Đỗ Cảnh Khôn vốn dĩ cà lơ phất lơ không ăn chay không ăn mặn* cũng không có ai có thể ngăn cản hắn, sau lời hắn vừa nói ra, mọi người liền biết Sở Y Huyên bị bỏ rơi, mọi người lập tức náo loạn, nói cô muốn gả vào hào môn đến điên rồi.
*Không ăn chay không ăn mặn: Kiểu như không thích nghe bợ đỡ hay xúi dại từ người khác nhưng cũng không thích bị người ta chê bai.
Các loại tin đồn thật thật giả giả như một chậu nước bẩn hắt vào mặt cô.Nước cống hôi thối bao nhiêu, thanh danh hiện tại của cô liền hôi thối bấy nhiêu, quả thật giống như chuột cống, người người đều đòi đánh.
Tin đầu đề trên mạng đều là " Sở Y Huyên cút khỏi giới giải trí ", các loại quảng cáo, chương trình gameshow cô nhận trước đó đều bị hủy bỏ, tiền vi phạm hợp đồng lên tới 25 triệu nhân dân tệ*.
*25 triệu nhân dân tệ của Trung Quốc = 84.401.915.363,33 nghìn đồng của Việt Nam =)) đắt kinh hồn.
Sở Triều Dương không biết ý nghĩ trong lòng chị Dương, thấy mình nấu khá nhiều cháo, bèn hỏi chị Dương: "Chị Dương ăn cơm chưa? Cùng em ăn một ít cháo nhé?"
Chị Dương rút một điếu thuốc ra, nghĩ đến trong phòng còn có trẻ em, lại buông điếu thuốc xuống, thần sắc hờ hững nói:""Không cần, tôi chỉ nói vài câu rồi rời đi thôi."
Cô ấy đứng lên, đánh giá phòng khách một vòng, lại thấy thùng rác bên cạnh hỗn độn, ngữ khí lạnh nhạt: "Bây giờ mấy hợp đồng tốt của cô đều mất hết rồi, mấy hợp đồng khác cũng bị hạ giá, chuyện đã đi đến bước này, toàn bộ đều phải chi trả tiền vi phạm hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng hình như là 25 triệu nhân dân tệ, những hoạt động khác cũng tạm dừng, trong khoảng thời gian này cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.""
Sợ cô gái có nội tâm như đứa trẻ này chịu không nổi kích thích, sẽ làm ra việc gì ngốc nghếch, giọng nói của chị Dương mềm mại hơn "Giới giải trí chính là như vậy, hôm nay đứng trên đỉnh của vinh quang, ngày mai có thể đen tới bốc mùi, nếu lúc trước em nghĩ đến sự nghiệp một chút, bằng với nhan sắc của em cũng sẽ không đi đến bước này, chị cũng đã sớm nói qua, bất cứ ai em cũng không thể dựa vào, chỉ có công việc của chính em mới có thể cứu vớt tất cả!"
Đáng tiếc, sau khi cô ấy nghe xong thì như nào chứ?
Cô cũng lười nói thêm nữa, chỉ nói thêm một câu: "Cho dù Đỗ tổng không nhận đứa con trai này, Đỗ lão gia cũng sẽ không thể không nhận đứa cháu này, em nhớ đối tốt với thằng bé."
Chị Dương nói xong, cầm túi muốn rời đi.
"Chị định đi ngay á?" Sở Triều Dương kinh ngạc,chị ấy mất công đánh xe tới đây, cũng chỉ ở lại vài phút thôi sao?
Chị Dương đưa lưng về phía cô hơi hơi nghiêng đầu: "Còn có việc gì?"
"Ặc." Sở Triều Dương nghĩ nghĩ, chớp chớp mắt:"Làm phiền chị mua guitar giúp em được không?"
Làm một người ca sĩ, cho dù ở trong mơ, cô cũng hi vọng có thể làm bạn cùng guitar.
Tiểu Trần tên đầy đủ là Trần Đan Ni, là trợ lý của nguyên chủ, cô ấy là một nữ sinh viên đại học năm cuối, học tạo hình hoá trang, tay nghề rất tốt.
Chị Dương đi rồi, Sở Triều Dương tiếp tục tới phòng tắm tắm rửa, lúc nhìn đến người trong gương, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cô vẫn bị cô gái xinh đẹp trong gương ấy dọa sợ.
Không biết vì duyên cớ gì, gương mặt của nữ phụ này có năm phần giống với gương mặt của cô, chỉ là gương mặt này so với cô trẻ hơn, cũng tinh xảo hơn, đẹp mắt hơn.
Gương mặt trước kia của cô vốn đã xinh đẹp rồi, nhưng khi so với gương mặt trẻ hơn mười tuổi này, xinh đẹp lại tăng gấp mười lần.
Nét mặt như hoa đào, mặt mày chứa chan tình tứ, lệ rớm rưng rưng, rơi ra nhè nhẹ*.
*Nguồn từ bạn NeNgoz ahjhj
Người trong gương không mang vẻ đẹp diễm lệ lóa mắt, mà lại thiên về thanh thuần, điềm tĩnh, văn nhã nhiều hơn, mấy tổ hợp từ này nghe thì có vẻ là một tướng mạo nhạt nhẽo, nhưng cố tình cô lại mang cho người ta cảm giác thập phần kinh diễm, khiến người ta liếc mắt một cái liền không thể dời ánh mắt, làn da tốt tựa như ánh sáng nhu hòa, sau khi sinh xong đứa bé cũng không nhìn ra trên mặt có bất cứ dấu hiệu tàn phai nhan sắc nào cả.
Thời điểm ở trong giấc mộng kia, cô đã cảm thấy nữ xứng thật xinh đẹp,bây giờ lại nhìn tận mắt nhan sắc này, cho dù cô là một nữ nhân, nhưng vẫn như trước có cảm giác hơi hơi hít thở không thông. Cô ấy đẹp thanh lệ động lòng người.
Khó trách nữ phụ này ở trong mơ dù không có kỹ thuật diễn xuất, chỉ bằng vào vẻ đẹp này liền có thể đứng vững một chỗ trong giới giải trí hỗn loạn này, đứng vững vị trí tiểu hoa đán chuyên đảm nhận các vai diễn thần tượng, mỹ nữ, tuy rằng cô ấy chỉ là một bình hoa nhưng vẫn có thể đem lại hiệu suất không nhỏ.
Cô đem tóc vuốt ra sau đầu, lộ ra toàn bộ gương mặt, nhìn sát lại gần người ở trong gương, càng thấy đẹp không gì sánh được.
Người trong gương nhìn khoảng 20 tuổi, dáng người cao gầy, da thịt trắng nõn, đôi mắt trong trẻo có thần, lông mi dày cong như cánh quạt.
Thật trẻ trung, thật xinh đẹp.
Sở Triều Dương sờ sờ khuôn mặt, cô cảm thấy có thể vì gương mặt trong gương của mình làm cho sướng chết. "Ma kính a ma kính, ngươi mau nói cho ta biết, trên thế giới này ai là mĩ nhân xinh đẹp nhất.*" Cô nghiêm trang hỏi gương.
*Kiểu kiểu "gương kia ngự ở trên tường thế gian ai đẹp được dường như ta". =))
"A, tiểu chủ nhân xinh đẹp của ta, ngài chính là nữ nhân xinh đẹp nhất trần đời!" Cô bỗng nhiên biến thành bộ dạng nịnh nọt, dùng giọng kinh ngạc mà nói.
Nói xong chính cô cũng ngượng ngùng nở nụ cười, từ ngăn kéo lấy ra bàn chải đánh răng mới để đánh răng rửa mặt, nhìn thấy trên bàn đã đầy đủ mĩ phẩm dưỡng da, liền bắt đầu skincare.
Tuy rằng cô đã gần ba mươi tuổi, nhưng ở trong giới giải trí, cho dù cô không dựa vào sắc đẹp mà nổi tiếng, cũng yêu cầu phải cẩn thận chăm sóc gương mặt. Dưỡng da trở thành việc quan trọng nhất trong ngày của cô.
Sau khi sấy tóc, nhìn thấy thời gian đã trôi qua khá lâu, chính cô cũng thấy đói hoa mắt chóng mặt, cần được ăn.Cô liền vào bếp bưng ra hai chén cháo đặt trên bàn, rồi sờ sờ ly sữa bò, đã ấm.
Cô vào phòng, nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu bé kia: "Bảo bối? Bảo bối?"
Cơ thể đứa bé bỗng nhiên cứng đờ.
Sở Triều Dương thấy cậu tỉnh lại, liền dùng động tác nhẹ nhàng bế cậu lên,rồi đi đến phòng khách, đặt cậu ở trên đùi, đem bình sữa trên bàn đút cho cậu từng ngụm từng ngụm.
Vốn dĩ nhân lực trong cô nhi viện luôn không đủ, nên đều là để anh chị lớn đi trông các em nhỏ, cho nên cô từ nhỏ đã đi theo các dì trong cô nhi viện chăm sóc mấy em nhỏ khác, về sau dù đã có công việc cô vẫn thường quay về cô nhi viện thăm tụi nhỏ, nên đối với cô, việc chăm trẻ nhỏ cô đã thuần thục từ lâu.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn để cho cô ôm, không kêu một tiếng nào. Nó cũng đã lớn đến độ có thể ăn đồ ăn, nhưng cháo lại quá nóng, nghĩ lại đứa bé chắc hẳn đã đói, nên cô liền đút hắn uống sữa.
Sau khi cho hắn ăn, chính cô cũng đói không chịu nổi, liền ăn hai chén cháo lớn, ăn xong cô có cảm giác như cả người mình đang sống lại.
Đều nói trong giấc mộng hình như không ăn không được thức ăn, cô chẳng phải vừa ăn cháo hay sao, đều nói trong mộng không thấy rõ mặt người, chẳng phải cô vẫn quan sát kĩ được từng lông mi của thằng bé đó à?
Ăn cơm chiều xong, cô lại mang đứa nhỏ đi tắm rửa, lúc cô cởi hết áo quần của hắn xuống, vết thương trên người đứa bé xanh xanh tím tím nhìn quả thật rất ghê người.
Làm sao lại có thể tàn nhẫn với một đứa bé như thế chứ, trong lòng Sở Triều Dương vô cùng tức giận, ngoài miệng lại ăn nói vô cùng nhỏ nhẹ: "Có phải rất đau hay không? Ngoan, nếu đau thì nói, mẹ sẽ rất nhẹ nhàng thôi được không?"
Có thể là nữ phụ trong mộng kia trùng tên cô, cô đối với danh xưng mẹ không hề áp lực, mười phần tự nhiên.
Cô thật cẩn thận mà lau sạch cho đứa bé từ đầu đến chân, căn bản không dám dùng sức.
Chị Dương bảo mấy ngày nay cô không cần đi đâu cả, nhưng sau khi cô nhìn thấy vết thương của đứa bé, làm sao có thể ở nhà được? Cô thay cho hắn một bộ quần áo khác, từ trong phòng tìm ra một cái túi, bỏ tã giấy cùng bình sữa vào trong, rồi bế đứa bé đi bệnh viện.
Cô ra cửa có thói quen tính đeo khẩu trang cùng với kính râm, mặc cho đứa nhỏ một cái áo khoác, rồi đặt chìa khóa xe vào trong túi, bên trên chìa khóa còn có ghi biển số xe.
Tới khu để xe, cô quả thật không biết chiếc xe nào là của cô, ấn vào chìa khóa xe, thì thấy đèn của một chiếc xe màu đỏ lóe lóe.
Ngọa tào*, xe này quả thật quá cao cấp.
*Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] - Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...
Nghĩ đến ngoài kia còn có paparazzi canh chừng, cô vẫn là không ngồi chiếc xe này, mà là đi xe ngoài.
Những paparazzi đó đương nhiên không nghĩ cô sẽ mang con mình ra ngoài như vậy, đương nhiên là mọi việc rất thuận lợi.
Đến lúc lấy số thứ tự ở bệnh viện, thời điểm viết tên vào giấy khám bệnh cô mới nhớ ra, tên gọi của đứa bé này là Đỗ Cẩn Khác.
Cẩn Khác, ý là cẩn thận cung kính. Cung kính với ai? Với người Đỗ gia?
Thời điểm đọc tiểu thuyết trước kia cô còn cảm thấy cái tên này rất bình thường, hiện tại con trai của mình lại tên như vậy, Sở Triều Dương tức cảm thấy cô không thể nhẫn nhịn.
Tên này quả thực tràn đầy ác ý, đối với đứa nhỏ thật sự không mang ý nghĩa tốt.
Sở Triều Dương viết ở trên bệnh án cái tên Sở Trừng Quang, trừng: nước tĩnh mà thanh; quang: tràn đầy ánh sáng ấm áp.
Hy vọng cuộc sống sau này cuộc thằng bé lúc nào cũng tràn đầy ấm áp, không còn có những khoảnh khắc đen tối nào nữa.
Cô cũng không biết thằng nhỏ đã có hộ khẩu chưa, nhưng bất luận như thế nào, cô cũng không mong đứa nhỏ này có cái tên như vậy.
Cô còn đang không biết đây là hiện thực cô và cô đã xuyên sách, hay là cô vẫn đang ở trong mộng, nhưng bất luận ở nơi nào,cô đều sẽ nỗ lực sống thật tốt, chẳng sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Bác sĩ cô chọn để khám cho đứa bé là một chuyên gia, bác sĩ chuyên gia sau khi nhìn thấy vết thương trên người đứa bé liền răn dạy cô: "Đây là ai đánh nó? Ngược đãi trẻ em là phạm pháp cô có biết không? Con của mình mà làm sao cô có thể hạ thủ được như thế nhỉ? Đứa bé còn nhỏ như vậy mà có thể đánh sao? Nếu có xảy ra chuyện gì cô đừng hối hận!"
Toàn bộ quá trình chữa trị bác sĩ đều đen mặt, ông nhấn vào các vết thương của đứa nhỏ, lại nhẹ nhàng hỏi đứa nhỏ xem nó có đau hay không, đứa bé lại không kêu một tiếng nào.
Sở Triều Dương đành phải nhẹ giọng dỗ dành đứa bé:"Bảo bối, chỗ nào đau nhất định phải nói cho bác sĩ, không nói sẽ sinh bệnh đó, sinh bệnh sẽ rất đau."
Cô chưa từng có người thân, giờ phút này đột nhiên có thêm một đứa con, cỗ tình cảm đặc biệt ở sâu trong nội tâm cô giờ phút này được giải phóng ra hết, ánh mắt cô ấm áp, lúc nói chuyện còn mang theo một ngữ điệu dịu dàng chưa từng có.
Đứa bé vẫn không nói lời nào, thậm chí lúc cô đụng vào, thân thể đứa bé còn hơi co rúm lại.Nhìn thấy phản ứng đấy, mặt bác sĩ lại càng đen hơn, ông rất muốn nổi giận mắng nhưng vẫn cố nhịn lại
Sở Triều Dương không còn cách nào, đành phải cho cậu kiểm tra toàn thân, mãi cho đến hơn ba giờ chiều, mới có bác cáo kiểm tra sức khỏe.
Cũng may, cậu ngoại trừ bị thương ngoài da, thì không có thương tổn bên trong, nhưng mà đứa bé lại thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
Vốn dĩ bảo mẫu trước kia cũng không dám tạo ra dấu vết trắng trợn như thế, nhưng lần này bà ta lại bị thu mua, muốn tạo vết thương giống như nguyên chủ có khuynh hướng bạo lực gia đình nên mới ra tay như vậy.
Bác sĩ kê cho đứa nhỏ đơn thuốc, cũng dặn đi dặn lại, "Về sau ngàn vạn lần không thể đánh con cái, không phải là sợ phiền toái về sau, mà là sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng tâm lí cho thằng bé, trẻ con ở độ tuổi này đang trong thời gian tiếp thu tin tức và nhận biết mọi thứ, là thời gian mấu chốt hình thành tính cách, đối với việc hình thành suy nghĩ rất quan trọng."
Lại đưa ra rất nhiều thứ cần chú ý, ví dụ như mang cậu đi chơi nhiều nơi, tích cực vui đùa với bạn bè cùng tuổi, tăng cường dinh dưỡng vân vân...
Lúc Sở Triều Dương ôm đứa bé về nhà, có ghé qua siêu thị một chuyến, mua chút nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị thay đổi khẩu vị của cục cưng.
Cô cẩn thận chăm sóc cho thằng bé từng chút một, đối với việc tích cực đổi món ăn cho thằng bé cô cũng hiểu khá rõ.
Do buổi sáng chỉ uống cháo,nên khi trở về cô đã đói bụng, làm hai món ăn thật đơn giản,cô cho Sở Trừng Quang một món trứng hấp, đem bông cải xanh cắt nát rải lên trên, sau đó lại phủ một lớp thịt, ngoài ra còn có một chiếc bánh ga-to để tráng miệng.
Đầu tiên cô còn cảm thấy đây là mơ, nhưng trải qua một ngày hoạt động ở bên ngoài, cô đã không còn cảm thấy đây là mơ nữa, bởi vì hết thảy mọi việc quá mức chân thực.
Mà cô cũng rất nhanh đã tiếp nhận sự thật, một phần cũng là do thằng bé này nữa.
Với một người chưa bao giờ có người thân như cô, đột nhiên có thêm một đứa bé, tình cảm cực ấm áp sâu thẳm ở trong tim của cô liền tỏa ra.
Nếu như đây là giấc mơ, cô lại không hề muốn tỉnh lại, có thể trong mơ thấy dài, nhưng tỉnh lại cũng chỉ là một đêm, thời gian trong mơ dù dài dằng dẵng như thế cũng không có chút liên quan gì đến hiện tại.
Cô sợ sau khi tỉnh lại, đứa bé này khi lớn lên lại tiếp tục sử dụng bạo lực, tính tình lạnh lùng, bởi vì có một tuổi thơ đen tối không một tia sáng.
Còn nếu như đây là hiện thực, cô sẽ tiếp tục sống như lúc trước, sống một cuộc sống thoải mái.
Dù sao, ở thế giới kia cô cũng không có ai là người thân để mà nhớ.
_____ Hết chương 3 _____
_ Beta và edit lại: 9/6/20_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT