*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mel*Meow

Nếu chỉ bằng vận khí mà có thể thành công nhận được đề cử cho giải Grammy, đó không phải là chuyện cười lớn nhất thiên hạ đấy hay sao.

Trước không nói bản thân chất lượng bài hát [Single Ladies] đạt tiêu chuẩn đỉnh cấp thế giới, chỉ là nhờ thế lực sau lưng đĩa nhạc Hải Báo thôi đã không thể khinh thường.

Xác thật là lực ảnh hưởng của đĩa nhạc Hải Báo ở Âu Mỹ không thể lớn như ở Châu Á, nhưng nó dù sao cũng nằm trong top đầu các công ty đĩa nhạc lớn nhất Châu Á, hơn nữa ở nước Mỹ cũng đã có chi nhánh công ty với hơn ba mươi năm lịch sử, bồi dưỡng vô số tài năng âm nhạc ưu tú, những người này bao gồm nhiều mảng âm nhạc khác nhau, nhiều mối quan hệ khác nhau.

Tuy rằng lực ảnh hưởng không lớn, nhưng nó tự nhiên cũng có lực ảnh hưởng đáng kể.

Phải nói, lần này Vô Danh có thể được đề cử cho giải Grammy về hạng mục album của năm và bài hát của năm chính là nhờ thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một cái cũng không được.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, cô quả thật là một cô nương có vận khí rất tốt cô, được truyền thông của các quốc gia phương Tây gọi là cô gái may mắn.

Đâu chỉ là may mắn, phải là quá may mắn!

Phải biết rằng, để có thể thuận lợi được đề cử, mỗi hạng mục chỉ có duy nhất năm suất xuất sắc nhất.

Trong đó, giữa hàng đống loại giải thưởng Grammy lớn nhỏ khác nhau thì có bốn hạng mục lớn nhất.

Bốn hạng mục này lần lượt là nghệ sĩ mới của năm, album của năm, bài hát của năm và thu âm của năm.

Một số giải thưởng khác ví dụ như trình diễn nhóm nhạc/ song ca Pop xuất sắc nhất, trình diễn solo nhạc đồng quê xuất sắc nhất, album R&B xuất sắc nhất, album hài xuất sắc nhất...vân vân và mây mây, nói quan trọng cũng quan trọng, nói không quan trọng cũng không quan trọng.

Ở trong giới âm nhạc, giải Grammy có thể tương đương với giải Oscar của giới điện ảnh, thứ mọi người chú ý nhất, vĩnh viễn đều là bộ phim xuất sắc nhất, nữ chính xuất sắc nhất, nam chính xuất sắc nhất.

Đến nỗi mấy cái giải khác như camera xuất sắc nhất, nhạc phim xuất sắc nhất, đồ họa xuất sắc nhất,... Thì có mấy ai để ý đâu, mà nếu có để ý thì cũng chỉ có những người tranh nhau giải thưởng này, những người đạt được giải thưởng này, chỉ vậy thôi.

Giải Grammy cũng giống vậy, bốn hạng mục lớn này tương đương với bốn giải được chú ý nhất của Oscar là bộ phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam nữ chính xuất sắc nhất và người mới xuất sắc nhất.

Hiện tại lực chú ý của mọi người toàn bộ đều đặt trên bốn hạng mục giải thưởng này.

Chờ đến thời điểm công bố danh sách đề cử, nhóm truyền thông ở các quốc gia Âu Mỹ đều giật mình phát hiện, cô gái này sao lại có thể may mắn tới cái loại trình độ này đây?

Đối với bọn họ, một nữ ca sĩ phương Đông có thể nhận được đề cử cho giải thưởng Grammy thì nữ ca sĩ này đã có thể tương đương với việc được đứng trên sân khấu Oscar, lập tức đạt được giải thưởng bộ phim hay nhất và nữ chính xuất sắc nhất.

Đây quả là một việc không thể nào tưởng tượng được, thật quá điên cuồng.

Điều này quá quá điên cuồng rồi.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ ca sĩ phương Đông này giỏi lắm thì chỉ nhận được đề cử cho mấy giải thưởng phụ linh tinh khác, nhưng một mình cô gái này thế mà lại còn được đề cử cho hai trong bốn giải thưởng lớn nhất, album của năm và bài hát của năm!

Trong lúc nhất thời, tên tuổi của ca sĩ tiếng Hoa này lập tức hiện hữu trên tất cả các trang truyền thông Âu Mỹ lớn.

Cho dù trước đó hai bài hát [Single Ladies] và [Through the rain] của Vô Danh đã lần lượt đạt vị trí quán quân trên bảng xếp hạng lớn trong khắp các quốc gia Âu Mỹ nhưng fans ở các quốc gia Âu Mỹ lại không hề để ý người biểu diễn hai ca khúc này là ai.

Thậm chí bọn họ còn không biết người biểu diễn hai bài hát này là cùng một người.

Vô Danh ở các quốc gia Âu Mỹ, thuộc về cái loại điển hình của, bài hát nổi người không nổi.

Bọn họ căn bản không chú ý đến tên của cô, cũng không chú ý ai hát bài hát này.

Nhưng mà hiện tại tên của cô được nhóm truyền thông Âu Mỹ chú ý tới rồi, sau đó cả lũ ngốc với nhau.

Vô Danh? Anonymous? No name?

An anonymous author*? Tên họ kiểu quái gì không biết?

*Dịch: Một tác giả ẩn danh.

Như vậy rốt cuộc tên của cô là gì?

Sau đó phía website Grammy official công bố tên chính thức của cô là Xi Zhao Yang, nghe nói ý tứ chung chung là Morning Sun*, thật là một cái tên kỳ quái.

*Triều Dương có nghĩa là ánh mặt trời buổi sớm = Morning Sun.

...

Lần này cùng được mời với Vô Danh còn có Cổ Duệ Chính.

Cổ Duệ Chính được mời cùng với Vô Danh do hắn cũng tham gia chế tác album [Tuyên ngôn độc thân], đáng tiếc trước mắt hắn còn chưa đủ tư cách trở thành hội viên Grammy, bởi vì muốn trở thành hội viên Grammy thì ít nhất phải chế tác được sáu album nổi danh, đồng thời còn phải hợp tác được với các ca sĩ nổi danh.

Giữa vòng âm nhạc Âu Mỹ người người xuất sắc, ca sĩ tiếng Hoa có thể gọi là nổi danh, ngoại trừ những năm 90 của thế kỷ trước có thiên hậu Tề Ngọc, thì hiện tại cũng chỉ có ca sĩ phương đông thần bí, Vô Danh, rốt cuộc thì chỉ trong một lần cô đã thành công được đề cử cho hai trong bốn hạng mục Grammy lớn nhất, do đó nên độ truyền xướng hai ca khúc tiếng Anh của cô ở Âu Mỹ phải nói là cực tốt.

Nhưng mà, cho dù Vô Danh đã có một album nổi danh toàn Âu Mỹ, khiến hắn được nổi theo, nhưng hắn cũng mới chế tác được có hai album.

Mà một trong hai album đó, cho dù đã có doanh số toàn châu Á lên tới hơn 500 vạn, nhưng album đó lại không được tính là hợp tác với ca sĩ nổi danh.

Lúc này Cổ Duệ Chính đang chuẩn bị thử âu phục để mặc lên thảm đỏ ngày đó, trang phục của hắn cũng được tài trợ từ Valentino, hắn rất lười, sau khi biết Sở Triều Dương lựa chọn Valentino, hắn cũng trực tiếp chọn hãng này, lễ phục của hai người trông tương đối hài hòa.

Ở giới thời trang, có một loại tiên khí, gọi là Valentino.

Lễ phục Valentino tài trợ cho Sở Triều Dương là một chiếc váy trong bộ sưu tập mùa xuân mới ra gần đây, đây chính xác là một chiếc váy duy mĩ phiêu dật lãng mạn đến mức tưởng như là váy của tiên tử.

Bản thân Sở Triều Dương cao gầy mảnh khảnh, da thịt trắng tinh, thời điểm không nói lời nào khí chất quanh thân có vẻ quạnh quẽ, khi cười rộ lên lại có một loại vẻ đẹp như băng tuyết tan rã, vạn vật sinh sôi, cô phi thường thích hợp mặc các loại lễ phục ' tiên khí phiêu phiêu ' như vầy.

Ở trên phương diện trang điểm, cô cũng phối hợp với Trần Đan Ni hóa trang theo concept tiên khí phiêu phiêu.

Nhìn khuôn mặt sau khi trang điểm xong xuôi, đạt được hiệu quả cuối cùng, Trần Đan Ni vô cùng đắc ý hỏi Sở Triều Dương: "Lần hóa trang này thế nào?"

Tuy là câu nghi vấn, nhưng so sánh với hai năm trước, khi 'Sở Triều Dương' còn trẻ, trang điểm sặc sỡ lòe loẹt lóa mắt, Sở Triều Dương bây giờ hoàn toàn khác xa.

Dương Vân Lam đứng ở phía sau Sở Triều Dương, nhìn cô gái trong gương càng ngày càng mỹ lệ, quang mang bắn ra bốn phía, chị tán thưởng mà cười nói: "Rất đẹp."

Ngày đó Trần Đan Ni vừa mới tới bên người Sở Y Huyên, cô chẳng qua chỉ là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ có một số kỹ thuật hóa trang nhỏ nhỏ, được Dương Vân Lam trúng tuyển, đặt ở bên người Sở Y Huyên, làm một cô tiểu trợ lý chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Sở Y Huyên, thế mà mới qua hai năm ngân ngủi, lần nữa Dương Vân Lam gặp lại Trần Đan Ni, cô đã hoàn toàn khác trước kia.

Dương Vân Lam vẫn là người đại diện của Sở Triều Dương, mà Trần Đan Ni đã từ cô trợ lý nhỏ chuyên phụ trách cuộc sống hàng ngày của Sở Y Huyên, lắc mình biến hoá, hiện tại trở thành chuyên viên trang điểm kiêm tạo hình sư chuyên dụng của ca sĩ nổi tiếng Vô Danh.

Mấy năm nay Trần Đan Ni vẫn luôn không dừng bước chân học tập, không riêng gì luôn học tập tiến bộ ở phương diện hóa trang, mà ở phương diện tạo hình, cũng bắt đầu hiểu biết các nhãn hiệu thời trang, các nhãn hiệu lễ phục xa xỉ đỉnh cấp thế giới.

Trần Đan Ni nhìn thấy Dương Vân Lam thì vẫn khách khí như vậy, vẫn kêu Dương tỷ như trước kia.

So sánh với Trần Đan Ni khách khí, Dương Vân Lam lại đang cảm khái rất nhiều, nhưng điều này cũng chỉ đang hoạt động trong tâm trí của chị, mặt ngoài, chị vẫn là nữ cường nhân ôn nhu cường đại không chê vào đâu được.

"Lần này đi Grammy em định không mang mặt nạ, trực tiếp dùng gương mặt thật đi thảm đỏ, hay là đợi đến hiện trường rồi mới chính thức gỡ mặt nạ xuống?" Dương Vân Lam dò hỏi Sở Triều Dương.

"Đến hiện trường gỡ xuống đi." Sở Triều Dương cười nói: "Thật ra như nào cũng không ảnh hưởng gì nhiều."

Trần Đan Ni kiến nghị nói: "Vậy lần này không thể dùng mặt nạ như mọi lần, tốt nhất là mặt nạ này nên có một tay cầm ở phía trước, đến lúc tháo ra dễ dàng, lại không quá ảnh hưởng đến lớp hóa trang ở phía dưới."

So với nguyên chủ Sở Y Huyên, Trần Đan Ni lớn hơn một tuổi, 25 tuổi, là một cô gái vừa thận trọng vừa đáng yêu.

"Vậy việc mặt nạ kia giao cho chị*." Sở Triều Dương cười với Trần Đan Ni, nói: "Còn về việc khi nào tháo mặt nạ, em có một ý tưởng."

*Đến tận bây giờ tui mới biết Đan Ni bé hơn Dương Dương nên tui sẽ thay đổi xưng hô nha ƪ(‾.‾")┐Mà hổng hỉu sao Dương Dương vẫn gọi Đan Ni là tiểu Trần đấy, lạ thực sự  ಥ ‿ ಥ

Hai người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Sở Triều Dương.

"Lần này không chỉ nhận được thư mời từ Grammy mà đến lúc đó em còn sẽ lên đài biểu diễn ca khúc [Single Ladies], trong biên chế vũ đạo, em dự định sẽ thiết kế một động tác, trực tiếp ở trên sân khấu, đối mặt với fans và người xem trên toàn thế giới, tháo mặt nạ ra, ném xuống." Cô từ trong gương nhìn về phía Dương Vân Lam: "Dương tỷ, chị xem thế nào?"

Nhìn cô gái toàn thân tỏa ra khí thế, không còn là Sở Y Huyên suốt ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ như trước kia, nội tâm Dương Vân Lam lại một lần nữa cảm khái vạn ngàn, nói: "Có thể."

"Việc thiết kế mặt nạ cứ giao cho chị." Trần Đan Ni cơ hồ là ngay lập tức xuất hiện linh cảm trong đầu, phải thiết kế mặt nạ như nào kiểu nào, biểu tình khuôn mặt trông có vẻ cực kỳ hưng phấn: "Còn có trang phục khi xuất hiện trước sân bay nữa, chị chuẩn bị cho em bộ này, đến lúc đó thả tóc xuống, em xem thế nào?"

"Việc sân bay thì không cần đâu, vẫn là giống như trước đây, cải trang cho em một phen, đến lúc đó nhóm dàn nhạc, bạn nhảy đi trước." Sở Triều Dương nhìn Trần Đan Ni: "Hai chúng ta đơn độc đi sau."

Như vậy sẽ ít bị người ta chú ý hơn.

Việc Dương Vân Lam làm người đại diện mới của Vô Danh tạm thời còn chưa công khai với bên truyền thông, bằng không lấy nhiệt độ của Dương Vân Lam và nhiệt độ của truyền thông Tinh Không trước kia nhất định là sẽ hấp dẫn một làn sóng chú ý lớn.

Mấy năm nay Trần Đan Ni đã quen với các quyết định bất ngờ của Sở Triều Dương, cho nên cô cũng không có bất cứ dị nghị gì, gật đầu: "Vẫn mang tiểu Trừng Quang đi cùng sao?"

Xa cách hai năm, bên người Sở Triều Dương hết thảy đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Dương Vân Lam còn chưa theo kịp bước chân của Sở Triều Dương, nghe thấy vậy còn có vài phần kinh ngạc: "Mang tiểu Trừng Quang theo?"

Chị biết tiểu Trừng Quang chính là con trai của Sở Triều Dương.

Đúng vậy, Sở Triều Dương, Sở Y Huyên đều đã hoàn toàn thay đổi, trên đời không còn Sở Y Huyên, chỉ có Sở Triều Dương.

Chị kinh ngạc khi có người ra nước ngoài công tác lãnh thưởng còn mang con đi theo, lại kinh ngạc hơn khi người ấy là Sở Y Huyên.

Sở Triều Dương nhìn Dương Vân Lam ở trong gương, cười cười: "Đúng vậy, thừa dịp hiện tại danh khí của em còn chưa quá cao, có thể bồi nó thêm giờ phút nào thì em sẽ tận lực bồi thêm giờ phút ấy."

Sở Triều Dương như vậy làm Dương Vân Lam cảm thấy thập phần xa lạ, tựa như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Nhưng chị thích ứng rất mau, gật đầu nói: "Em quyết định thì cứ làm như vậy đi." Nghĩ nghĩ, vẫn là bổ sung thêm: "Đội paparazzi hiện tại đang rình em như rình mồi, nếu như em thực sự muốn tốt cho đứa nhỏ, tốt nhất là đừng để thằng bé xuất hiện quá nhiều trên màn ảnh.."

Chị vẫn hơi sợ Sở Y Huyên định dựa vào thằng bé để tranh thủ tấm lòng của những người mẹ.

Sở Triều Dương gật đầu, nói: "Đấy là đương nhiên, đến lúc đó ở Mỹ, khi em bước lên trên thảm đỏ, Tiểu Quang còn phiền toái Dương tỷ giúp em chiếu cố nhiều một chút."

"Thật ra em cũng có thể không mang đứa bé theo" Dương Vân Lam nói.

Sở Triều Dương thở dài, "Phỏng chừng về sau muốn mang nó cùng đi ra ngoài, cũng khó khăn."

Cô không có khả năng sẽ mãi dừng lại ở vị trí hiện tại, cô còn phải đột phá ra khỏi Châu Á, mà đây chỉ là bước đầu tiên, tương lai cô sẽ đi càng cao càng xa hơn, cũng sẽ làm càng ngày càng nhiều người biết đến cô, đến lúc đó cho dù là cải trang giả dạng, phỏng chừng cũng khó thoát khỏi sự truy đuổi của đội paparazzi.

Xem ra cô còn phải chuẩn bị thêm vài căn nhà nữa, thỏ khôn có ba hang, căn hộ ở tiểu khu Cây Sồi đã bại lộ, về sau chỉ có thể cố gắng giấu tai mắt, tránh để người khác phát hiện.

Dương Vân Lam không nói thêm gì nữa.

Giải quyết xong vấn đề hóa trang, Trần Đan Ni lại vì cô thiết kế kiểu tóc mới, bởi vì địa điểm dừng chân là ở Mỹ, cho nên Trần Đan Ni muốn cuốn nhuộm tóc thành màu vàng kim.

Màu da Sở Triều Dương tuyết trắng trong suốt, hiện tại lại thêm tóc màu vàng kim kết hợp với bộ lễ phục tiên khí của Valentino, đến lúc đó tất nhiên sẽ làm cho người người chú ý.

"Không, không cần nhuộm màu." Sở Triều Dương lắc đầu nói, "Màu gốc là đen thì cứ để vậy đi, khuôn mặt của người Châu Á khác với khuôn mặt của người Âu Mỹ, nếu nhuộm thành màu vàng kim thì sẽ mất đi độ công nhận." Cô nói: "Không cần quá phức tạp, càng đơn giản càng tốt."

Hiện tại đang đặc biệt lưu hành kiểu tóc quăn tít thò lò cùng với kiểu nhuộm màu sắc sặc sỡ các loại, cho dù là nam minh tinh hay nữ minh tinh, đi ra ngoài đều làm kiểu xoăn xít thò lò, nam đều nhuộm màu sắc sặc sỡ các loại*.

*Cho các bạn dễ hình dung ┌(・。・)┘♪





Hiện tại bọn họ nhìn có lẽ sẽ cảm thấy thời thượng, chẳng qua qua mấy năm nữa bọn họ rảnh rỗi xem lại ảnh chụp tạp chí hiện tại, chắc chắn sẽ cảm thấy đó là một loại quá khứ đen tẩy mãi không hết, cho dù là một số đại hoa đán nổi tiếng cũng không chạy thoát xu thế này.

Kiếp trước, Sở Triều Dương cũng là từng bước từng bước một thoát khỏi xu thế thời trang của niên đại này, các loại tóc quăn rồi nhuộm màu cô đều từng thử qua, cũng phải mất một khoảng thời gian lăn lộn, cô mới dần dần tìm lại được tạo hình và thời trang của riêng mình.

Thân thể hiện tại rất giống với cô trong kiếp trước, chỉ là tuổi trẻ hơn và nhiều đường nét khuôn mặt tinh xảo hơn chút thôi, cho nên ở phương diện tạo hình cô cũng có rất nhiều ánh mắt và mắt nhìn đến từ gần hai chục năm sau.

Trên thực tế có một loại khái niệm như này, hai mươi năm coi là một vòng tuổi, đồ vật hiện tại lưu hành, mười năm sau nghĩ lại nhất định sẽ hoài cổ, mà tạo hình và trang phục mười năm trước dùng, hai mươi năm sau nhất định sẽ không muốn dùng lại nữa.

Nghĩ đến mười mấy năm sau, thời điểm các ngôi sao trong giới giải trí nhớ lại hơn chục năm về trước, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ cực kỳ, có xóa cũng không xóa được, Sở Triều Dương cũng từng bị như vậy, cho nên ở kiếp này, Sở Triều Dương không muốn trải qua thêm một lần nữa.

Từ trước đến nay Trần Đan Ni đều rất tiếp thu kiến nghị từ Sở Triều Dương, đứng ở phía sau Sở Triều Dương, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng ở trên tóc cô, lại đem mái tóc đen nhánh mềm nhẹ của cô nhẹ nhàng chải, làm nó rối tung ở sau lưng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn, phối hợp với chiếc váy tiên nữ làm lộ ra bả vai cùng tảng lớn da thịt tuyết trắng chỗ xương quai xanh: "Lễ phục kiểu tóc làm như thế này, em xem có được không?"

Sau khi được Sở Triều Dương và Dương Vân Lam cùng đồng ý gật đầu, tạo hình cho thảm đỏ Grammy rốt cuộc đã được quyết định.

Grammy cử hành vào tháng hai hàng năm, đúng mùa rét đậm, vào khoảng Tết Âm Lịch, lúc này nhà trẻ của tiểu Trừng Quang đã nghỉ, bởi vì Sở Triều Dương được yêu cầu biểu diễn trên sân khấu Grammy, nên cô cần phải qua Mỹ trước để diễn tập, so sánh với đội bạn nhảy háo hức muốn thử sân khấu, thì cô lại càng muốn dành thời gian này cho tiểu Trừng Quang hơn, cũng muốn mang cậu đi toàn thế giới, để cậu được biết thêm nhiều thứ, bớt trống trải lòng dạ.

Ở trong mắt rất nhiều người phương Tây, toàn bộ người Châu Á đều trông có vẻ giống nhau, cho nên Sở Triều Dương nghĩ nếu cô ở Mỹ, phỏng chừng là cô có thể thoải mái tháo mặt nạ, bởi vì cho dù cô đang đứng ở trước mặt truyền thông, bọn họ cũng không nhận ra cô.

Cho nên sau khi thành công tránh né truyền thông trong nước, ngồi lên máy bay bay đi Mỹ, cô liền không hề áp lực chuẩn bị mang tiểu Trừng Quang đi chơi nơi nơi quanh Mỹ.

Lúc này Sở Triều Dương còn không biết, cô đã thành công nhấc lên một làn sóng lớn giữa giới truyền thông Âu Mỹ, trở thành ' cô gái may mắn ' trong miệng bọn họ.

Hiện tại cô còn chưa nhận thức rõ ràng về danh khí của mình, cũng không biết, là một ca sĩ người Hoa, người duy nhất chính thức được phía Grammy mời tham gia lễ trao giải, hơn nữa còn là một ca sĩ người Hoa được đề cử cho hai giải thưởng lớn nhất, không riêng gì truyền thông trong nước tập trung ở sân bay chờ cô, mà ở nước ngoài, bọn họ cũng dàn binh bố trận, chờ đợi ' cô gái may mắn '.

_14/7/21_ (Hum qua nhà tui mất điện, nay đăng bù nà)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play