*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mel*Meow

Vòng dự tuyển được tổ chức trong vòng nửa tháng, những tuyển thủ nào vượt qua vòng dự tuyển sẽ được tiến tiếp đến vòng thăng cấp đầu tiên, vòng thăng cấp đầu tiên và vòng dự tuyển được tổ chức trong cùng một lần, nói cách khác, khoảng thời gian chuẩn bị cho vòng thăng cấp đầu tiên là rất ngắn.

Vòng thăng cấp đầu là từ 100 người lấy 50 người, thời gian tổ chức cũng là nửa tháng, nhưng thời gian chuẩn bị cho vòng này của Sở Triều Dương chỉ có 5 ngày.

Cô mới tới thế giới này không lâu nên đối với những bài hát của thế giới này thực sự không biết nhiều, trước đây, để chọn bài hát tham gia thi tuyển cô chỉ có thể tìm các bài hát đang nổi ở trên mạng, vừa nghe vừa tìm, rồi chọn ra bài hát phù hợp với mình.

Cô chọn không phải những bài đang nằm trên bảng xếp hạng âm nhạc mà là những bài hát thực sự phù hợp với cô.

Nhưng về sau có Cổ Duệ Chính trợ giúp lại khác, đối với hắn đại bộ phận âm nhạc của thế giới này hắn đều thuộc như lòng bàn tay, có thể dễ dàng thông qua chất giọng của cô rồi nhanh chóng tìm được những bài hát phù hợp với cô, tiết kiệm được rất nhiều thời gian để cô luyện tập, hơn nữa có hẳn một chuyên gia âm nhạc phù trợ bên cạnh, tiềm năng của cô ngày càng được phát huy, càng luyện tập, Sở Triều Dương càng đem lại cho Cổ Duệ Chính càng nhiều kinh hỉ.

Vốn dĩ Cổ Duệ Chính cho rằng Sở Triều Dương chỉ có thể hát được các ca khúc thanh trong, lại không nghĩ tới âm vực của cô thập phần hoàn mỹ, ngón giọng* lại càng khống chế tuyệt vời hơn do vậy hai người hợp tác vô cùng vui vẻ.

* Ngón giọng: Theo hiểu biết của Mel thì ngón giọng có thể được chia làm ba loại chính là cao, trung, trầm. Khả năng khống chế ngón giọng ở đây là có thể điều chỉnh giọng mình ở cả ba mức giọng cao, giọng trung, giọng trầm đều được nhưng hầu như con người chúng ta đều chỉ có thể hát ở một loại giọng mà thôi.( Điển hình như Hùng Viện Viện, các bạn đọc một đoạn nữa sẽ thấy đề cập đến.)

Bất tri bất giác, nét sa sút trên mặt Cổ Duệ Chính đã biến mất, nếu các bằng hữu cũ mà gặp hắn lúc này thì kiểu gì bọn họ cũng gặp được cái người bọn họ vốn quen thuộc kia, một tài tử có khí phách và tràn đầy hăng hái đối với âm nhạc.

Chỉ là trải qua mấy năm yên lặng này, đã có những điều không còn như trước nữa, hắn so với hai năm trước lại càng thêm kiên định, càng thêm cường đại.

**

Hùng Viện Viện năm nay 19 tuổi, vốn dĩ ở độ tuổi này cô còn đang học lớp mười hai* và chuẩn bị ôn thi đại học, nhưng cô đã bỏ học hơn năm rồi, vì có bề ngoài ưa nhìn, khuôn mặt thì đáng yêu như một tiểu oa nhi**, dáng người lại cao gầy nên năm mười tám tuổi cô được phát hiện ra tiềm năng, hiện đang là học viên của ban huấn luyện ở truyền thông Tinh Không, cô cũng đã ký hợp đồng 5 năm với công ty, chỉ chờ một cơ hội để xuất đạo.

*Chỗ này không nhầm đâu nha, tui nghĩ chắc bên Trung có độ tuổi đi học khác bên mình đó.

**Chỉ bé gái thấp lùn, đáng yêu.

Chương trình [Siêu cấp tân tiếng ca] lần này chính là một cơ hội tuyệt hảo để các cô xuất đạo.

Hùng Viện Viện tràn đầy tin tưởng.

Cô vì lần xuất đạo này mà đã chuẩn bị suốt một năm ròng.

Sở Y Huyên mười tám tuổi xuất đạo, mười chín tuổi đã nổi tiếng, cô so với lúc Sở Y Huyên xuất đạo chỉ lớn hơn có một tuổi, huống hồ cô lớn lên vốn có bề ngoài nhỏ bé, bây giờ sửa tuổi nói là mười sáu tuổi thì ai mà chẳng tin.

Sở Y Huyên có thể nổi, cô cũng có thể.

Lại nói Sở Y Huyên hiện giờ đã là hoa cúc tàn của giới giải trí, có khả năng về sau còn nổi hơn Sở Y Huyên kia kìa. Cô mang dã tâm bừng bừng mà mộng tưởng.

Sở Y Huyên thì có thể làm gì? Chẳng phải bây giờ vừa bị công ty đuổi, vừa bị người ta đuổi ra khỏi giới giải trí hay sao?

Suốt một năm luyện tập chuẩn bị, cũng chính là vì để lúc này có thể bộc lộ được quan điểm xuất sắc của mình nên cô thực sự rất quý trọng cơ hội lần này, tài nguyên của công ty nhiều như vậy, vốn dĩ đều tập trung trên người Sở Y Huyên, bây giờ Sở Y Huyên đi rồi, chỉ có các cô là học viên chưa xuất đạo mới có thể là người cắn miếng thịt tươi tiếp theo thôi, các cô có thể nổi hay không đều dựa vào lần này hết cả, cho nên mỗi ngày cô đều đi học vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều ở lại trong phòng luyện vũ đạo tới khuya và mỗi ngày đều luyện hát trước gương từ sáng sớm.

Ngón giọng của cô tuy giống nhau, nhưng ngoại hình và vũ đạo đều vô cùng xuất sắc, ngoài ra cô còn rất biết cách giao tiếp với mọi người và cách để dễ dàng làm cho mọi người công nhận mình nữa.

Cô cứ luyện tập đi luyện tập lại, luyện tập thể hình để giữ dáng, luyện tập vũ đạo cho nhuần nhuyễn, luyện tập thành thục biểu cảm ca hát, mãi cho đến khi cơ thể đổ mồ hôi đầm đìa mới chịu ngừng lại, cô ngồi ở trên sàn nhà mà mồ hôi theo sợi tóc của cô cứ nhỏ từng giọt từng giọt xuống. ( Mel: Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ:v)

Nghỉ ngơi trong chốc lát, cô lại đi tới ven tường phòng vũ đạo, cầm lên chai nước uống ừng ực rồi hỏi một thiếu nữ mang thần sắc kiên nghị khác: "Cầm Cầm, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn đi."

Giang Cầm đang luyện tập ở trước gương, nghe vậy cô cũng không dừng động tác lại, nói: " Không được, mày đi đi, tao ở lại ăn cháo thôi."

" Mày ngày nào cũng ăn cháo thì liệu cơ thể có chịu nổi không đấy?" Hùng Viện Viện mang bộ dáng không thể chịu đựng được nữa đứng lên, lôi kéo Giang Cầm theo: "Đi, chúng ta đi ăn lẩu, tao mời."

"Không đi." Giang Cầm lạnh nhạt đáp lại, cô cũng không vì thế mà thay đổi ý định.

Giữa một đám thực tập sinh ở đây, Giang Cầm xem như có bề ngoài bình thường nhất.

Kỳ thật cô lớn lên cũng rất có nét, bàn tay to, khuôn mặt nhỏ*, tròng mắt đen đặc, đôi mắt lưu viên, bên trên là mày kiếm sắc bén, cùng với sống mũi cao thẳng và đôi môi anh đào nhỏ nhắn.

*Bàn tay to khuôn mặt nhỏ: Nghĩa đen là bàn tay to hơn khuôn mặt, còn nghĩa bóng thì câu này là để tôn lên rằng khuôn mặt của họ thực sự rất nhỏ,( bên Trung cho rằng khuôn mặt nhỏ là đẹp.)

Vốn dĩ nhan sắc của cô chính là kiểu nhan sắc mà người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhớ kĩ.

Nhưng cô lại có một thân hình thô cứng, rõ ràng không mập, lại cảm giác người có nhiều thịt, bất luận cô có giảm béo thế nào cũng không thấy bé lại, bắp đùi và cánh tay trông vẫn rất thô to.

Tròng mắt Hùng Viện Viện chuyển động, khoác tay lên cánh tay cô làm nũng: "Đi đi mà ~~ Ngày nào cũng ăn đồ ăn căn tin, tao phát ngấy rồi đây này, quá khó ăn."

Nghĩ đến hơn một tháng đã liên tục ăn đồ ăn căn tin, Giang Cầm do dự một chút rồi gật gật đầu.

Vì để nhóm thực tập sinh giữ dáng, đồ ăn ở nhà ăn căn tin vẫn luôn rất thanh đạm, cũng rất ít thức ăn, khẩu phần ăn thì chủ yếu là đồ ăn chay, hầu như không có các món mặn, hằng ngày các cô còn phải luyện tập với cường độ cao nữa nên số thức ăn ấy quả thật là ăn không đủ no, mỗi buổi tối dù có đói cồn cào thì cũng chỉ có thể gặm rau xanh cho qua.

Nghĩ đến được đi ăn lẩu, cho dù Giang Cầm có ý chí kiên định đến mấy thì cũng không thể kiềm chế được, chỉ đành gian nan mà đồng ý: "Vậy được."

Hùng Viện Viện liếc liếc dáng người Giang Cầm một cái, tức khắc cao hứng mà nở nụ cười.

Chiều cao chuẩn của Hùng Viện Viện có 1m68, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, nhưng khi mặc trang phục vũ đạo, nhìn dáng người trước và sau gần như giống nhau, không như Giang Cầm, tuy vóc dáng của cô ấy nhìn không cao mấy nhưng lại là vòng nào ra vòng nấy, rất đầy đặn.

Nhưng cô cũng không hâm mộ Giang Cầm, ngược lại còn rất tự hào về dáng người của mình, mặc loại quần áo nào cũng đẹp.

Ở giới giải trí, béo cũng là một loại tội.

Bình thường cô rất thích mặc các bộ trang phục đơn giản, thường nhật, một chiếc áo khoác hồng nhạt ngắn khoác bên ngoài chiếc áo phông trắng đơn giản, phía dưới là quần bò suông ống rộng phối với một đôi giày thể thao trắng phù hợp, cả người đều mang theo vẻ thanh xuân hoạt bát, khi đi bên cạnh Giang Cầm làm cô ấy trông có vẻ lùn đi rất nhiều.

Nhìn qua cô còn trông rất trẻ con, nhưng Giang Cầm lại mang theo hương vị nữ nhân trưởng thành, cô mang giày cao gót, khoác túi xách, chiếc áo rộng được nhét gọn trong chiếc váy ngắn có cạp cao đến eo, bên ngoài lại khoác thêm áo khoác da đen, trông rất có điểm quyến rũ.

Hai người mang hai phong cách khác nhau lại đi cạnh nhau làm cho tỉ lệ quay đầu khi đi đường khá cao.

Giang Cầm có số tuổi trung trung trong số các thực tập sinh, nên so với Hùng Viện Viện thì lớn hơn hai tuổi, còn đang ở độ tuổi học đại học, cô không giống như Hùng Viện Viện đã bỏ học cao trung chỉ để tập trung làm thực tập sinh.

Cô cũng là một trong số những người được truyền thông Tinh Không đẩy ra, chuẩn bị thông qua [Siêu cấp tân tiếng ca] ra mắt.

Khác với Hùng Viện Viện theo phong cách thanh xuân hoạt bát ở chỗ Giang Cầm có giọng nói rất hay, ngón giọng cũng vô cùng xuất sắc, giọng hát của cô rất dễ có thể khiến cả sân khấu thành cuồng phong vũ bão*, sức cuốn hút cũng rất mạnh, cô chính là được điểm mạnh về mảng này.

*Cuồng phong vũ bão: Chỗ này có thể hiểu là đem lại sức ảnh hưởng rất lớn.

Cô cũng là kình địch của Hùng Viện Viện ở [Siêu cấp tân tiếng ca].

Nếu không phải ngoại hình của cô có khuyết điểm, âm nhạc của cô sẽ càng thêm trôi chảy, càng được nhiều người biết đến.

Lúc ăn lẩu, Hùng Viện Viện gọi suất lẩu uyên ương*, cô định dụ Giang Cầm ăn cay theo, đáng tiếc tính cách Giang Cầm vốn kiên định, không dễ bị lung lay, cho dù là ăn lẩu thường cũng ăn rất ít.

*Lẩu uyên ương: Lẩu có hai ngăn riêng như này này.



Hùng Viện Viện vốn tính kế để Giang Cầm bị khàn giọng cùng mình nhưng lại không thành công, đành phải tự mình ăn hết chỗ đồ cay đó.

Nhưng cô cũng không thèm để ý.

Khác với bề ngoài đáng yêu thanh thuần của cô, nếu cô có giọng hát khàn khàn, các lão sư ban huấn luyện sẽ tự sắp xếp cho cô bài hát thi đấu phù hợp thôi, họ sẽ tận lực chọn cho cô một ca khúc tình cảm mãnh liệt, rồi nhờ tiết tấu mãnh liệt ấy làm lộ ra ưu thế vũ đạo của cô, lấn át khuyết điểm về ngón giọng, hoặc họ sẽ chọn cho cô một ca khúc vui vẻ đáng yêu để phối hợp với ngoại hình cũng đáng yêu này.

Câu nói đại diện của các lão sư ban huấn luyện chính là: "Phải bắt chước các ngôi sao ca nhạc khác, nhưng không phải bắt chước cách hát của họ mà là bắt chước phương pháp biểu diễn trên sân khấu."

Điểm này Hùng Viện Viện lại làm vô cùng tốt.

Cô ấy quả thật là một cô nương rất thông minh.

Truyền thông Tinh Không vì để giảm bớt sự cạnh tranh nội bộ nên đương nhiên sẽ không an bài thực tập sinh của bọn họ cùng dự tuyển ở một khu vực nào đó mà phân ra thi đấu các khu khác nhau.

Giang Cầm dự tuyển ở khu Dung Thị còn Hùng Viện Viện ở Kinh Thị.

Nghe nói lần này khu dự tuyển Dung Thị xuất hiện cao thủ nhiều như mây, thậm chí còn có một vài ca sĩ chuyên nghiệp đã có danh tiếng trước đó.

Ở tận đáy lòng, Hùng Viện Viện âm thầm kỳ vọng Giang Cầm có thể bị người của khu thi đấu Dung Thị PK loại trực tiếp, như vậy thì ở truyền thông Tinh Không cô đã bớt đi một đối thủ cạnh tranh, nhưng cô cũng rất mâu thuẫn, ngón giọng của Giang Cầm đều đã được các giáo sư ở ban huấn luyện khen ngợi rất nhiều, cô ấy thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu thua cuộc ở ngay vòng thăng cấp đầu tiên thì không phải đã chứng minh thực lực của đối thủ lợi hại hơn hay sao?

Vì cuộc thi này mà các cô đã phải chuẩn bị hơn một năm ròng, nhưng chắc gì người khác không chuẩn bị, rất nhiều người tham gia vốn là người chuyên ca hát ở phòng trà, quán cà phê, quán bar.. Loại người này tuy không quá hiểu biết về nhạc lí nhưng họ lại có rất nhiều kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu, các cô căn bản là không thể nào sánh được với họ về mảng này.

Thậm chí đăng kí tham gia cuộc thi còn có cả những ca sĩ đã có chút danh tiếng hoặc là đã có fans trước đó, chẳng qua họ mãi không nổi lại nên mới đăng ký tham gia thôi.

Hùng Viện Viện rất rõ ràng ưu điểm và nhược điểm của mình. Ưu điểm là cô có ngoại hình đẹp, khả năng vũ đạo xuất sắc, hiểu biết về âm nhạc cũng rất nhiều, người thường đương nhiên không thể so nổi, nhưng nhược điểm lại là âm thanh bẩm sinh của cô có chút khàn và yếu, điều đó đã làm cô kém hơn Giang Cầm sở hữu một chất giọng ngọt ngào.

Tuy cô tự phụ* về mỹ mạo của mình, nhưng cũng không phải không có đầu óc, cho nên bình thường so với bất cứ ai cô đều nỗ lực hơn, hy vọng có thể nhờ sự nỗ lực mà che đi được những khuyết điểm vốn có, khi tham gia thi tuyển, cô cũng chỉ chọn những bài hát thực sự phù hợp với cô, những bài hát mà cô đã luyện đi luyện lại nhiều lần.

*Tự phụ: tự đánh giá quá cao tài năng, thành tích của mình do đó coi thường mọi người, kể cả người trên mình.

Nhưng chung quy lại thì cô cũng không sợ cho lắm, người biết hát có rất nhiều, nhưng có thể vừa nhảy vừa hát lại còn vừa xinh đẹp như cô là rất ít.

Nghĩ đến đây, cô dương dương tự đắc* hẳn lên.

*Dương dương tự đắc: tự đắc ý về sự viên mãn của mình.

Rốt cuộc thì cô đã tỉ mỉ chuẩn bị một năm, lại còn có cả các lão sư chuyên nghiệp chỉ đạo, so với những người bên ngoài không có sự huấn luyện chuyên nghiệp là đã cách biệt hơn họ rất nhiều.

Quán quân ở khu Dung Thị nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc sẽ là Giang Cầm, còn quán quân ở khu Kinh Thị sao...

Khóe môi Hùng Viện Viện hơi nhếch lên, cũng sớm là của cô mà thôi.

_____ Hết chương 20 _____

_16/7/20_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play