Editor: Mel*Meow : Vừa đi cắm trại về nên quên đăng chương, mong các ace thông cảm:<<<
Ở kiếp trước của Sở Triều Dương, đã có rất nhiều minh tinh kiện truyền thông tội bịa đặt xâm hại danh dự của người khác, nhưng tất cả những trận kiện tụng đó đều là minh tinh thua.
Ví dụ như truyền thông nói nam minh tinh này đào hoa, cứ nhìn thấy con gái là mắt lại liếc lung tung, ví dụ như truyền thông nói nữ minh tinh kia không có nhân phẩm, truyền thông cứ nói như vậy, bao nhiêu người tin tưởng bọn họ, ngươi làm sao có thể thắng kiện được.
Vì cái gì?
Bởi vì tổn thất tinh thần không có cách nào đánh giá, minh tinh cũng không thể đưa ra chứng cứ chứng minh người ta làm danh dự của mình bị hao tổn, bị xã hội đánh giá thấp.
Cho dù truyền thông bịa đặt, nói xấu ngươi, khiến ngươi bị vết thương đầy mình, người vì uất ức quá mà rạch bụng tự sát, ngươi cũng không thể làm gì bọn họ, bởi vì truyền thông chúng nó có quyền đăng bài, có quyền tự giám sát bài đăng.
Sở Triều Dương hiểu điều này, từ sau Giải Ca Khúc Vàng, quan hệ giữa cô và truyền thông phi thường căng thẳng, trên cơ bản là không tồn tại khả năng có thể hòa hảo, cho nên cô đem ánh mắt hướng về phía truyền thông mới trong tương lai.
Khoảng 15 năm đầu của thế kỷ XXI chính là thời kỳ truyền thông mới phát triển nhanh chóng nhất, mà hiện tại còn chưa kết thúc 5 năm đầu của thế kỷ XXI, các truyền thông mới chỉ đang bước đầu hình thành khối cơ bản.
Thế giới này tuy rằng có rất nhiều thứ không giống với thế giới trước, nhưng ở phương diện phát triển khoa học kỹ thuật, lại đại khái là giống nhau.
Sở Triều Dương không được coi là một người có dã tâm bừng bừng, nhưng cô cũng không phải loại người bị động chờ người ta đến đánh.
Bây giờ đang bày một khối bánh béo bở ra trước mặt cô, cho dù nhất thời cô không tìm được mấy nhà truyền thông chủ lưu, tương lai sẽ khống chế truyền thông mới, nhưng rất nhiều thứ đều có thể đo kiểu đại khái xấp xỉ mà, cô cũng vậy là được.
Lúc này, Hoàng Hiểu Tuyền đã bắt đầu an bài cho Vô Danh các loại tuyên truyền mở rộng khác nhau, muốn cô tham gia ghi hình cho các chương trình gameshow hoặc là talk show.
Không phải tiết mục nào cũng phát sóng trực tiếp, mà có nhiều tiết mục ghi hình trước sau đó biên tập rồi mới phát sóng.
Hầu như các tiết mục talk show hoặc chương trình gameshow nổi tiếng trong nước đều làm như vậy, một vòng quảng cáo của Lư Du Nhiên vừa mới qua đi, bây giờ hoặc là họ đang phát sóng, hoặc là vừa thu xong.
Trong đó có một nhà gameshow nổi tiếng đặc biệt cáo già, bởi vì gameshow của Lư Du Nhiên đã thu xong nhưng hắn sợ ratings không cao, hắn liền yêu cầu tổ tiết mục tăng ca thêm giờ, cố gắng cắt nối biên tập để phát sóng tập của Vô Danh lên trước, sau đó đăng bài thông báo, lợi dụng nhân khí của Vô Danh, làm cho ratings một kỳ kia đặc biệt cao.
Hành động này tức khắc làm cho fans Lư Du Nhiên điên cuồng chửi bới.
Đoàn đội của Lư Du Nhiên cũng rất tức giận, giới giải trí trước nay đều đặt danh lợi lên trước hết thảy, nhưng nếu công khai làm hành động khó coi như vậy thì cũng hiếm thấy, hầu như chỉ làm với những minh tinh nào đang dính gièm pha không thể cứu vớt mới có thể tạm thời đẩy người đấy ra sau, phát sóng người khác lên trước.
Bây giờ Lư Du Nhiên đang không dính gièm pha nào cả, rõ ràng cô ta quay chụp trước, nhưng tiết mục kia cư nhiên lại phát của Vô Danh trước?
Cái hành động một đổi một này cũng gây ảnh hướng đối với doanh số tháng đầu của Lư Du Nhiên, khiến công tác tuyên truyền của cô ta ít đi một chương trình quan trọng ở tuần này, tuần sau tuy rằng có thể bù lại, nhưng tuần sau cô ta đã có tuyên truyền ở talk show nổi tiếng khác rồi, làm vậy cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, chẳng mang lại lợi ích gì nhiều.
Một minh tinh thành công, phía sau cô ấy tất nhiên cũng phải có một đoàn đội xuất sắc.
Phản ứng của đoàn đội Lư Du Nhiên đặc biệt lợi hại, vừa mới bị tức chết xong bọn họ liền lập tức phản ứng lại, ôm chặt vào nhân khí của Vô Danh để lăng xê, đề cao nhân khí của Lư Du Nhiên.
Vì thế toàn bộ đoàn đội liền mang fans cùng đi ăn vạ Vô Danh, trong lúc nhất thời nhiệt độ của Vô Danh mà tăng lên thì nhiệt độ của Lư Du Nhiên cũng tăng theo.
Từ điểm này đã có thể thấy được, Trình Vĩ làm người đại diện thành công hơn so với làm âm nhạc nhiều.
Album của Vô Danh nổi khiến cô nổi lên không ngừng, đồng thời cũng khiến Cổ Duệ Chính nổi lên theo, làm người chế tác album thứ hai của Vô Danh, Cổ Duệ Chính nhận được rất nhiều lời mời đến từ các ca sĩ khác nhau, bọn họ đều hy vọng album tiếp theo của bọn họ có Cổ Duệ Chính hỗ trợ.
Trước kia Cổ Duệ Chính đã sản xuất không ít album, có những album chỉ có bài hát nổi, người hát không nổi, chỉ có album chế tác cho Lư Du Nhiên là nâng đỡ được cả bài hát và Lư Du Nhiên nổi lên, album chế tác cho Vô Danh làm Vô Danh nổi lên, đồng thời cũng làm cho sự nghiệp của mình khởi tử hồi sinh; đến lúc làm album cho chính mình thì không chỉ làm mình trở thành ca sĩ thực thụ mà còn làm sự nghiệp của mình được nâng cao thêm một bước.
Hiện tại, lại chế tác một album nữa cho Vô Danh, nổi toàn Châu Á.
Hắn quả thực là rất có tài, dường như bàn tay hắn có thể biến đá thành vàng, điều này vừa làm cho doanh số album của Cổ Duệ Chính tăng lên một đợt, vừa làm cho giá trị con người hắn tăng gấp bội.
Đáng tiếc, Cổ Duệ Chính vẫn là một tên hướng nội như trước, vẫn có chút thanh cao, vẫn là Cổ Duệ Chính một lòng làm âm nhạc.
Các loại danh lợi ở thế giới bên ngoài đều không thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, thậm chí hắn lại càng điệu thấp hơn so với trước kia.
Hắn càng như thế, giá trị con người hắn lại càng cao hơn, ngay cả ca khúc hắn viết, giá cả đều tăng gấp đôi.
Ai cũng đều muốn trở thành Vô Danh thứ hai.
Bọn họ đều cho rằng Cổ Duệ Chính là Bá Nhạc* tại thế, có đôi mắt nhìn ngựa, phát hiện ra thiên lý mã** Vô Danh.
*Bá Nhạc: nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa.
**Thiên lý mã: con ngựa tốt nhất trong các giống ngựa.
Nhưng Cổ Duệ Chính biết, Vô Danh nổi, nhân tố giúp sức của hắn cũng không lớn, mấu chốt là những tác phẩm mà Vô Danh lấy ra đã rất xuất sắc, hơn nữa ở phương diện âm nhạc, Vô Danh xác thật là rất có thiên phú, bên trong 50 vạn người cũng chưa chắc đã gặp được người có giọng hát hay như cô.
Cổ Duệ Chính đã trải qua vụ việc tranh cãi về vấn đề đạo nhái tác phẩm, cho nên hiện tại hắn chỉ cần viết xong ca khúc nào là liền đem ca khúc đó đi đăng ký bản quyền ngay.
Chính hắn đã ăn giáo huấn, hắn sợ Sở Triều Dương đi con đường xưa hắn đã từng đi, vì vậy cũng yêu cầu Sở Triều Dương nhất định phải đi đăng ký bản quyền.
Hiện tại ký ức của cô đặc biệt tốt, tựa như là có hẳn một kho ký ức, có đôi khi tạm thời không nhớ ra được một đoạn lời ca, hoặc có đôi khi đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, hoặc linh quang trong đầu vừa hiện, một giai điệu quen thuộc đột ngột hiện lên, lúc này Sở Triều Dương liền lập tức nhớ kỹ, ghi ra giấy, đề phòng mình sẽ quên.
Mà chính bởi vì cứ thỉnh thoảng nhớ ra một đoạn như vậy, cho nên một bài hát cô phân biệt ra hai phần là viết nhạc và viết từ, không đặt cùng nhau.
Một số ca khúc Sở Triều Dương viết xong đều đã đem đi cục bản quyền đăng ký, tránh cho tương lai xảy ra các vấn đề kiện tụng liên quan đến bản quyền.
Kiện tụng về vấn đề bản quyền thì chưa có nhưng Vô Danh lại nhận được một đơn kiện cáo khác, nói là cô lừa dối.
Nguyên nhân là như này, có người đeo mặt nạ giống với cái mặt nạ của Vô Danh đi gom tiền lừa dối, không chỉ lừa tài mà còn lừa cả sắc, cuối cùng không biết như thế nào lại lừa thành công.
Sau đoạn thời gian Sở Triều Dương tổ chức buổi biểu diễn, Hoàng Hiểu Tuyền an bài cô và Cổ Duệ Chính ở bên đoàn đội âm nhạc, tập trung chế tác album, đoạn thời gian đó cô mai danh ẩn tích, nhân lúc đấy liền có người ngụy trang thành cô, cô ta nói mình chính là Vô Danh, sau đó vì thiếu tiền mà bán sắc lừa tiền một thằng đàn ông nào đó.
Hiện tại tên đàn ông kia kiện Vô Danh ra tòa án.
Chuyện này Vô Danh không trực tiếp ra mặt, là Hoàng Hiểu Tuyền mời luật sư, đem các loại chứng cứ chứng minh đoạn thời gian kia Vô Danh không ở hiện trường trình lên.
Trận kiện tụng này lại tiếp tục đẩy Vô Danh lên đầu sóng ngọn gió.
Truyền thông xác thật là người nắm giữ quyền lên tiếng trong cái giới này, cho dù bọn họ biết rõ chuyện này không phải là do Vô Danh làm, bọn họ cũng vẫn như cũ biến cô thành tên tội phạm lừa đảo, bán sắc lừa tiền.
Cái tiêu đề cỡ này kinh khủng cỡ nào cơ chứ! Hút tròng mắt người cực kỳ!
Mới vừa giải quyết chuyện này xong, Sở Triều Dương lại nghênh đón trận kiện tụng thứ hai.
Lần này không phải người khác kiện cô, mà là cô kiện người khác.
Cục cảnh sát gọi điện thoại tới nói, đã tìm được cô bảo mẫu kia rồi, không biết như thế nào mà cô ta đang trốn ở nước ngoài lại bị người ta đánh gãy hai cái đùi, sơn cùng thủy tận* nên chỉ có thể trở lại quốc nội, mới về nước có vài giờ đã bị gô cổ lại.
*Sơn cùng thủy tận: hoàn cảnh, cuộc sống dồn con người đến chân tường, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy nhất, con đường cuối cùng.
Sở Triều Dương đi vào thế giới này lâu như vậy, lần đầu tiên tháo mặt nạ xuống, lấy thân phận Sở Y Huyên, đứng ở trên toà án, tố cáo cô ta tội danh ngược đãi, cố ý thương tổn, phỉ báng, xâm hại danh dự trẻ nhỏ.
Lúc trước Sở Triều Dương vừa tới thế giới này đã đưa tiểu Trừng Quang đi bệnh viện làm các loại kiểm tra, bị một ít truyền thông vô căn cứ nhận định đấy là chứng cứ Sở Y Huyên ngược đãi tiểu Trừng Quang, hiện tại toàn bộ báo cáo kiểm tra sức khỏe này đều biến thành chứng cứ chứng minh cô bảo mẫu kia ngược đãi thân thể trẻ nhỏ.
Lúc ấy cô vừa mới tới nơi này, còn chưa phân biệt được đây là hiện thực hay chỉ là cảnh trong mơ, thực sự rất hoảng hốt, vì vậy liền dựa vào bản năng và lương tâm của chính mình đưa tiểu Trừng Quang tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, xong việc cũng quên làm giám định có để lại di chứng về sau hay không, sau đến lúc đi làm giám định, các vết thương trên người tiểu Trừng Quang đã khỏi hẳn.
Cô bảo mẫu này không biết gặp phải chuyện gì ở nước ngoài, trạng thái cả người phi thường không tốt, mới hai mươi mấy tuổi mà tóc tai trên mặt đã đặc biệt tiều tụy, mặt mũi bầm dập, tuy tóc tai giống như đã được chải chuốt lại nhưng nhìn vẫn thấy rất lộn xộn, cô ấy đang mặc trang phục dành cho nghi phạm, ngồi ở trên xe lăn, đứng trước tòa án nước mắt nước mũi một phen, thú nhận hành vi ngày đó của mình chỉ là do nông nổi nhất thời, các loại sám hối áy náy, cầu xin Sở Triều Dương tha thứ.
Sở Triều Dương sao có thể tha thứ?
Lúc đấy dám ngược đãi một đứa trẻ đến mức bầm dập cả người mà về sau chỉ khóc lóc một hai câu là đã được tha thứ?
Cô chỉ hận người ta đánh không đủ tàn nhẫn.
Tuy rằng không biết cô bảo mẫu nhỏ bị ai đánh tới nông nỗi này, nhưng cô thật muốn cảm tạ người kia tử tế, hận không thể trao cờ khen thưởng cho vị anh hùng giấu mặt kia, trong lòng liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đáng đánh, đánh đến mức cô ta không khóc được mới thôi!
Thấy Sở Triều Dương vẫn luôn cười lạnh, ánh mắt tàn nhẫn mà lạnh băng nhìn chằm chằm cô ta, trong lòng tiểu bảo mẫu kia run lên một hồi, dưới sự lo lắng tột độ cô ta liền khai ra là có người sai sử đằng sau, người đó muốn vu khống hãm hại Sở Y Huyên.
Nhưng đến cuối cùng là ai sai sử, cô ấy lại nói mình không biết, chỉ biết đối phương là một người đàn ông mang kính râm và đeo khẩu trang, người đó cho cô ấy một số tiền và một dãy số điện thoại, ngày thường bọn họ đều dùng số điện thoại này trao đổi thông tin.
Bởi vì giao dịch bằng tiền mặt cho nên cảnh sát có đi đến địa điểm giao dịch tiểu bảo mẫu nói, nhưng nơi đây lại không có camera theo dõi, thập phần hẻo lánh, tìm được dãy số điện thoại kia thì lại phát hiện, đây chỉ là một chiếc sim rác vô dụng, không có người đăng ký, hiện tại mọi đầu mối đã đứt đoạn, không tìm được người đứng phía sau.
Cuối cùng tiểu bảo mẫu này dù mắc cả bốn tội danh kia cũng mới chỉ bị phán ba năm tù.
Nguyên nhân là bởi vì bản báo cáo nghiệm thương của tiểu Trừng Quang không được coi là trọng thương.
Sở Triều Dương rất không cam lòng, trên phương diện thể xác, tiểu Trừng Quang xác thật là không bị trọng thương, nhưng tổn thương tâm lý của nó thì phải làm sao? Chẳng lẽ liền không xem như là bị thương sao?
Khi còn nhỏ mà đã bị tổn thương tâm lý thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cả một đời của đứa nhỏ.
Nhưng mà bây giờ thật sự không còn biện pháp nào khác.
Cô bảo mẫu này đã ở trong ngục giam, cô dù có muốn tìm người đánh cô ta cũng làm không được.
Nhưng từ trước đến nay cô đều thù dai, không sao cả, cũng chỉ ba năm mà thôi, cô có thể chờ, chờ tới ngày cô ta ra tù.
Thời điểm Sở Triều Dương đi ra từ toà án, ngoài cửa tòa toàn bộ đều là phóng viên, các loại đèn flash cùng microphone chỉ trong nháy mắt đã bao phủ kín người cô.
Bởi vì kết quả phán quyết này thật không vừa ý cô, cho nên lúc này tâm tình cô rất không tốt, sắc mặt cũng không được mềm mại ấm áp như mọi ngày.
Hiện tại cô thật sự cười không nổi nữa, dáng vẻ này đúng là có vài phần thanh lãnh giống nguyên chủ Sở Y Huyên.
Vốn dĩ trận kiện tụng này cũng sẽ không làm cho quá nhiều truyền thông chú ý, nhưng Hoàng Hiểu Tuyền cho rằng, đã tới thời cơ tốt nhất để Vô Danh tháo mặt nạ xuống.
_6/6/21_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT