nay, Sở Triều Dương cùng Tiểu Trừng Quang chơi với nhau cả buổi trò "Cậu gọi mẹ, cô hạnh phúc đáp lại", Tiểu Trừng Quang gọi cô làm cho tâm cô mềm như nước mất rồi.
Chờ đến thời gian không sai biệt lắm, cô cho cậu uống sữa bò rồi ru cậu ngủ.
Cậu ngủ ở trong lòng ngực cô, một cánh tay cô để ở trên đỉnh đầu cậu đỡ trán, một bàn tay khác lại nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực cậu, trong miệng nhẹ giọng hát: "Ngủ ngoan, ngủ ngoan, bảo bối yêu dấu của mẹ ơi, đôi tay mẹ sẽ nhẹ nhàng ru con ngủ..."
Tươi cười trên mặt cô có bao nhiêu ôn nhu, chính cô cũng không thấy được, nhưng Tiểu Trừng Quang lại có thể thấy rõ ràng, nụ cười ấy so với ánh đèn ngủ màu vàng kia còn muốn ấm áp hơn, tựa như một tia nắng ấm áp trong đêm đông lạnh giá.
Sự ấm áp đó khiến cậu luyến tiếc, không muốn nhắm mắt.
Cậu vẫn luôn trợn to hai mắt lên nhìn, không dám ngủ, sợ đến khi cậu ngủ, ánh sáng ấm áp đó sẽ biến mất.
Cậu rất sợ hãi.
"Bảo bối, ngủ đi nào." Cô nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Ánh mắt cậu bây giờ đã không còn là ánh mắt như khi cô vừa xuyên đến đây nữa, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn ấy giờ đây đã được thay thế bằng một đôi mắt ướt át, có hồn, đôi mắt có thể chạm đến nơi mềm mại nhất ở tận sâu trong đáy lòng.
"Bảo bối ~ Ngủ đi ~ " Cô than nhẹ một câu, ánh đèn trong phòng được hạ xuống, ánh mắt cô tựa như nước suối đang chảy xuôi dòng, dần dần, mí mắt cậu thả lỏng, cậu rốt cuộc vẫn không thể ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến, khép lại mí mắt.
Thế giới cậu luôn là một mảnh hắc ám, vậy mà hôm nay lại giống như được ánh sáng chiếu vào.
Buổi tối, mỗi khi cậu ngủ, cậu luôn cả kinh mà run cả cơ thể lên, phảng phất như cậu đang lâm vào ác mộng nhưng không thể tỉnh lại.
Bởi vì cô luôn đặt tay bên dưới để gối đầu cho cậu, nên chỉ cần cậu có một chút động tĩnh nho nhỏ cô đều cảm nhận được.
Nhưng buổi tối hôm nay cô lại ngoài ý muốn phát hiện, một đêm này Tiểu Trừng Quang ngủ thẳng đến hừng đông, ngủ đặc biệt an ổn, không có xuất hiện hiện tượng như đang lâm vào một ác mộng kinh hoàng kia nữa.
Cô tra xét ở trên mạng một chút, còn theo dõi thêm một diễn đàn làm mẹ, mới biết hóa ra chỉ những đứa bé mới sinh ra mới gặp phải hiện tượng này mà thôi, lớn tầm hai tuổi rồi, cơ bản rất ít khi bị như vậy.
Mỗi đêm khi cậu gặp phải ác mộng, lâm vào trạng thái bất an, chẳng sợ là cô có đang ngủ đi chăng nữa thì tay cô vẫn sẽ vô thức mà vỗ vỗ cậu, lẩm bẩm trấn an: "Bảo bối đừng sợ, mẹ ở ngay đây, mẹ sẽ bảo hộ bảo bảo, bảo bảo cứ an tâm ngủ đi nhé..."
Nhưng cô lại không biết, sau khi Tiểu Trừng Quang bừng tỉnh do những giấc mộng đó, cậu sẽ mở to đôi mắt trong trẻo nhìn cô, nhìn thật lâu, phảng phất như muốn xác nhận, hết thảy tất cả mọi việc trước mắt liệu có phải chỉ là một giấc mộng hay không.
Có đôi khi cậu sẽ duỗi tay vò vò góc áo cô, cảm nhận được độ ấm thân thể cô, xác định đó thực sự là cô thì cậu mới dám an tâm tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cho nên vào buổi sáng khi cô tỉnh dậy, dù cô có nhẹ nhàng thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ bừng tỉnh ngay lập tức, rồi phản xạ có điều kiện mà nắm chặt góc áo cô.
Độ nổi tiếng của [Siêu cấp tân tiếng ca] lần này vượt qua tưởng tượng của mọi người rất nhiều, thu hút sự chú ý của rất nhiều công ty giải trí khác nhau, họ đều vội vàng xem xem có hạt giống nào tốt hay không, rồi cố gắng ký được hợp đồng với các cô trước khi các cô trở nên nổi tiếng.
Đương nhiên, hiện tại bọn họ vẫn còn đang trong giai đoạn quan sát, nhưng vẫn có những cá thể đặc biệt khiến cho tất cả các công ty giải trí kia đều nhất mực chú ý.
Ví dụ như Vô Danh ở khu Kinh Thị, Giang Cầm - khu Dung Thị, khu vực chợ phía nam - Mễ Kiều, khu An Thị - An Bội Bội.
Đỗ Cảnh Khôn cũng đang tập trung chú ý tình huống của các tuyển thủ ở [Siêu cấp tân tiếng ca], rốt cuộc thì hắn cũng là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình, đồng thời còn là một thương nhân, lúc này hắn đã hoàn toàn đem Sở Y Huyên vứt ra sau đầu, rốt cuộc đối với hắn mà nói, bây giờ Sở Y Huyên chính là một nữ nhân nhạt nhẽo, cho dù lần trước cô có thể khơi lên một chút hứng thú cho hắn, nhưng một thời gian dài như vậy cô chưa xuất hiện, một chút hứng thú đối với cô lúc đó hắn cũng đã quên, do đó hắn liền đem tinh lực phóng lên những người khác.
Rốt cuộc thì giới giải trí cũng không thiếu những cô gái xinh đẹp, mà bên người hắn, cũng không thiếu nữ nhân.
Sở Y Huyên bất quá chỉ là nữ nhân xinh đẹp nhất trong số đó mà thôi.
_____ Còn tiếp _____
_13/8/20_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT