Các tin tức sôi nổi hỗn loạn ở Kinh Thị rốt cuộc cũng hạ màn, lúc này lại đến mùa tuyết đổ về, trên đường người đi đường đều đua nhau mặc các loại áo bông và áo lông vũ thật dày, bao bọc bản thân đến kín mít.
Sở Triều Dương lúc này đang trên đường đưa tiểu Trừng Quang ngồi xe đi về một vùng núi nghèo khó ở quê.
Nửa năm trước, cha Sở và bạn học cũ của ông là Lưu Quốc Cường mang theo hai đội công trình, trên hai vùng núi nghèo khó ở quê quán, bắt đầu khởi công xây dựng hai trường tiểu học Trừng Quang, hôm nay chính là ngày tiểu học Trừng Quang hoàn tất thi công, Sở Triều Dương mang theo tiểu Trừng Quang đi đến tiểu học Trừng Quang treo biển chính của trường.
Biển in bốn chữ kim quang lấp lánh to đùng đã sớm chế tạo xong, chỉ còn một bước cuối cùng, đem chúng nó treo lên trên khu dạy học.
Lãnh đạo huyện ủy, lãnh đạo cục giáo dục, lãnh đạo trấn hôm nay đều tới, xe của Sở Triều Dương vừa đến, bọn họ liền nhiệt liệt đi lên đón, cảm tạ cô làm công tác cống hiến cho quê nhà.
Sở Triều Dương cũng nói rất nhiều câu khách khí, kiểu như làm chút chuyện cho quê nhà là điều đương nhiên.
Nghi thức khởi công trường học này là do Sở Triều Dương cùng mấy vị lãnh đạo huyện ủy cùng nhau thực hiện, Sở Triều Dương ôm tiểu Trừng Quang, nắm đôi tay nhỏ của cậu, để cậu xốc tầng vải đỏ kia xuống.
Lần này còn có cả phóng viên tới tham dự nhưng Sở Triều Dương minh xác tỏ vẻ, chuyện này cô không muốn cho truyền thông biết, cho nên nếu như họ muốn đưa tin, hy vọng sẽ không để lộ tên cô, đồng thời cắt toàn bộ màn ảnh có xuất hiện gương mặt cô.
Lãnh đạo huyện ủy cũng không miễn cưỡng.
Có người quyên tiền xây dựng trường học tại vùng núi ở quê nhà nghèo khó, đối với bọn họ mà nói, đây cũng coi như là chiến tích lớn, vì vậy mọi người đều thập phần coi trọng.
Thời điểm các phóng viên phỏng vấn và quay chụp các vị lãnh đạo huyện ủy, cô ở dưới sự bảo vệ của bảo tiêu và trợ lý ôm tiểu Trừng Quang đi ra khỏi đám người, cô chỉ vào tòa nhà ba tầng cao chót vót nằm bên trong tiểu học Trừng Quang, nói: “Xem này, bảo bối, đây là món quà nhỏ mẹ dành cho con, ngôi trường này được đặt theo tên của con, về sau sẽ có rất nhiều người nhớ kỹ con, mỗi người đều sẽ biết, người mẹ yêu nhất chính là tiểu Trừng Quang của mẹ.”
Đôi mắt đen nhánh trong suốt của tiểu Trừng Quang nhìn nữ nhân ôn nhu trước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía một đống người đứng trước cổng trường học.
Vào buổi sáng mùa đông, dương quang ấm áp nhu hòa, ngôi trường như được phủ thêm một đạo kim quang, phía trước cổng chính trường học, dưới ánh mắt chăm chú nghiêm túc của biết bao nhiêu người, quốc kỳ đang được kéo dần lên cao, nhóm công nhân đội công trình đang đứng trên lầu cao của trường, dùng dây thừng từng chút từng chút một kéo tấm biển in bốn chữ to lớn ‘tiểu học Trừng Quang’ lên trên lầu, cuối cùng vững vàng treo lên bức tường ở mặt trước ngôi trường, ánh vàng kim loại dưới sự phản xạ của ánh sáng, tản ra kim quang lóa mắt.
Sở Triều Dương đứng ở nơi đó, nắm tay nhỏ của tiểu Trừng Quang, bắt đầu giảng giải, cô giảng giải phi thường đơn giản, không nói muốn xây dựng ngôi trường này để cống hiến cho quê nhà, chỉ nói, cô đầu tư xây dựng ngôi trường này đều là vì tình yêu dành cho cậu, cô xây trường học vì muốn đặt tên là tiểu học Trừng Quang, cô chính là muốn nói cho mỗi một học sinh đọc sách ở ngôi trường này đều biết một điều rằng, cô yêu con trai của cô, con trai cô tên là Trừng Quang, cô hy vọng tình yêu này được lan xa, làm cho càng nhiều người biết đến.
Bởi vì hành trình khẩn trương, sau khi chấm dứt nghi thức treo biển ở bên này, bọn họ lại lập tức chạy tới ngôi trường bên kia, hai tòa trường học, một cái vào buổi sáng 9 giờ, một cái vào buổi sáng 10 giờ rưỡi, tuy rằng thời gian có chút khẩn cấp, nhưng bởi vì hai ngôi trường cũng không cách nhau quá xa, cho nên bọn họ vẫn đến đúng giờ.
Lúc sau đoàn người lại ngồi xe trở về quê quán.
Đầu năm nay giá nhà vẫn còn rất hợp lý, vừa lúc trước kia Lưu Quốc Cường có làm cho một công ty bất động sản, xây dựng một tiểu khu, rào bao chắc chắn, cha Sở thấy vậy liền mua một căn biệt thự nhỏ ở quê quán, căn biệt thự này không quá lớn, tổng cộng mới hơn 300 mét vuông, được cái là hoàn cảnh thanh u, thanh tĩnh, hơn nữa do nằm ở huyện nhỏ, giá cả không hề mắc.
Bọn họ mỗi năm đều phải về nhà tế tổ, không thể vẫn luôn ở tại khách sạn được, tục ngữ nói lá rụng về cội, chờ về sau con gái lui khỏi giới giải trí, nếu bọn họ có ý định về quê ở, dù sao thì cũng phải có một căn nhà của chính mình.
Trải qua vụ việc lần trước con gái thiếu một khoản nợ kếch xù, bọn họ lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng cho tương lai của con gái, hận không thể xử lý thỏa đáng đường lui cho cô, thay cô xử lý các vấn đề về tài chính.
Bọn họ biết kế hoạch của con gái, cô vẫn muốn tiếp tục xây thêm tiểu học Trừng Quang, bọn họ cũng biết con gái là một người không biết giữ tiền, vì vậy liền muốn suy nghĩ tính toán thay cô, thừa dịp hiện tại có tiền, mua toàn bộ các loại bảo hiểm thân thể chữa bệnh dưỡng lão.., còn có các loại bảo hiểm cho Tiểu Quang.
Cha Sở mẹ Sở nói không sai, cô quả thực chính là một người không biết giữ tiền, kiếm đến đâu tiêu đến đó, chính vì vậy nên cô vẫn luôn nghèo, chẳng khấm khá lên được bao nhiêu, dù cô chăm chỉ làm việc bao nhiêu năm, cuối cùng chẳng giữ được mấy đồng tiết kiệm.
Phong tục ở quê quán bên này là hôm 30 phải đi tế tổ tảo mộ, mộ phần đều ở nông thôn, ở thôn quê bọn họ vẫn còn sống theo bộ tộc, gia đình của bọn họ là Sở đại tộc, sống trong một thị trấn tên là Sở gia trấn, ông nội bà nội cô dì chú bác ất giáp bính đinh gì đó của Sở Y Huyên đều ở bên này.
Khác với quang cảnh môn đình vắng vẻ như năm trước, năm nay thời điểm bọn họ đi tế tổ, cơ hồ là toàn bộ nhóm người thân họ hàng của bọn họ đều đến xem, cả lũ người trố lên nhìn như đang đi sở thú, vây kín bên ngoài nhà cũ Sở gia.
Phần lớn đều là người trẻ tuổi, vừa hỏi, tất cả đều là fans của Vô Danh.
Đối với việc Vô Danh chính là Sở Y Huyên, bọn họ còn có chút không thể tin được, vừa nghe nói Sở Y Huyên đã trở lại, toàn bộ những người biết tin tức đều chạy tới Sở gia, muốn hỏi một chút xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Sở Triều Dương vừa đến quê quán liền đi bái phỏng ông nội Sở và bà nội Sở.
Ông nội bà nội Sở đã sắp 80 tuổi rồi, bọn họ cũng không biết minh tinh rốt cuộc là cái gì, ở trong mắt bọn họ, minh tinh chính là con hát.
Trước đấy mấy năm, bởi vì Sở Y Huyên thường xuyên xuất hiện trên TV, làm hai vợ chồng già rất có tên tuổi ở trong thị trấn, ai cũng biết bọn họ có một cô cháu gái là minh tinh.
Mà sau khi tin tức Sở Y Huyên bị ném phân vào người truyền ra, thanh danh của Sở Y Huyên ở Sở gia trấn lập tức hôi thối không ngửi được, cơ hồ là chỉ cần mọi người nhìn thấy bọn họ đều sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ nói Sở Y Huyên cái gì cái gì, còn có người trực tiếp ở trước mặt hai vợ chồng già nhổ một ngụm nước miếng, ai nhìn thấy hai vợ chồng già, đều phải ở trước mặt bọn họ nói cái này cái kia, nói không hiểu tại sao bọn họ lại có thể dạy ra một đứa cháu gái như vậy, điều này làm ông nội Sở không còn mặt mũi ngẩng đầu.
Ông nội Sở còn vì thế mà bệnh nặng một hồi.
Lúc sau Sở Y Huyên lại thiếu một đống nợ, cha Sở da mặt dày trở về vay tiền, thiếu chút nữa ông nội Sở đã dùng quải trượng đánh chết.
Hiện tại Sở Triều Dương tới bái phỏng hai người, bọn họ cũng không muốn gặp, nói mình không có đứa cháu gái này.
Bọn họ nói những lời này ở trong phòng, Sở Triều Dương ở bên ngoài không biết, mẹ Sở sợ Sở Triều Dương nghe được thương tâm, trước liền lôi kéo cô đi đến nhà đại bá.*
*Mấy cái xưng hộ này Mel loạn cào cào hết lên, mọi người chịu khó hộ em với, em nghiên cứu gần nửa tiếng rồi mà vẫn hổng hỉu, hixx 😿
Khác với thái độ của những người già trong trấn, người trẻ tuổi đều cực kỳ sùng bái Sở Triều Dương.
Nhỡ đâu cô ấy thật sự là Vô Danh thì sao.
“Dương Dương, ngươi thật sự là Vô Danh à?” Đường tẩu bưng lên cho cô một bát canh gà, ánh mắt tò mò lại nhiệt tình.
Tiểu đường đệ và tiểu đường muội ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng dùng ánh mắt tò mò nhiệt tình nhìn qua.
Sở Triều Dương khách khí mà gật đầu cười: “Đúng vậy.”
Đường đệ và đường muội còn chưa tin, hỏi: “Vậy ngươi sẽ hát bài hát của Vô Danh sao?”
Sở Triều Dương chớp chớp mắt, nháy một cái với bọn họ: “Sẽ nha.”
Hai đứa học sinh cao trung chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt kích động nhìn cô.
Sở Triều Dương vô tội mà nhìn lại bọn họ, không hề có ý định cất tiếng hát.
Vẫn là đường tẩu phụt một tiếng cười, thúc giục cô: “Ngồi một ngày xe khẳng định là đã đói bụng rồi, nhanh ăn đi.”
Sở Triều Dương cảm tạ cô ấy, lấy từ trong ba lô ra một bộ bát đũa chuẩn bị sẵn cho tiểu Trừng Quang, thổi nguội rồi dỗ tiểu Trừng Quang ăn trước.
Đường tẩu đón lấy chén đũa trong tay cô: “Ngươi ăn cơm, ta tới bón cho.”
Sở Triều Dương khách khí mà cười nói: “Cảm ơn tẩu tử, không có việc gì, cứ để ta cũng được.”
Đường tẩu hỏi thăm tình hình xong liền đi ra ngoài cảm thán với nhóm thân thích, nói: “Mấy tên phóng viên tâm địa xấu xa kia chắc chắn là đã nói bậy, Dương Dương cưng Tiểu Quang lắm, bảo nó ngược đãi có chết tôi cũng chẳng tin!”
“Không phải báo chí đều đã làm sáng tỏ rồi hay sao, là bị bảo mẫu hãm hại!”
“Bảo mẫu kia thật là xấu xa, tôi nói này.……”
Bên ngoài, tất cả mọi người đều đang nói xấu phóng viên và bảo mẫu, bọn họ hoàn toàn đã quên, ở thời điểm Sở Y Huyên xảy ra chuyện, người mắng mỏ tàn nhẫn nhất, hận không thể đem Sở Y Huyên đuổi ra khỏi Sở gia, thề cả đời không qua lại với nhà Sở Y Huyên, cũng là bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Sở Triều Dương mang tiểu Trừng Quang về quê tế tổ, cũng là lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm nhân sinh cô về quê tế tổ.
Năm ngoài cô và cha Sở mẹ Sở đều đón tết ở Kinh Thị, không có trở về.
Kiếp trước cô không có tổ để tế, mỗi năm tới tiết Thanh Minh, viện trưởng và nhóm các dì trong cô nhi viện đều sẽ dẫn dắt bọn họ tự mình làm vòng hoa, chuẩn bị đi tế bái mộ của các anh hùng liệt sĩ.
Ký ức của nguyên chủ Sở Y Huyên đối với quê quán cực kỳ mờ nhạt, từ nhỏ cô đã lớn lên ở trong thành, mỗi năm chỉ lúc ăn tết mới có thể bị ba mẹ đưa về nông thôn tế tổ, cô cực không thích ở nông thôn, ở nông thôn đường bẩn nhiều bùn, WC ở nông thôn vừa hôi vừa dơ, cô không thích.
Chịu ảnh hưởng từ ký ức của Sở Y Huyên, Sở Triều Dương cũng không có lòng trung thành gì với nơi này, nhưng mà cha Sở nói, nếu Tiểu Quang theo họ Sở nhà bọn họ, vậy cậu chính là người nhà Sở gia, ông muốn đem tên của tiểu Trừng Quang ghi vào gia phả Sở gia, về sau chính là con cháu Sở gia, vĩnh thế hưởng thụ hương khói của Sở gia.
Hương khói.
Là một người sinh ra trong những năm 80 của thế kỷ trước, vốn dĩ Sở Triều Dương không nên mê tín như vậy, nhưng mà tuổi càng lớn, cô càng hay tin vào những thứ đồ không có cách nào lý giải, tựa như tại sao cô lại xuyên qua thế giới này, có tiểu Trừng Quang.
Cô chưa từng có bất kỳ cảm thụ gì về cái từ về nhà, về tộc, nhưng cô hy vọng tiểu Trừng Quang có.
Cho nên cô tới đây.
Bởi vì mấy việc phía trước của Sở Y Huyên, truyền thông đăng rất nhiều tin tức không hay, điều này làm cho ấn tượng của người lớn trong nhà đối với Sở Y Huyên là rất xấu, hận gia tộc mình không sinh ra một người như vậy.
Hiện tại tuy rằng đã rửa sạch tội danh, nhưng ở những địa phương nông thôn như vậy, rất nhiều người không chú ý tới truyền thông, đối với người già bọn họ mà nói, Sở Y Huyên vẫn là cái người bị truyền thông bôi nhọ kia, là cái người làm bọn họ mất hết thể diện.
Cho dù cha Sở nguyện ý thay thế toàn bộ đường đất trong tộc, đổi thành đường bê tông, tộc trưởng vẫn không chịu nhả ra.
Đối với bọn họ, ảnh hưởng của việc trải đường bê tông là không lớn, mấy con đường ở trấn trên vốn dĩ chính là đường sỏi đá cùng xi măng, chỉ là niên hạn lâu rồi, mặt đường hỏng, lăn lộn nhiều nên thành màu đen nước bùn mà thôi.
Sở gia trấn cũng không bần cùng, không cần quyên tiền xây dựng tiểu học gì đó.
Chuyện này làm cha Sở rất uể oải.
Lần này Sở Triều Dương trở về, cho dù cha Sở đã giải thích với hai người lớn tuổi trong nhà, chuyện kia đều là do bảo mẫu hãm hại, hai vị kia cũng vẫn quyết giữ ý mình như cũ, sắc mặt thật không tốt, hỏi: “Thế đứa nhỏ kia tới từ nơi nào?”
“Sở gia chúng ta hương khói đời đời, chưa từng có đời nào là bị người khác chỉ thẳng vào mũi mà mắng!” Nói đến việc bị người khác chỉ thẳng vào mũi, nước mắt bà nội Sở liền trào ra khỏi khóe mắt: “Chúng ta không cần ké sự nổi tiếng của các người, về sau ra cửa, đừng có nói là cháu gái của Sở gia ta, ta không nhận!”
Thân thể bà nội Sở còn tính là khỏe mạnh, nói chuyện trung khí mười phần.
Ông nội Sở cũng nói: “Các ngươi cách xa ta một chút, đừng tới quấy rầy chúng ta, cho dù có muốn tới tẫn hiếu chúng ra, đi thôi đi thôi, đừng có trở lại!”
“Mấy việc ở trong giới giải trí của các ngươi bà già này không hiểu! Nhưng ta biết, cô nương nhà ai chưa kết hôn đã có con đều không phải là cái dạng thanh danh gì tốt đẹp, đừng liên lụy đến việc kết hôn của mấy đứa em họ ngươi!”
Thời điểm Sở Triều Dương nghe được câu đầu tiên liền bịt kín lỗ tai tiểu Trừng Quang, cô trầm mặc một chút, nói với cha Sở: “Việc nhập gia phả, vẫn là thôi, bỏ đi.”
Trưa hôm đó, cô liền cùng cha Sở mẹ Sở, cất tiếng chào tạm biệt với nhóm họ hàng thân thích ông nội bà nội Sở rồi liền rời khỏi quê quán, trở lại Kinh Thị.
Vừa đến Kinh Thị liền thu được tin tức mới đến từ Hoàng Hiểu Tuyền, đơn khúc [Single Ladies] và album [Tuyên ngôn độc thân] của cô vừa được đề danh cho giải thưởng Grammy*, đồng thời cô còn được mời tham gia buổi lễ trao giải Grammy long trọng.
*Giải Grammy là một giải thưởng của Hoa Kỳ cho những thành tựu xuất sắc trong ngành công nghiệp thu âm. Lễ trao giải thường có các màn trình diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng. Giải Grammy được coi là giải thưởng danh giá nhất trong lĩnh vực âm nhạc toàn thế giới, tương đương với giải Oscar trong lĩnh vực điện ảnh.
_4/7/21_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT